Chương 24: Không ngờ là cô nha thư ký Trần

Ánh mắt hai người dây dưa nhau một lúc. Sắc mặt Trần Tĩnh vẫn còn hơi tái, dù sao cả một đêm qua không ngủ ngon, cơ thể lại không thoải mái. Tóc được bới bừa bằng kẹp tóc, tán loạn và hỗn độn. Trông cô thế này có một loại mềm yếu không diễn tả nên thành lời.

Phó Lâm Viễn cúp máy, hỏi: "Vu Tòng đâu?"

"Anh ấy xuống xe trước."

Trần Tĩnh thắt cà vạt cho anh xong, lúc này yết hầu người đàn ông ở gần ngay trước mắt. Trần Tĩnh chỉnh sửa chút rồi lùi lại một bước.

Phó Lâm Viễn nhìn cô, nói: "Chờ tôi."

Nói xong anh quét thẻ vào phòng, Trần Tĩnh ngẩn người nhưng vẫn đứng chờ. Chỉ chốc lát sau, Phó Lâm Viễn cầm áo khoác bước ra.

Trần Tĩnh tưởng rằng anh còn việc gì khác nên vẫn chờ. Phó Lâm Viễn vắt áo khoác trên cánh tay, đưa tay đoạt lấy vali của cô, kéo vào thang máy.

"Xuống lầu." Anh nói.

Trần Tĩnh sững sờ.

Cô nhìn vali trong tay anh, đi theo sau anh vào thang máy. Phó Lâm Viễn kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, nhấn nút tầng trệt.

Trần Tĩnh gần như ngưng thở.

Trong thang máy im lặng.

Có người gửi tin nhắn WeChat cho Phó Lâm Viễn, anh mở ra xem, là Cố Trình.

Cố Trình: Đêm nay uống rượu nha anh.

Tinh. Thang máy đến tầng trệt.

Phó Lâm Viễn xách vali cô đi ra ngoài, Trần Tĩnh lẳng lặng đi phía sau, nhìn theo bóng lưng anh. Vu Tòng ngồi trong xe thấy cảnh này lập tức mở cửa đi đến, tiếp nhận hành lý trong tay Phó Lâm Viễn. Vu Tòng nhận ra đây là vali của Trần Tĩnh, anh ta nói: “Phó tổng, để tôi."

Phó Lâm Viễn buông tay.

Vu Tòng xách vali để vào cốp sau xe.

Trần Tĩnh bước lên trước, nhìn anh một cái: “Phó tổng, tôi đi trước."

Phó Lâm Viễn lấy bật lửa, khụm tay châm thuốc, anh nâng mắt nhìn cô: “Nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng." Trần Tĩnh dịu dàng đáp lời, sau đó bước xuống bậc thang, kéo cửa ngồi vào ghế phụ lái. Phó Lâm Viễn cắm tay vào trong túi quần, nhìn theo bóng lưng cô.

Vu Tòng đi về ghế lái.

Lúc này, một chiếc xe khác cũng chạy tới đón Phó Lâm Viễn, anh đi xuống bậc thang, khói thuốc lượn lờ xung quanh anh. Anh xoay người ngồi vào trong chiếc xe kia.

Xe Trần Tĩnh nổ máy, thông qua cửa sổ cô thấy người cầm lái chiếc xe kia là Yến Tuần, cô cũng trông thấy được một phần góc nghiêng của anh.

Xe lái đi, cô thu hồi tầm mắt.

Trong xe yên tĩnh.

Âm nhạc vang lên.

Vu Tòng nhìn Trần Tĩnh một cái, rồi chuyên tâm lái xe.

Trần Tĩnh ít nhiều vẫn còn mệt mỏi, định về Phó Hằng một chuyến rồi mới về nhà nghỉ ngơi.

Vu Tòng nhớ lại lúc Phó Lâm Viễn xách hành lý cho Trần Tĩnh vừa rồi, thật đáng kinh ngạc.

Về đến Phó Hằng.

Trần Tĩnh lên lầu xử lý một ít công việc. Trợ lý Lưu vẫn luôn cảm tạ trời đất vì nhờ có Trần Tĩnh, khi thấy cô về lập tức đem một phần văn bản đến giao cho cô: “Sếp Tề đưa, làm phiền cô xem chút."

Trần Tĩnh nhận lấy, đặt lên bàn, nói: "Được."

Trợ lý Lưu như nhận được một liều thuốc an thần, đệ trình xong liền trở về phòng làm việc của mình.

Trần Tĩnh nhìn đồng hồ, vẫn còn dư lại chút thời gian nên ngồi lại xử lý. Kiều Tích và Phùng Chí cũng tới một chuyến, gặp Trần Tĩnh thấy thân thiết hơn.

Phùng Chí còn đến phòng giải khát tại tầng cao nhất để pha một ly cà phê hòa tan.

Kiều Tích đứng trước bàn Trần Tĩnh, nói: “Trời ơi, trong live của Hội nghị Thượng đỉnh lần này, Phó tổng đẹp trai cực luôn."

Trần Tĩnh nhìn văn bản, nghe thế thì cười cười.

Kiều Tích nhìn Trần Tĩnh, chợt hỏi: “Cái kia... Hình như Phương Hiểu đang theo đuổi Phó tổng đúng không? Hiện tại diễn biến thế nào rồi?"

Đầu ngón tay Trần Tĩnh khựng lại, cô nói: “Chị cũng không rõ."

Kiều Tích: “Phương Hiểu kết bạn WeChat với chị rồi mà phải không?"

Trần Tĩnh cầm điện thoại, huơ huơ: “Điện thoại cũ, tín hiệu và cầm pin đều rất kém, chị thường không thấy tin nhắn."

Kiều Tích ồ một tiếng, nhoài người về trước như dồn hết tất cả sức nặng toàn thân trên cạnh bàn: “Chị nói xem liệu Phó tổng có đồng ý với Phương Hiểu không? Em thấy Phương Hiểu cũng khá tốt."

Trần Tĩnh uống một ngụm cà phê, nhìn Kiều Tích và nói: “Không biết, chị không đoán được tâm tư của Phó tổng."

Kiều Tích gật đầu.

Kiều Tích nhìn Trần Tĩnh, bỗng dưng hỏi: “Trần Tĩnh, chị không làm chuyện xấu gì đó chứ?"

Tim Trần Tĩnh nhảy độp lên.

"Cái gì?"

"Chỗ này." Kiều Tích vươn tay vén tóc Trần Tĩnh, chỉ vào trên cổ cô: “Đây là hicky hả?"

Trần Tĩnh cầm điện thoại lên, mở camera, đẩy tóc ra xem. Trên cái cổ trắng nõn có một dấu vết màu đỏ, tối hôm qua anh đã hôn mấy lần lên đây.

Trần Tĩnh thả tóc về, ổn định nhịp tim, cô nói: “Không phải, đây là do chị tự cào, ở khách sạn có muỗi."

Kiều Tích ồ một tiếng, lại nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh một hồi, nói: “Cũng phải, chị không có bạn trai."

Trần Tĩnh cười cười.

Kiều Tích nán lại thêm một lúc vừa hay đến giờ trà chiều, Trần Tĩnh và Kiều Tích đi xuống quán cà phê bên dưới, ăn một ít bánh ngọt. Tưởng Hòa cũng xuống để thư giãn, nhìn thấy hai người liền bưng cà phê đến ngồi cạnh Trần Tĩnh. Cô ấy hỏi thăm Trần Tĩnh sao lại trở về, Trần Tĩnh thấp giọng đáp do dì ghẻ đến thăm

Tưởng Hòa lập tức xoắn xuýt lên: “Có phải cậu lại bị đau không? Xin nghỉ chưa?"

Trần Tĩnh gật đầu: “Lát nữa mình về."

"Ừm. Tối mình mua đồ ăn cho cậu."

Trần Tĩnh đáp: “Được."

Qua giờ trà chiều, Tưởng Hòa và Kiều Tích còn phải trở lại làm việc. Trần Tĩnh lên lầu sắp xếp lại một số giấy tờ khác, mang đặt trên bàn làm việc Phó Lâm Viễn. Bởi vì cô đều nắm rõ các dự án, cho nên sẽ sắp xếp cho anh theo thứ tự nặng nhẹ, từ từ hay cấp bách. Làm xong những việc này, Trần Tĩnh xách vali đi về chung cư.

Về đến phòng, cô đổi giày.

Ngồi vào trên ghế sofa, thân thể cô như rã rời, cô ôm gối tựa người vào.

Điện thoại cô vang lên, cô mở xem, là Lục Thần.

Lục Thần: Trần Tĩnh, đêm nay bên đây có bữa tiệc, chắc là không thể mời cô đi ăn được. Hẹn lần sau tôi bao cả phòng VIP lớn mời các cô.

Bây giờ Trần Tĩnh mới nhớ chuyện này.

Cô nhắn: Ngài Lục khách sáo quá. Không có gì đâu, anh bận việc mình đi.

Lục Thần: Tôi nghe Vu Tòng nói cô về rồi?

Trần Tĩnh: Đúng vậy.

Lục Thần: Vậy tranh thủ nghỉ ngơi đi.

Trần Tĩnh không nhắn trả nữa, cô buông điện thoại xuống, tiếp tục tựa người vào gối mà ngẩn ngơ. Nửa giờ sau cô mới đứng dậy, mang số quần áo hai ngày qua đi giặt.

Sau đó thu xếp lại đồ trong vali.

Cô lấy ra một túi thuốc, bên trong là thuốc giảm đau.

Miếng dán bụng kia là món tặng kèm với thuốc giảm đau kinh nguyệt, chỉ có một miếng và đã được cô dùng rồi. Trong nhà Trần Tĩnh vẫn còn khá nhiều, nhưng lần này đã không cần đến.

Cô cầm đồ ngủ đi tắm rửa.

Lúc buộc tóc lên, cô nhìn đến vết hôn ngân trên cô, bỗng sựng lại.

Trong đầu tái hiện lại cảnh anh cúi đầu hôn lên cổ cô, hô hấp Trần Tĩnh hơi ngừng trệ. Ba đóa hoa hồng trắng trong bình đã được thay bằng hoa tulip, có lẽ là Tưởng Hòa thay. Trần Tĩnh thu hồi ánh mắt, đi rửa mặt và phủ lên một ít kem che khuyết điểm, xong xuôi mới đi ra ngoài.

Tưởng Hòa đúng lúc về tới, xách theo một túi đồ ăn.

Trần Tĩnh vừa rồi đã nấu một ít cháo sườn, cô múc hai bát ăn phối thêm với đồ ăn Tưởng Hòa mang đến.

Tưởng Hòa lau miệng, hỏi: “Cậu có từng nghĩ đi khám bác sĩ chưa?"

Trần Tĩnh nói: "Đi rồi nhưng không hiệu quả, bình thường cần chú ý chút là được."

"Không phải, ý mình là đi Đông y á, điều dưỡng chút xem sao."

Trần Tĩnh nghĩ nghĩ, Tưởng Hòa nói tiếp: "Khám lại xem, bên chỗ mình có mấy bác sĩ Đông y được lắm."

"Vậy lúc sau khi về Tết, tiện thể mình sẽ đến thử."

"Ừm."

Ăn tối xong, Tưởng Hòa phải trở về họp trực tuyến, dạo gần đây đi theo Phùng Chí học hỏi được không ít. Sau khi Trần Tĩnh đưa Tưởng Hòa đi, cô quay lại ngồi trên sofa phát ngốc, có thể là do cơ thể mệt mỏi cho nên đầu óc không muốn hoạt động. Sau đó cô lấy sách xem, đèn đặt dưới đất ánh vàng cam nhu hòa chiếu rọi vào trên đỉnh đầu cô.

Trần Tĩnh yên lặng đọc sách, trên đầu gối phủ một cái chăn lông màu xám. Cô lật qua một trang, thời gian như ngưng đọng tại thời khắc này.

Điện thoại cô reo, cô cầm lên xem, là cuộc gọi từ Phó Lâm Viễn.

Cô ấn nhận cuộc gọi: "Phó tổng."

Âm thanh mềm mại vừa thốt ra, đầu bên kia im lặng mấy giây. Bỗng dưng có tiếng cười của một người đàn ông, sau đó là giọng Yến Tuần: "Chào buổi tối thư ký Trần."

Giọng điệu có chút gì đó bỡn cợt.

Trần Tĩnh ngạc nhiên, chào lại: "Chào buổi tối ngài Yến."

Yến Tuần bật cười: “Chúng tôi đang uống rượu, chỉ uống thôi thì vô vị nên tìm chút việc vui ấy mà. Phó Lâm Viễn thua, chúng tôi yêu cầu muốn xem người được trả lời tin nhắn nhiều nhất trong di động cậu ấy là ai."

"Không ngờ là cô nha thư ký Trần."

Ánh đèn vàng cam chiếu đến trên mặt cô, tim cô đập mạnh nhưng giọng nói vẫn êm dịu: "Sau đó thì sao ngài Yến?"

Yến Tuần lại cười, nói: “Sau đó... Không có gì, haha."

Trần Tĩnh đáp lại một tiếng, lúc chuẩn bị cúp máy thì ở đâu bên kia điện thoại bị giành đi, giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền đến: “Đang nghỉ ngơi?"

Trần Tĩnh ngẩn người.

"Đúng vậy Phó tổng."

Đầu ngón tay Phó Lâm Viễn kẹp điếu thuốc, anh ngồi trong góc, lắng nghe giọng cô.

Những đầu ngón tay anh thon dài, anh gạt tàn thuốc, sau đó nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."

Trần Tĩnh: "Vâng."

Sau đó, đôi bên cúp máy.