Chương 28: Đêm qua có đau không?

Ra thang máy, Trần Tĩnh đến căn hộ Tưởng Hòa trước, móc chìa khóa ra mở cửa. Phòng ở của Tưởng Hòa có bố cục tương tự Trần Tĩnh, nhưng bởi vì Tưởng Hòa thường hay sang ngủ ké bên Trần Tĩnh nên nhìn có vẻ trống trải hơn. Trên mặt sàn Tưởng Hòa trải thảm thật dày, một số sách được chất chồng trên mặt đất.

Tưởng Hòa không có mua TV và sofa, trên mặt đất chỉ có một cái giường bệt Tatami.

Lúc này Tưởng Hòa nằm trên giường, Trần Tĩnh chịu đựng cơn chóng mặt đi vào, rót cho cô ấy một cốc nước. Chú Lý đưa cô ấy về, lúc đó Tưởng Hòa vẫn còn vịn cửa đi được, nằm xuống liền ngủ. Tóc và quần áo đều còn nguyên, thậm chí cả chăn đều không đắp kín. Trần Tĩnh ngồi xuống bên giường, cởi tóc giúp Tưởng Hòa.

Áo sơ mi và quần bị Tưởng Hòa ngủ đến lộn xộn, Trần Tĩnh lấy váy ngủ mặc vào giúp cô ấy, sau đó mới cởϊ áσ sơ mi và quần. Tưởng Hòa cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nghiêng người ngủ tiếp. Trần Tĩnh kéo chăn đắp kín cho cô ấy rồi mới đứng dậy, ra khỏi phòng Tưởng Hòa.

Trở về căn hộ của mình, Trần Tĩnh mệt mỏi cực. Cô cất bánh kem vào tủ lạnh, nằm nhoài lên sofa nghỉ ngơi một lát.

Nhưng quần áo trên người cô không thích hợp, thực tế là không thoải mái. Cô đứng dậy, lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, quần áo của cô đã bị anh ném hết.

Cô cởϊ áσ sơ mi anh, nước nóng trút xuống, Trần Tĩnh ngửa đầu đón lấy.

Eo cô bị người đàn ông nắm đến đỏ, trên cổ để lại dấu hôn, lúc vào đến trong phòng tắm anh vẫn không buông tha cho cô, khiến tâm can cô run rẩy.

Cô tắm, nhưng nhắm mắt vẫn toàn là anh.

Một hồi lâu, Trần Tĩnh mặc đồ ngủ, kéo cửa phòng tắm làm hơi nóng phả ra ngoài, lan tràn ra cả nhà.

Trần Tĩnh cầm khăn lau tóc.

Cô rót cho mình một cốc sữa, sữa ấm khiến dạ dày dễ chịu hơn nhiều. Trần Tĩnh ngồi trước bàn, vừa uống vừa ngẩn người, mồi lúc sau mới treo khăn lên, lấy máy sấy ra thổi khô tóc.

Thổi xong cô mới trở về phòng.

Có lẽ do quá mệt mỏi, Trần Tĩnh ngủ thẳng một giấc đến hừng đông. Sau khi tỉnh dậy phát hiện chân run, lưng đau, eo nhứt, cô bất lực ngồi lại trên giường trong chốc lát. Lúc này, ngoài cửa có tiếng động, Trần Tĩnh vô thức khép đồ ngủ. Tưởng Hòa ló đầu vào, cười nhẹ nhàng: "Tĩnh cưng, dậy rồi hả?"

Trần Tĩnh gật đầu.

"Ừm."

Tưởng Hòa cười chớp mắt: "Tối hôm qua cậu thay quần áo giúp mình à?"

Trần Tĩnh cười nói: “Dạ vâng."

Tưởng Hòa: "Có cậu thật tốt! Tối qua mình say khướt, hình như là Vu Tòng đưa mình về đúng không?"

Trần Tĩnh nghĩ nghĩ: "Hình như là vậy."

Tưởng Hòa chậc một tiếng: "Nợ anh ấy một lần. Mà đáng tiếc ghê, tối hôm qua mình không thể cầm cự được tới cuối cùng, mọi người có cắt bánh kem không."

Trần Tĩnh gật đầu: "Có cắt."

Cô đứng dậy, mặc thêm một cái áo khoác, đi ra ngoài: "Nhưng không phải mình cắt, cậu say thành như vậy nên mình cũng về theo luôn. Với lại tối qua dạ dày mình không thoải mái... Bọn họ có chừa bánh kem lại cho chúng ta."

Cô mở tủ lạnh, lấy bánh kem từ bên trong ra, mặt không đổi sắc đưa bánh kem cho Tưởng Hòa.

Tưởng Hòa "woa" một tiếng, nhận lấy: "Quá có tâm, nhưng dạ dày cậu không ổn nên không thể ăn."

Trần Tĩnh ừ một tiếng.

Cô đi rót nước, tiện thể rót luôn cho Tưởng Hòa một cốc.

Tưởng Hòa cầm nĩa bắt đầu ăn.

Chủ yếu là bánh kem này rất đắt, nếu không phải nể mặt Phó Lâm Viễn thì cửa tiệm kia cũng không bằng lòng bán. Hương vị của nó rất khác biệt, Tưởng Hòa nhất định phải nếm thử. Cô ấy vừa ăn vừa nhắc nhở Trần Tĩnh: "Lát nữa cậu đem một ít thuốc dạ dày theo đến công ty đi."

Trần Tĩnh uống một cốc nước ấm, gật đầu: "Ừm."

Tưởng Hòa nói: "Bánh kem này ăn rất ngon, lần sau mình mua cái khác cho cậu ăn."

Trần Tĩnh mỉm cười gật đầu: "Được."

Sau đó cô vào phòng tắm rửa mặt. Lúc trở ra Tưởng Hòa đã ăn xong, đang đợi Trần Tĩnh đi làm chung. Trần Tĩnh dùng kem che khuyết điểm che đi vết tích trên cổ, trên lưng thì không cần, mùa đông mặc nhiều lớp quần áo nên sẽ không thấy.

Đi ra ngoài, xuống lầu. Tưởng Hòa day day trán.

Trần Tĩnh hỏi: "Đau đầu à?"

Tưởng Hòa lắc đầu, thả tay xuống: "Không đau, tối qua mình bê bết quá, uống cho đến say như vậy. Phó tổng có tức giận không?"

Trần Tĩnh im lặng mấy giây rồi nói: "Không đâu."

Tưởng Hòa gật đầu: "Cũng đúng, đông vậy mà, một vài người say cũng bình thường."

Trần Tĩnh cười cười. Tưởng Hòa lái xe, hai người đến Phó Hằng. Mặc kệ tối hôm qua cuồng hoang thế nào, sáng nay có rã rời ra sao thì khi khoác lên mình bộ trang phục công sở, tất cả đều phải áo mũ chỉnh tề.

"Tinh" một tiếng.

Trần Tĩnh ra khỏi thang máy, trợ lý Lưu mới từ phòng giải khát đi ra, nhìn thấy Trần Tĩnh lập tức chào cô: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Trần Tĩnh mỉm cười, đặt túi xách lên bàn, liếc nhìn một vòng bên trong phòng làm việc, người kia vẫn chưa tới. Trần Tĩnh đi vào, hôm nay thời tiết tối tăm mù mịt, Trần Tĩnh mở rèm cửa sau đó pha cà phê. Mùi thơm cà phê thoảng ra.

Sau lưng có tiếng bước chân, Trần Tĩnh quay đầu nhìn. Phó Lâm Viễn mặc vest đen và quần đen đi tới, anh nhìn cô một chút, tiện tay đặt cái túi mà anh đang cầm lên bàn trà.

"Bữa sáng."

Trần Tĩnh ngưng động tác: "Phó tổng, tôi ăn rồi."

Phó Lâm Viễn chỉnh tay áo, đi đến bàn làm việc, không trả lời cô. Trần Tĩnh tiến lên, đặt cà phê bên cạnh tay anh.

Phó Lâm Viễn cài ống tay áo, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, Trần Tĩnh cũng nhìn anh: "Tôi thật sự ăn rồi."

"Ừ." Anh ứng tiếng. Trần Tĩnh giẫm giày cao gót, gật gật đầu, đi ra ngoài. Phó Lâm Viễn bưng cà phê uống một ngụm, nhìn cô ngồi xuống bàn làm việc mình. Anh thu tầm mắt về. Anh mở máy tính bảng, lật xem một ít văn kiện. Trần Tĩnh dựa vào cái gối kê màu xám kia, đang nhìn vào màn hình máy vi tính. Mọi người bàn luận về tiệc sinh nhật tối hôm qua trong nhóm chat, nhưng hôm nay Kiều Tích vô cùng yên tĩnh, dường như không nói gì.

Phùng Chí cầm theo tài liệu lên tìm Phó Lâm Viễn, nhân tiện ăn luôn phần ăn sáng mà Phó Lâm Viễn mua cho Trần Tĩnh. Anh ta cũng không biết cái đó dành cho Trần Tĩnh, chỉ tưởng rằng do người khác cho Phó Lâm Viễn mà Phó Lâm Viễn không ăn thôi.

Anh ta từ trong văn phòng đi ra, trông có vẻ hưng phấn, dựa vào bàn làm việc Trần Tĩnh cười nói: "Thư ký Trần, cô biết tôi vừa mới được ăn gì không?"

Trần Tĩnh đang sắp xếp lịch trình của Phó Lâm Viễn. Cô ngước lên nhìn, cười hỏi: "Cái gì?"

Phùng Chí: "Bữa sáng dinh dưỡng siêu quý ở tầng trệt của Trác Việt Vạn Đại. Thật không ngờ, đời này tôi có thể được ăn."

Trần Tĩnh cười.

Phùng Chí vẫn còn lại dư vị: "Cũng không biết là ai tặng bữa sáng cho Phó tổng, mà anh ấy không ăn."

"Đi đây thư ký Trần." Phùng Chí khoát tay, Trần Tĩnh cũng khoát tay.

Phùng Chí đi vào thang máy, Trần Tĩnh lại tiếp tục xử lý công việc. Chỉ chốc lát sau, Kiều Tích đi lên, đưa cho Trần Tĩnh một tệp tài liệu. Sau đó em ấy nhìn vào trong phòng, Phó Lâm Viễn đang ngồi sau bàn lật xem tài liệu, sắc mặt lạnh tanh. Kiều Tích thu hồi tầm mắt, nằm nhoài trên bàn Trần Tĩnh: "Sức khỏe chị ổn hơn chưa?"

Trần Tĩnh lật tài liệu mà Kiều Tích đưa tới, gật đầu: "Không có gì."

"Hôm qua chị đi nhanh quá, cũng không nói với em tiếng nào."

Trần Tĩnh giương mắt: "Tưởng Hòa say quá đột ngột, chị không kịp nói."

Kiều Tích gật đầu. Kiều Tích nắm cạnh bàn Trần Tĩnh, nói: "Em kể cho chị cái này, tối hôm qua em nghe Phương Hiểu nói, lúc Phó tổng đi khỏi Phó Hằng có ôm theo một cô gái."

Trần Tĩnh im lặng lắng nghe. "Sau đó thì sao?"

"Đúng rồi, cô gái đó không chừng còn là người trong công ty chúng ta."

Trần Tĩnh: "Rồi sao nữa?"

Kiều Tích thấy Trần Tĩnh bình tĩnh như thế, lập tức hỏi: "Chị có biết không?" Trần Tĩnh lắc đầu. Kiều Tích: "Chị là thư ký mà cũng không biết luôn à!"

Trần Tĩnh vẫn điềm tĩnh. "Tối hôm qua chị về trước."

Kiều Tích nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."

Em ấy thở dài: "Chuyện của Phó tổng chúng ta cũng không thể tùy tiện mang ra bàn luận, dù anh ấy có tìm nữ đồng nghiệp nào trong công ty thì chúng ta cũng không có quyền dị nghị. Nhưng sáng nay em đã quan sát một lượt, cảm thấy tất cả mọi người đều rất bình tĩnh, có lẽ cô gái kia cũng không phải là người trong công ty chúng ta."

Trần Tĩnh lật tài liệu, không có trả lời.

Kiều Tích nói tiếp: "Nhưng mà Phương Hiểu hình như rất không cam tâm. Thật ra em cảm thấy, nếu Phó tổng đã có bạn gái thì Phương Hiểu nên từ bỏ đi thôi."

Trần Tĩnh nhướng mắt nhìn Kiều Tích: "Đừng tò mò hóng hớt sinh hoạt cá nhân của cấp trên."

Kiều Tích nghe thế, làm ra động tác kéo khóa miệng: "Vâng vâng, vẫn nên tránh xa hai người Phương Hiểu cho rồi. Em không muốn chọc giận Phó tổng."

"Bye!" Trần Tĩnh nói xong, Kiều Tích liền đi. Trước khi đi còn dè dặt nhìn vào trong phòng làm việc. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở, khuôn mặt lạnh lùng. Rõ ràng tuổi tác còn khá trẻ, nhưng khí thế của anh mạnh mẽ hơn người. Kiều Tích chạy nhanh lấy thân.

Giữa trưa.

Trần Tĩnh làm xong, duỗi người thả lỏng.

Phó Lâm Viễn từ trong văn phòng đi ra, tay áo xắn lên đến cánh tay, anh nhìn cô một cái: "Đi ăn."

Trần Tĩnh khựng lại, đứng dậy và xem đồng hồ. Quả thật đã đến giữa trưa, cô đáp: "Vâng, Phó tổng."

Cô cầm điện thoại đuổi theo bước chân anh, đi vào trong thang máy chuyên dụng.

Cửa mở. Phó Lâm Viễn đi vào trước, Trần Tĩnh vào sau.

Cô vô thức đi đến vị trí phía sau anh, cửa thang máy đóng lại, bên trong cực kỳ tĩnh lặng.

Trần Tĩnh cúi đầu xem điện thoại. Một giây sau, người đàn ông vòng một tay qua ôm eo cô, kéo cô đến trước mặt anh. Trần Tĩnh bất ngờ, Phó Lâm Viễn giữ eo cô, cúi đầu nhìn xem trong điện thoại cô. "Đang làm gì?"

Sau lưng chính là l*иg ngực anh. Tim Trần Tĩnh nhảy dựng lên, cô giơ điện thoại lên cho anh xem. Chỉ là một vài phân tích tài chính nhàm chán.

Phó Lâm Viễn khẽ nhíu mày, lòng bàn tay bóp chặt vào eo cô: "Mấy tin rác không cần xem."

Trần Tĩnh: "Được thưa Phó tổng."

Bàn tay nắm lấy eo cô nóng hổi.

Thang máy đến.

Cửa thang sắp mở, Trần Tĩnh thoát khỏi vòng tay anh. Phó Lâm Viễn cũng thu tay lại cắm vào trong túi quần, đi theo sau cô ra khỏi thang máy. Giờ này nhà ăn rất đông, khó tìm chỗ. Nhưng người đến là Phó Lâm Viễn, quản lý nhà ăn sẽ chủ động tìm kiếm vị trí cho bọn họ.

Sau khi ngồi xuống, Trần Tĩnh đi lấy mì.

Quản lý nhà ăn bưng phần cơm lươn tới cho Phó Lâm Viễn.

Xung quanh đều là nhân viên công ty, Trần Tĩnh cúi đầu im lặng mà ăn. Phó Lâm Viễn cũng ăn, anh xem tin nhắn trên điện thoại rồi trượt bỏ, thuận tay gắp cho Trần Tĩnh một miếng lươn. Trần Tĩnh dừng lại rồi gắp miếng lươn kia lên ăn.

Ăn trưa xong. Trần Tĩnh trở về dọn dẹp một ít đồ trên bàn làm việc, tựa lên đó ngủ trưa.

Phó Lâm Viễn ngậm điếu thuốc nghe điện thoại, anh dựa vào bàn nhìn người phụ nữ đang ngủ say, một lúc lâu sau anh mới quay đầu đi. Anh lật xem tài liệu, trả lời người ở đầu dây bên kia cuộc gọi.

Buổi chiều, nhóm người Phùng Chí lên họp. Họp xong lại ra ra vào vào phòng làm việc Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn rất bận, Trần Tĩnh đi vào hỗ trợ dọn dẹp bàn trà mấy lần.

Khoảng năm giờ rưỡi tan làm, Tưởng Hòa hùng hổ dẫm cao gót đến tìm cô: "Đi thôi, đi ăn."

Trần Tĩnh thu dọn túi xách và điện thoại, đứng lên nói: "Đi đâu?"

Tưởng Hòa xích lại gần cô: "Đi với Lục tổng á, anh ta đang chờ chúng ta bên dưới."

Trần Tĩnh đứng sững lại. Tưởng Hòa nhìn sắc mặt của cô, cười nói: "Anh ta còn thiếu chúng ta một bữa cơm, nhớ không?"

Xém chút thì quên.

Trần Tĩnh chần chừ. Tưởng Hòa kéo tay cô: "Đi đi, ăn bữa cơm thôi không có gì đâu. Với lại, một hai tuần rồi anh ta cũng không có tới tìm cậu, nói không chừng đã chuyển biến tâm lý đi thích cô gái khác rồi."

Và thế là Trần Tĩnh bị Tưởng Hòa lôi ra khỏi bàn. Trong phòng làm việc Phó Lâm Viễn và Phùng Chí còn đang nói chuyện. Phó Lâm Viễn tay đút túi quần, dựa vào ghế, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền nhìn theo, gọi lại. "Đi đâu?"

Tưởng Hòa lôi kéo Trần Tĩnh muốn rời đi, nghe thấy Phó Lâm Viễn tra hỏi thì đột ngột dừng lại, mỉm cười với Phó Lâm Viễn: "Lục tổng thiếu chúng tôi một bữa cơm, muốn mời chúng tôi đi ăn."

Ánh mắt Phó Lâm Viễn thâm sâu. Anh nhìn sang Trần Tĩnh.

Phùng Chí không nhận ra điều gì nhưng Tưởng Hòa lại cảm thấy có chút lạnh, cô ấy do dự nhìn Trần Tĩnh. Biểu cảm của Trần Tĩnh càng thêm bình tĩnh, cô kéo Tưởng Hòa: "Đi thôi."

Sau đó liền đi vào trong thang máy. Phó Lâm Viễn thu hồi tầm mắt, cắn chặt khớp hàm.

Phùng Chí vẫn không nhận ra điều gì, anh ta thở dài nói: "Lục tổng vẫn chưa hết hi vọng với thư ký Trần..."

Phó Lâm Viễn lấy thuốc lá, cúi đầu châm lửa, không trả lời. Phùng Chí tiếp tục đề tài vừa rồi, Phó Lâm Viễn rủ mắt lắng nghe, đầu ngón tay kẹp thuốc lá, ngẫu nhiên sẽ thưởng thức nó. Sắc mặt anh cực lạnh lùng.

Đi xuống lầu, quả thật nhìn thấy chiếc SUV của Lục Thần. Bình thường anh ta đều lái xe thể thao, nhưng lần trước Trần Tĩnh không quen với xe thể thao của anh ta, thế là lần này đổi sang lái SUV. Anh ta mỉm cười, vẫy tay gọi, còn mở cửa ghế lái phụ cho Trần Tĩnh.

Tưởng Hòa thì cười cười kéo Trần Tĩnh ngồi vào hàng ghế sau: "Lục tổng, hiếm khi chúng tôi ngồi xe của anh, ngồi ghế sau là được rồi."

Lục Thần dừng động tác, tiếp đó cười nói: "Được rồi."

"Hôm nay tôi là tài xế của hai cô." Anh ta đóng cửa lại, Tưởng Hòa cười ha hả: "Có tài xế đẹp trai như vậy, quá là may mắn!"

"Cô thật khéo nói đó nha Tưởng Hòa." Lục Thần vòng về ghế lái, lên xe, chỉnh gương chiếu hậu để nhìn Trần Tĩnh một chút.

Trần Tĩnh mỉm cười, chào: "Chào buổi chiều ngài Lục."

"Buổi chiều tốt lành, Trần Tĩnh." Lục Thần nhướng mày.

Lúc này, điện thoại Trần Tĩnh vang lên tiếng thông báo. Cô mở xem.

Phó Lâm Viễn: Ăn xong tôi đón cô.

Chỉ năm chữ, lời ít ý nhiều, là một sự biểu đạt rõ ràng.

Trần Tĩnh không phản hồi. Đoán chừng anh cũng không có ý định để cô phản hồi, đây là một thông báo, không phải thương lượng.

Chiếc SUV khởi động, tiến về nhà hàng mà Lục Thần đã đặt phòng trước. Tưởng Hòa trò chuyện với Lục Thần suốt chặng đường, cô ấy dò hỏi trạng thái tình cảm hiện tại của Lục Thần và tâm tư của anh ta đối với Trần Tĩnh. Lục Thần được hỏi gì đáp nấy, nhiều lần liếc nhìn khuôn mặt Trần Tĩnh thông qua gương chiếu hậu. Trần Tĩnh vẫn không nói lời nào, cô lẳng lặng nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Trời tối dần đi. Những ánh đèn neon nhấp nháy, màn đêm ở một thành phố lớn sắp bắt đầu.

Lục Thần đặt một nhà hàng Tây. Khung cảnh đặt tại tầng mười, có thể nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài từ cửa sổ sát đất.

Tưởng Hòa có cảm giác phát "sáng" bèn kéo tay Trần Tĩnh, Trần Tĩnh bình tĩnh nhìn cô ấy, bảo cô ấy đừng suy nghĩ nhiều. Tưởng Hòa mỉm cười, xích lại gần cô hơn.

Sau đó, hai người ngồi đối diện với Lục Thần, Lục Thần đưa menu cho hai cô chọn món.

"Nhà hàng này tôi chỉ mới ghé ăn vài lần, beefsteak ở đây cũng không tệ, món súp Borsch nữa. Các cô cứ gọi theo ý thích."

Tưởng Hòa nhìn lướt qua và gọi món giống Trần Tĩnh, cũng gọi thêm một ít đồ ngọt tráng miệng.

Trong lúc chờ đợi đồ ăn, Lục Thần lại một lần nữa xin lỗi Trần Tĩnh.

Anh ta nói không dám tưởng tượng nếu đêm đó cô thật sự có chuyện, anh ta không biết phải làm gì bây giờ.

Trần Tĩnh hoà nhã nói: "Đã không sao rồi, ngài Lục không cần phải suy nghĩ mãi về chuyện này."

Lục Thần nhìn Trần Tĩnh, càng ngày càng thích.

Lục Thần cảm thấy cô vừa lý tính lại vừa ôn hòa, điềm đạm lại xinh đẹp, chính là mộng tưởng của anh ta.

Lục Thần nói: "Được, sau này không nhắc đề tài này nữa."

"Chúng ta chơi một trò chơi đi." Lục Thần cười cười, lấy ra một tấm thẻ đặt vào trong lòng bàn tay, nhìn Trần Tĩnh và Tưởng Hòa: "Hai cô đoán xem tấm thẻ ở bên nào, ai đoán đúng ngày mai tôi sẽ đặt tặng một bó hoa."

Tưởng Hòa phấn khích, ngồi thẳng người: "Tới tới tới."

Trần Tĩnh cười nhưng không nói, nhìn Lục Thần bắt đầu giấu thẻ, động tác anh ta rất nhanh giống như làm ảo thuật. Tưởng Hòa đầy phấn khởi, chọn tay trái. Lục Thần nhìn Trần Tĩnh, Trần Tĩnh đành phải chọn tay phải. Lục Thần mở tay ra, là tay phải.

Anh ta nói: "Vậy Trần Tĩnh một bó."

Tưởng Hòa chớp mắt nhìn Trần Tĩnh, Trần Tĩnh nói: "Ngài Lục gian lận à?" "Làm gì có?" Lục Thần không chịu thừa nhận, Tưởng Hòa đòi làm lại lần nữa, Lục Thần đành phải làm lại một lần. Lúc này Tưởng Hòa đoán đúng, Lục Thần cười nói: "Xem ra không thể bất công rồi."

Tưởng Hòa cười haha: "Ngày mai Lục tổng nhớ mỗi người một bó đó nha."

"Ok Ok, có chơi có chịu."

Đồ ăn được dọn lên liền yên tĩnh lại chút, ba người bắt đầu ăn. Ăn chính xong, Lục Thần đi vệ sinh, Tưởng Hòa xích lại gần Trần Tĩnh, nói nhỏ: "Nói thật, Lục tổng cũng thú vị đó."

Trần Tĩnh lau đồ ngọt dính trên khóe môi, cười cười.

Tưởng Hòa cũng nhìn ra được Lục Thần đang lấy lòng Trần Tĩnh, nghĩ thầm: nếu đây không phải là một công tử trăng hoa thì cũng có thể chấp nhận được. Nhưng "vị công tử" này đã giao du qua với biết bao đoá hoa khác, mánh khóe không hề ít, những trò bịp này không chỉ triển khai với mình Trần Tĩnh. Đúng vậy, nghĩ đến đây Tưởng Hòa liền lấy lại tỉnh táo.

Một lát sau Lục Thần trở về. Ba người cũng xem như ăn xong, Lục Thần đề xuất đi quán bar chơi thêm một lúc.

Tưởng Hòa gật đầu đồng ý, Trần Tĩnh thì lại nói muốn trở về. Lục Thần dừng lại, hứng khởi vơi đi một nửa, anh ta nói: "Vậy tôi đưa cô về trước."

Trần Tĩnh mỉm cười gật đầu. Lục Thần nhìn Tưởng Hòa: "Cô đi chơi với tôi thêm một lúc đi, tối tôi đưa cô trở về."

Tưởng Hòa cười nói: "Được."

Sau đó, Lục Thần thanh toán rồi cả ba đi xuống lầu.

Phía dưới có một chiếc xe con màu đen dừng trước cổng cửa nhà hàng. Kính xe mở ra, Phó Lâm Viễn gác tay trên bệ cửa sổ, ngón tay kẹp thuốc lá, khói thuốc lượn lờ. Mu bàn tay anh hiện lên gân xanh, anh cúi đầu xem điện thoại.

Vu Tòng bước xuống xe, làm như kinh ngạc vô cùng, anh ta cười nói: "Lục tổng, thư ký Trần, Tưởng Hòa! Trùng hợp ghê!"

Tưởng Hòa cũng ngạc nhiên: "Thật sự trùng hợp."

Tưởng Hòa nhìn người đàn ông đẹp trai tuấn tú trong xe: "Phó tổng đến dùng bữa à?"

Vu Tòng cười, đáp: "Gặp bạn bè, đang chuẩn bị đi."

"Thư ký Trần muốn về sao?" Anh ta nhìn Trần Tĩnh, Trần Tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, đang định trở về."

"Vậy tiện thể để tôi đưa cô về luôn, hai ngày nữa Phó tổng phải đi công tác, anh ấy có công việc cần giao cho cô."

Trần Tĩnh nhìn người đàn ông trong xe rồi ừ một tiếng, Trần Tĩnh quải túi xách đi đến ghế lái phụ.

Lục Thần chậc lưỡi một tiếng, bước xuống bậc thang và đi đến dựa vào chiếc xe, nhìn chăm chăm Phó Lâm Viễn: "Trùng hợp vậy sao?"

Phó Lâm Viễn tắt điện thoại, nâng mắt lên nhìn anh ta: "Trùng hợp."

Lục Thần nhìn Trần Tĩnh ngồi ở ghế lái phụ rồi lại nhìn Phó Lâm Viễn, nói: "Được thôi, tôi vốn định đưa cô ấy về, vậy cậu làm thay đi."

Sắc mặt Phó Lâm Viễn vẫn không thay đổi, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng chỉ thoáng qua.

Anh thản nhiên nói: "Đi thôi."

Nói xong thì nâng kính xe lên. Lục Thần lùi lại một bước.

Vu Tòng đề xe, lập tức lái lên đường lớn. Bóng cây hai bên đường đổ rạp xuống, pha tạp với ánh đèn đường lướt qua thân xe. Trong xe yên tĩnh.

Xe chạy một đường đến tầng hầm chung cư. Trần Tĩnh nhìn đằng sau: "Phó tổng, tôi đến nơi."

Phó Lâm Viễn ngước nhìn lên, đáp bằng giọng mũi.

Trần Tĩnh quay đầu về, mở cửa xe, đi ra ngoài.

Tim Vu Tòng đập thình thịch, anh ta cảm thấy không nên tĩnh lặng như thế này.

Quả nhiên, mấy giây sau.

Cửa xe mở ra, Phó Lâm Viễn xuống xe đuổi theo sau. Anh bắt lấy cánh tay Trần Tĩnh, kéo cô vào một góc ngoặt chỗ thang bộ, đẩy cô vào trong.

Anh che chắn trước người cô, đẩy cô vào bên trong góc. Ánh sáng tối tăm đi, Trần Tĩnh giương mắt, chống đối với ánh mắt hẹp dài của anh.

Phó Lâm Viễn ôm lấy vòng eo thon của cô, cúi đầu hôn và ngăn chặn đôi môi cô. Trần Tĩnh hơi rướn lên, Phó Lâm Viễn chỉ dồn cô thêm một bước, cô bất đắc dĩ phải ngửa cao cái cổ.

Ngón tay Trần Tĩnh nhẹ nhàng kéo cổ áo anh. Bàn tay người đàn ông siết chặt vòng eo thon của cô và bóp mạnh.

Nụ hôn rất sâu, rất lâu.

Sau đó, anh rời đi một chút, đầu ngón tay lau khoé môi cho cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Đêm qua có đau không?"