Trần Tĩnh bị anh vây trước người, sau lưng bị áp trên cửa, không thể động đậy. Hành lang yên tĩnh vắng lặng, ánh đèn mờ nhạt bên ngoài chiếu rọi vào. Ở đây như chốn hẻo lánh không người, chỉ có thân thể bọn họ đang áp sát vào nhau.
Trần Tĩnh giương mắt nhìn anh dưới ánh sáng mờ ám này.
Người đàn ông đã làm kinh động cô thời đại học, lúc này, cô nhìn thấy mình trong mắt anh.
Cô nhớ tới câu nói tối hôm qua của anh, bỗng dưng Trần Tĩnh cũng muốn hỏi vặn lại anh: Không để tâm vậy hỏi làm gì?
Người đàn ông này, có lẽ thật sự... đã rung động với cô.
Trần Tĩnh vươn tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông.
Trần Tĩnh nhón chân, kề sát bên tai anh, nói khẽ: "Ngài Lục mời tôi ăn cơm."
Phó Lâm Viễn không biến sắc, rủ mắt nhìn cô.
Trần Tĩnh nói xong liền tách ra, một vài sợi tóc phất phơ trên gò má cô. Lông mi cô rất dài, đôi mắt xinh đẹp. Cô nhìn anh, tuy im lặng nhưng ẩn chứa mấy phần khıêυ khí©h.
Mùi rượu len lỏi giữa hai người. Phó Lâm Viễn chợt cúi đầu phủ lên môi cô, bàn tay bóp chặt bên hông cô, áp cô vào cửa phòng. Những ngón tay nắm lấy cánh tay anh của Trần Tĩnh dùng sức, phần ót tựa trên cửa phòng, cổ hơi ngửa tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Phó Lâm Viễn đè ép cô, hôn càng sâu, hôn đến mãnh liệt.
Xoạch.
Áo khoác rơi xuống nền.
Cánh tay Trần Tĩnh trượt theo bờ vai anh rồi vòng qua cổ.
Anh áp cô vào cửa, vùi đầu hôn, ngón tay vuốt ve phần eo rồi lại ấn mạnh.
Những đầu ngón tay nóng bỏng.
Trần Tĩnh nhắm chặt hai mắt, cô thừa nhận rằng mình yêu người đàn ông này.
Yêu nụ hôn của anh.
Yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Thời gian trôi qua, nhiệt độ nơi này nóng bỏng như thiêu đốt. Vạt áo sơmi cô đã lộ ra đến eo, bàn tay người đàn ông luồn vào bên trong áo sơ mi, giữ chặt eo cô.
Lúc này, cửa thang máy mở.
Vu Tòng liền trông thấy cảnh này, anh ta lập tức đóng cửa thang máy, ấn thang đi xuống. Sự việc diễn ra đâu đó chỉ vài giây, tốc độ nhanh đến lạ thường.
Trần Tĩnh cảm thấy mình lại say.
Phó Lâm Viễn chặn môi cô, anh nói: "Mở cửa."
Trần Tĩnh mơ màng sờ kiếm thẻ phòng, "bíp" một tiếng, cửa mở. Phó Lâm Viễn đẩy cửa, dìu cô đi vào, sau đó lại đè cô vào tủ giày tiếp tục hôn.
Trần Tĩnh cảm thấy anh đã uống rất nhiều rượu, đều do cô không thường uống rượu nên cũng say chếch choáng theo, cánh môi mềm hồng nhuận dán môi anh.
Phó Lâm Viễn rời đi một lúc, nhìn chằm chằm cô.
Thu lấy ánh mắt say đắm của cô, dùng lòng bàn tay ấn chặt eo cô. Trần Tĩnh không hôn được đến anh, cô mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt đầy du͙© vọиɠ của anh.
Trần Tĩnh bỗng thanh tỉnh hơn.
Anh cúi đầu, cắn mở cổ áo, hôn xuống cổ cô.
Cơ thể Trần Tĩnh run lên, muốn tránh né. Phó Lâm Viễn đè cô lại, nụ hôn của anh quay trở lại trên má cô, trầm giọng nói: "Chưa sẵn sàng?"
"Lần sau."
Trần Tĩnh đẩy cánh tay anh, tim đập thình thịch như đang bước trên mây. Cô khẽ nói: "Tôi muốn tìm đồ."
Phó Lâm Viễn: "Đồ gì?"
Trần Tĩnh đẩy anh, hành vi thay lời muốn nói.
Phó Lâm Viễn nhíu mày, buông cô ra.
Trần Tĩnh đứng vững lại, thở dài một hơi. Cô đến chỗ chiếc vali, ngồi xuống tìm kiếm. Phó Lâm Viễn nhìn theo, khoanh tay đứng dựa vào tủ, quan sát cô.
Cô nóng. Cho nên vừa rồi đã ném bừa áo khoác lên trên ghế sofa.
Lúc này trên người cô chỉ còn áo sơ mi và váy bó, nhưng áo của cô đã xộc xệch, đầu tóc cũng rối bời.
Trần Tĩnh mở vali, tìm được một hộp thuốc, cô giơ lên đưa cho anh.
"Thuốc giải rượu."
Tư thế này của cô khiến cô phải ngẩng đầu, cánh tay cô trắng nõn, vẻ mặt cô nghiêm túc.
"Hội nghị Thượng đỉnh vẫn còn tiếp tục."
Phó Lâm Viễn nhìn cô mấy giây.
Anh đột nhiên tiến lên, đoạt lấy thuốc trong tay cô, sau đó khom người nhìn cô chằm chằm: "Cho nên, không thể làm?"
Tim Trần Tĩnh hẫng mất một nhịp.
Cô vẫn ngồi nguyên ở đó, im lặng một lúc mới đứng dậy, đi tới bên bàn. Cô rót một cốc nước, đưa cho anh, ra hiệu anh uống thuốc.
Phó Lâm Viễn đứng thẳng dậy, vuốt vuốt vỏ bao thuốc, mấy giây sau đó mới xé vỏ bao cho thuốc vào miệng, đẩy nó trên đầu lưỡi. Anh lấy cốc nước trong tay cô, ngửa cổ uống cạn sạch khiến yết hầu anh hiển lộ.
Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn anh: "Phó tổng, đi ngủ sớm chút."
Phó Lâm Viễn cũng nhìn cô.
Ánh sáng trong phòng cô cũng lờ mờ, cô đứng đó kéo theo vài phần yếu đuối, nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh và tự chủ như lần đầu gặp gỡ.
Anh nhìn cô một hồi lâu, sau đó đưa tay cởi cà vạt và cổ áo: "Cô cũng ngủ sớm đi."
Nói xong, anh liền đi ra cửa.
Trần Tĩnh đứng tại chỗ nhìn theo anh, mãi đến khi cửa đóng lại cô mới ngồi xuống mép giường, thẫn thờ.
Đôi khi anh thật hư hỏng, nhất là lúc "tiến công" một người phụ nữ.
Ngồi một hồi, Trần Tĩnh cầm cốc, rót nước và uống một hơi. Để đề phòng ngộ nhỡ, cô cũng uống một viên thuốc giải rượu.
Sau đó, cô mới lấy đồ ngủ đi tắm rửa.
Hội nghị Thượng đỉnh diễn ra trong hai ngày, ngày mai là ngày cuối cùng, cũng khá quan trọng. Trần Tĩnh không nghĩ nhiều nữa, tắm rửa xong cô liền đi ngủ. Nhưng cả đêm này cô cứ xuất mồ hôi, ngủ không an ổn. Cô tỉnh giấc mấy lần, sau đó bàng hoàng phát hiện kinh nguyệt tới, nửa đêm phải vào nhà vệ sinh để giải quyết.
Sau khi uống hai cốc nước nóng, cô lại về giường nằm.
Đến sáng sớm cơn đau bụng ập tới, đau không chịu nổi.
---
Sáng sớm.
Ngoài hành lang yên tĩnh.
Vu Tòng đi từ trong phòng ra, nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ nhưng Trần Tĩnh vẫn chưa ra ngoài. Vu Tòng nán lại chờ trước cửa Trần Tĩnh trong chốc lát nhưng vẫn không thấy cô ra, chỉ có thể gọi điện thoại cho cô, kết quả điện thoại cô lại tắt máy. Vu Tòng sửng sốt, lúc này phòng bên cạnh mở cửa.
Phó Lâm Viễn bước ra với chiếc áo khoác vắt qua cánh tay, cổ áo hơi mở, đi tới.
Vu Tòng lập tức nói: "Phó tổng, điện thoại thư ký Trần tắt máy."
Phó Lâm Viễn sững sờ.
Anh nhìn cánh cửa đóng kín, thoáng cái, lông mày anh nhíu chặt. Cô chạy trốn?
Ngay sau đó anh liền phủ định ý nghĩ này, anh cho Vu Tòng gõ cửa. Vu Tòng không do dự nữa mà tiến lên gõ cửa, gõ mấy lần vẫn không có phản ứng.
Phó Lâm Viễn để Vu Tòng gọi quản lý.
Rất nhanh quản lý liền đến.
Phó Lâm Viễn: "Mở cửa."
Quản lý cầm thẻ dự phòng, vội vàng bước lên trước.
"Bíp bíp", cửa mở. Phó Lâm Viễn sải bước đi vào, rẽ qua ngăn tủ liền thấy người phụ nữ nằm nghiêng trên giường, tay siết lấy gối đầu. Sắc mặt Phó Lâm Viễn hơi thay đổi, anh đến ngồi bên mép giường, ôm bả vai cô: "Trần Tĩnh."
Trần Tĩnh ngủ không ngon giấc cả đêm, cơn đau làm cô choáng váng. Màn cửa sổ trong phòng cô không có mở nên không biết đã là lúc nào. Cô mơ mơ màng màng mở mắt, mồ hôi ướt đẫm, đầu tóc rối bời.
Phó Lâm Viễn giữ vai cô.
Trần Tĩnh nhận ra Phó Lâm Viễn, đầu ngón tay cô cào cào cổ áo anh: "Tôi đau, anh làm ấm khăn đưa giúp tôi."
Phó Lâm Viễn nghiêng đầu xem xét.
Trên tủ đầu giường có một chiếc khăn mặt, anh cầm đi vào phòng tắm, nhìn thấy một góc vỏ băng vệ sinh ném trong thùng rác phòng tắm. Anh thu hồi tầm mắt, dùng nước nóng thấm ướt khăn, vắt khô, quay người đi ra ngoài.
Trần Tĩnh thấy anh đến, đưa tay muốn lấy khăn.
Phó Lâm Viễn ngồi xuống, vươn tay vào trong chăn, áp khăn ấm lên phần bụng cô.
Trần Tĩnh sửng sốt một giây, vô thức đưa tay nắm lấy tay anh.
Anh cúi đầu nhìn cô.
"Mỗi lần tới đều đau?"
Trần Tĩnh còn rất đau, kiểu đau nhói.
Cô không ngờ thế mà anh sẽ biết, cô nắm lấy cổ tay bên trong chăn của anh, nói: "Thỉnh thoảng. Do tháng này ăn nhiều đồ lạnh."
Anh nhướng mắt, sắc mặt không đổi.
"Vu Tòng."
Vu Tòng đứng tại tủ giày quay lưng về phía bọn họ, nghe anh gọi liền ngoặt sang. Anh ta không dám nhìn Trần Tĩnh mà chỉ nhìn Phó Lâm Viễn, giọng trầm của anh vang lên:
"Mua thuốc giảm đau kinh nguyệt."
Vu Tòng gật đầu: "Vâng."
Sau đó nhanh chân rời đi.
Hóa ra là đau bụng kinh. Phụ nữ đau bụng kinh sẽ đau dữ dội đến thế sao?
Sau khi cửa đóng lại, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Thật ra sáng nay đã bớt đau hơn so với buổi tối, cả đêm không yên khiến cô rất mệt mỏi. Phần bụng được ủ ấm, cơn buồn ngủ kéo tới.
Cô cố chống đỡ tinh thần, nhướng mắt lên nhìn anh: "Phó tổng, hôm nay tôi xin nghỉ."
Giọng anh cực trầm: "Ừm."
Trần Tĩnh nhìn ngắm khuôn mặt anh từ góc độ phía dưới, sau đó từ từ nhắm mắt ngủ. Nếu tối qua cô không có đau như vậy, hẳn đã có thể ngon giấc.
Thấy cô ngủ, Phó Lâm Viễn rút tay ra, cầm khăn đi vào phòng tắm. Anh làm ấm khăn rồi trở lại giường, tiếp tục đưa tay vào trong chăn.
Áo ngủ cô được vén lên. Anh áp khăn trên phần bụng cô.
Trần Tĩnh trong lúc ngủ mơ vẫn đưa tay nắm chặt cổ tay của anh.
Đôi mắt hẹp dài của Phó Lâm Viễn híp lại.
Cô thật sự tín nhiệm anh.
Chỉ chốc lát sau, Vu Tòng trở về. Anh ta chạy gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, sau khi đi vào liền đặt thuốc lên tủ đầu giường. Anh ta nhìn thấy Phó Lâm Viễn ngồi bên mép giường, tay vẫn giữ trên bụng giúp Trần Tĩnh. Cổ áo anh hơi mở, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn xem cô gái đang ngủ.
Vu Tòng hơi sững sờ, anh ta chưa bao giờ thấy Phó Lâm Viễn như vậy trước đây.
Vu Tòng hạ thấp giọng: "Phó tổng, thuốc này?"
Phó Lâm Viễn: "Đặt đó đi."
Vu Tòng nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi ra miếng dán bụng mà anh ta đã tiện thể mua kèm, xé mở đưa cho Phó Lâm Viễn: "Phó tổng, hay là dùng cái này. Khăn sẽ lạnh, cái này có thể giữ ấm lâu hơn."
Phó Lâm Viễn nhìn miếng dán bụng trong tay Vu Tòng, lấy khăn ra khỏi bụng Trần Tĩnh và cầm lấy miếng dán bụng. Vu Tòng hiểu chuyện mà rời đi trước. Phó Lâm Viễn vén chăn, cẩn thận dán lên trên phần bụng Trần Tĩnh. Cô đang mặc bộ đồ ngủ dài, và phần eo của cô xinh đẹp, trắng nõn.
Phó Lâm Viễn nhìn ngắm mấy giây, sau đó kéo chăn đắp cho cô.
Tối hôm qua hẳn là ngủ không yên giấc, trên giường cô rất loạn. Phó Lâm Viễn nhìn đồng hồ, đứng dậy rời đi. Vu Tòng chờ anh ở ngoài cửa, thấy anh ra liền đóng cửa phòng Trần Tĩnh.
Phó Lâm Viễn chỉnh ống tay áo, đi tới thang máy, nói: "Tôi đi chung xe với Yến Tuần, anh ở đây trông chừng cô ấy."
"Được."
Đưa mắt nhìn cửa thang máy khép lại, Vu Tòng trở về trước cửa phòng Trần Tĩnh.
---
Có miếng dán bụng này, Trần Tĩnh dễ chịu hơn rất nhiều, cô ngủ một giấc thẳng đến mười một giờ trưa. Phía sau lưng cô đều là mồ hôi, cô ngồi dậy, đầu óc vẫn còn chút mơ màng.
Cảm giác trên phần bụng có cái gì đó, cô cúi đầu xem xét.
Là miếng dán bụng mà cô thường dùng, lần này cô không ngờ kinh nguyệt sẽ đến đúng chu kỳ như thế. Bình thường cô hay bị trễ ba bốn ngày, cho nên mới không chuẩn bị thứ này. Băng vệ sinh là đồ phòng hờ được cô nhét bên trong ngăn khuất của túi trang điểm, cũng chỉ có một miếng.
Vậy còn dán bụng...
Cảnh tưởng trước khi ngủ ùa về.
Anh làm ấm khăn cho cô, vậy miếng dán bụng này là anh dán.
Tim Trần Tĩnh đập lỡ mất một nhịp.
Cô cầm lấy điện thoại, phát hiện đã hết pin, dung lượng pin của chiếc điện thoại cũ này ít quá. Trần Tĩnh nhanh chóng sạc điện thoại, chỉ chốc lát sau, màn hiện điện thoại sáng lên.
Vu Tòng: Chừng nào dậy thì báo tôi hay, tôi mang thức ăn đến cho cô.
Là tin nhắn từ một giờ trước.
Trần Tĩnh lập tức nhắn trả: Tôi dậy rồi, anh không đến chỗ Hội nghị Thượng đỉnh sao?
Vu Tòng không có trả lời.
Trần Tĩnh vội vã rời giường thu dọn, trong phòng khá bừa bộn. Hôm nay là ngày cuối cùng của Hội nghị Thượng đỉnh, buổi chiều phải về. Sau khi dọn dẹp xong xuôi và thay một bộ quần áo khác thì có tiếng gõ cửa, Trần Tĩnh đứng dậy đi mở cửa. Vu Tòng cầm theo thức ăn đứng trước cửa, cười cười: "Thế nào rồi? Tốt hơn chưa?"
Trần Tĩnh cột tóc cao, khuôn mặt cô đẹp thanh thoát, diễm lệ.
Cô hơi nghiêng người, nói: "Đỡ nhiều rồi, sao anh không đến Hội nghị Thượng đỉnh?"
Vu Tòng đặt cơm lên bàn, ngồi xuống sofa, liếc nhìn cô một cái: "Cô đoán xem vì đâu? Phó tổng bảo tôi ở lại."
Trần Tĩnh khựng lại.
Cô lấy cốc dùng một lần và rót nước cho Vu Tòng, sau đó cũng rót cho mình một cốc, mang đến chỗ sofa.
Vu Tòng đưa đũa cho cô.
Cô nói cảm ơn.
Chịu giày vò cả buổi tối, cô cũng đã rất đói.
Vu Tòng gọi cơm chiên. Trần Tĩnh cúi đầu bắt đầu ăn.
Vu Tòng nhìn cô một cái. Cả hai đều im lặng.
Thật ra, Vu Tòng có thể nhìn thấy Trần Tĩnh không phải thờ ơ với Phó tổng, nhưng tình cảm của cô dành cho Phó tổng cũng không giống với nhóm người Hoàng Mạt. Cụ thể là gì thì anh ta không rõ lắm, cảm giác rất mơ hồ.
Ăn trưa xong, tinh thần Trần Tĩnh đã tốt hơn nhiều.
Cô dọn dẹp mặt bàn.
Vu Tòng nói: "Đêm nay Phó tổng có hẹn với nhóm người ngài Yến Tuần, ngài Văn cũng về nước. Tôi đưa cô về trước, hôm nay cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe."
Trần Tĩnh cười nói: "Được."
Dù sao hôm nay cô cũng đã xin nghỉ.
"Cô thu dọn đi."
Vu Tòng đứng dậy rời đi.
Trần Tĩnh ứng tiếng, thu dọn và sắp xếp lại một ít trong phòng để không quá bừa bộn. Sau đó cất các loại đồ dùng cá nhân và đồ ngủ vào trong vali, kéo khóa và xách ra ngoài.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp Phó Lâm Viễn đang ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, trong tay anh đang cầm di động áp bên tai.
Anh mới từ trong thang máy đi ra, vừa đúng lúc trông thấy cô.
Trần Tĩnh dừng bước, Phó Lâm Viễn cũng lặng lẽ nhìn cô.
Trần Tĩnh nắm thật chặt tay vali. Lúc này, cà vạt của Phó Lâm Viễn bỗng rơi xuống đất, Trần Tĩnh vô thức buông vali và tiến lên nhặt cho anh.
Cô đưa cho Phó Lâm Viễn nhưng anh không nhận, anh còn nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện, là thiếu gia nhà họ Cố.
Tay Trần Tĩnh giơ lên giữa không trung mấy giây, cuối cùng đành dứt khoát tiến tới, thắt cà vạt lên cổ anh. Phó Lâm Viễn hơi cúi đầu xuống để cô dễ thắt hơn, vết sẹo chỗ xương quai xanh đã mờ đi.
Trần Tĩnh cài cúc áo, sau đó kéo chỉnh cà vạt.
Hành lang vắng lặng yên tĩnh, Trần Tĩnh cẩn thận thắt nút. Phó Lâm Viễn rủ mắt nhìn cô: "Còn đau không?"
Trần Tĩnh nhìn lên, lắc đầu: "Không còn đau nữa."