Chương 21: Không để tâm vậy thì chạy cái gì?

Ánh đèn màu vàng cam mờ ảo trên đỉnh đầu chiếu rọi trên mặt bàn bi-a, in hằn hình bóng của hia người đang hôn.

Cánh tay Trần Tĩnh mềm nhũn, cô thu tay về và bám lấy cổ anh, hai bàn tay đan xen vào nhau.

Phó Lâm Viễn đỡ gáy cô, hôn sâu, cánh tay kia của anh giữ lấy eo cô.

Hai người ôm chặt lấy nhau, anh cúi đầu đè ép cánh môi cô. Cổ cô thon dài mà trắng nõn, đẹp như ngọc. Anh chống một tay xuống bàn bi-a, hơi lui ra sau, Trần Tĩnh vô thức đuổi theo, tiếp tục dán lên môi anh để hồi đáp.

Trần Tĩnh chợt khựng lại, bất động, chỉ có đôi lông mi đang run rẩy.

Phó Lâm Viễn nâng cằm cô: "Mở mắt."

Trần Tĩnh không muốn.

Phó Lâm Viễn im lặng nhìn cô, lại lần nữa hôn môi cô. Cơ thể Trần Tĩnh run rẩy, Phó Lâm Viễn hôn càng sâu hơn. Ngay lúc Trần Tĩnh mơ màng, Phó Lâm Viễn lại rời đi khiến Trần Tĩnh mở mắt, trong mắt cô đều là hơi nước, sau khi bị hôn càng trở nên mềm mại.

Ngón tay Phó Lâm Viễn ấn trên môi cô, nói: "Lấy điện thoại ra."

Lông mi Trần Tĩnh thấm nước, cô chớp chớp, lấy điện thoại trong áo khoác ra. Tại thời khắc này cô thật sự cảm thấy mình như một con rối dây.

Anh nghiêng đầu nhìn điện thoại cô.

"WeChat."

Trần Tĩnh mở WeChat.

Giao diện khung chat với Phương Hiểu hiện ra.

Phó Lâm Viễn: "QR code."

Không rõ tại sao mà Trần Tĩnh biết ý định của anh, cô mở QR code của Phương Hiểu.

Phó Lâm Viễn cũng mở điện thoại, quét QR code của Phương Hiểu, gửi kết bạn. Anh không để lại bất cứ lời nhắn nào, chỉ nhấn chọn "kết bạn", sau đó ném điện thoại sang một bên.

Đầu óc Trần Tĩnh thanh tỉnh hơn một chút, cô giương mắt nhìn trực diện vào mắt anh.

Phó Lâm Viễn chống một tay trên bàn, nhìn cô, giọng anh trầm thấp: "Kết bạn với cô ta, để xem cô ta theo đuổi tôi thế nào."

Tim Trần Tĩnh hẫng mất một nhịp.

Cô nhìn anh, cái tay khác của anh giữ eo cô: "Nhưng muốn được đến mức độ thế này, còn phải xem bản lĩnh của cô ta."

Trần Tĩnh cầm di động không nhúc nhích, cô phản xạ muốn bỏ chạy.

Anh kéo hông cô lại.

"Trần Tĩnh, cô rất thông minh."

Tay anh như sắt thép, Trần Tĩnh ngước nhìn lên, lần nữa đối diện với đôi mắt anh. Trần Tĩnh lẳng lặng nhìn anh, Phó Lâm Viễn cũng lẳng lặng mà nhìn cô.

Ánh đèn u ám, ánh mắt dây dưa.

Cô rất đẹp, sợi tóc tơ mảnh, cái cổ xinh, đôi mắt ướŧ áŧ lại càng đẹp.

Anh cụp mắt nhìn cô.

"Không để tâm vậy thì chạy cái gì?"

Trần Tĩnh nghiến răng nghiến lợi.

Phó Lâm Viễn: "Muốn uống rượu không?"

Trần Tĩnh vẫn im lặng nhìn anh mà phớt lờ, trong tay Phó Lâm Viễn không có rượu, anh cất tiếng gọi: "Vu Tòng."

Đưa khách về xong, giác quan thứ sau mách bảo Vu Tòng đừng lên lầu. Khi nghe thấy tiếng gọi này, anh ta lập tức đáp lại và đi lên. Vu Tòng thấy Trần Tĩnh bị giam trong lòng ngực Phó Lâm Viễn, tư thế của hai người rất sát nhau

Vu Tòng nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, không dám ngẩng đầu lên, anh ta cầm lấy chai rượu vang đỏ và một cái ly đế cao đặt lên bàn cạnh bên tay họ. Chỗ này còn có một cái ly đế cao khác nhưng đó hẳn là cái mà Yến Tuần uống qua, Vu Tòng chắc chắn sẽ không lấy cái này, sau khi đưa xong anh ta liền đi xuống dưới.

Trần Tĩnh đang phân cao thấp với Phó Lâm Viễn, tạm thời đánh rơi cảm giác thẹn.

Phó Lâm Viễn lấy chai rượu rót vào ly, sau đó cầm lên và nhấp một ngụm, áp lên môi cô.

Trần Tĩnh ngửa cổ, cuối cùng vẫn để cho đầu lưỡi anh lọt vào đến, rượu tuôn xuống cổ họng cô.

Rượu đêm nay tương đối ngọt, tựa như nước trái cây.

Phó Lâm Viễn vừa muốn đút rượu cho cô, lại vừa muốn giành rượu về, anh ôm eo cô để đòi lại.

Sau đó, dù có rượu hay không có rượu, bọn họ vẫn tiếp tục hôn nhau. Trần Tĩnh thừa nhận rằng mình không thể khước từ anh, còn anh vốn đã nắm chắc phần thắng trong tay mà hôn đến càng sâu.

Uống như vậy, kết quả chính là... Trần Tĩnh say.

Cô chóng mặt.

Phó Lâm Viễn đứng dậy, bế ngang cô lên đi xuống bậc thang, để Vu Tòng lấy điện thoại cho hai người.

Vu Tòng lên tiếng, nhanh chóng đi đến bàn bi-a lấy cầm điện thoại cho hai người. Phương Hiểu đồng ý kết bạn của Phó Lâm Viễn và gửi cho anh mấy tin nhắn liên tiếp, đương nhiên là Vu Tòng không thể nhìn thấy nội dung tin nhắn là gì, nhưng vẫn có thể thấy được tên của người gửi.

Tin nhắn được gửi đến cách đây hơn một giờ, Phó Lâm Viễn không trả lời.

Phó Lâm Viễn và Trần Tĩnh ở chỗ này cũng đã hơn một giờ.

Vu Tòng thở dài.

Nếu đổi lại là trước kia, Vu Tòng cảm thấy ai cũng sẽ có cơ hội.

Còn bây giờ...

Anh ta hiển nhiên cũng hiểu một chút tâm tư Phó Lâm Viễn.

---

Hành lang khách sạn vào ban đêm rất yên tĩnh, đặc biệt là tầng mà họ đặt lại càng yên tĩnh hơn. Cửa thang máy mở ra gần như không có tiếng động, trên đó trải một tấm thảm dày màu sẫm.

Phó Lâm Viễn ôm cô tới trước cửa phòng của cô.

Anh nói với cô: "Mở cửa."

Trần Tĩnh tuy say những vẫn còn nhận thức, cô lấy thẻ phòng trong túi áo khoác.

"Tích" một tiếng, cửa mở.

Trong phòng thoang thoảng mùi nước hoa, là hương thơm từ những bộ quần áo cô treo lên.

Phó Lâm Viễn đi vào, đóng cửa lại. Sau đó đi đến bên giường, đặt cô xuống giường.

Giường rất mềm mại, Trần Tĩnh vừa được tiếp xúc với giường liền nằm ra giữa, giãy dụa ném áo khoác ra ngoài, trên người cô bây giờ còn mặc áo sơ mi trắng và váy bó màu đen.

Phó Lâm Viễn nhìn cô một hồi, khom xuống kéo chăn đắp lên người cô, nào ngờ cô vươn tay nắm lấy cổ tay anh đặt đến bên hông.

Phó Lâm Viễn khẽ nhíu mày, không chút biến sắc, anh thuận theo ý cô xem như đang ôm lấy eo cô.

Anh khom người xuống: "Tỉnh?"

Trần Tĩnh nằm nghiêng úp mặt vào gối, mơ màng nói: "Tưởng Hòa, mau ngủ đi."

Phó Lâm Viễn nghe thấy, hóa ra nhầm thành Tưởng Hòa.

Bởi vì cựa quậy nên dưới vạt áo sơ mi cô đã bị vén lên.

Bàn tay anh trượt lên một chút, ánh mắt thâm sâu.

Cô bắt lấy tay anh: "Để mình ngủ."

Phó Lâm Viễn lặng lẽ nhìn cô mấy giây rồi mới thu tay về, kéo chăn lên che kín bờ vai cô.

Trong phòng không bật đèn, rất tối mờ, lòng bàn tay anh còn lưu lại xúc cảm vừa nãy. Anh đi đến cửa, mở cửa đi ra, Vu Tòng lập tức đứng thẳng người đưa hai cái điện thoại cho anh. Anh cầm lấy, tiện tay đặt điện thoại của Trần Tĩnh trên kệ giày trong phòng, sau đó đóng cửa lại.

"Cạch."

Khẽ khàng khép cửa.

Phó Lâm Viễn về phòng mình, ném điện thoại lên bàn, rút một điếu thuốc và cúi đầu châm lửa. Yết hầu anh chuyển động, đôi mắt sâu thẳm nhuốm đầy du͙© vọиɠ.

Vu Tòng đưa mắt nhìn Phó Lâm Viễn đã về phòng, sau đó nhìn cửa phòng Trần Tĩnh, thở dài.

Đó là kiêu ngạo của Phó Lâm Viễn, có lẽ anh muốn, nhưng nhất định phải là lúc cô tỉnh táo.

Nhưng mà...

Vu Tòng lại thở dài một hơi, trở về phòng mình. Bởi vì đây là lần đầu tiên anh ta thấy sếp mình chủ động, và sự chủ động này dành cho Trần Tĩnh.

---

Trần Tĩnh ngủ một giấc đến hơn nửa đêm, tỉnh lại lúc bốn giờ rưỡi sáng. Cô bị áo sơ mi trên người siết tỉnh. Cô ngồi dựa vào đầu giường, vò đầu bức tóc.

Mơ mơ màng màng nhớ lại cô và anh cứ hôn nhau, sau đó vì uống quá nhiều rượu nên say khước. Bởi vì hết rượu vang nho nên lúc sau đã uống whisky.

Cô xuống giường.

Váy không thoải mái, áo sơ mi không thoải mái, cô dứt khoác cở phăng chúng ra.

Cô vào phòng tắm.

Nước nóng cọ rửa thân thể, trong đầu cô lóe lên rất nhiều hình ảnh loạn xạ. Cô nhớ mang máng rằng anh đã bế cô, sau đó cô còn kéo tay anh khoác lên ngang hông mình.

Sau đó nữa...

Sau đó nữa chính là chuyện trong mơ.

Trong mơ...

Tim cô đập rộn ràng, sao cô có thể mơ một giấc mơ như vậy.

Mơ thấy mình vô sức chống cự dưới tay anh, cao thấp chập trùng đều hoàn toàn phụ thuộc anh.

Cô tắm rửa xong, mặc đồ ngủ, đi ra ngoài. Lúc này mới nhặt áo sơ mi và váy bỏ cất vào vali, sau đó trở lại trên giường nhưng ngủ không được.

Cô đứng dậy tìm kiếm điện thoại, nhìn thấy nó bên trên kệ giày, cô cầm trở về.

Cô dựa vào đầu giường. Phương Hiểu gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

Phương Hiểu: Anh ấy kết bạn với tôi.

Phương Hiểu: Cảm ơn cô, thư ký Trần.

Phương Hiểu: Thư ký Trần, sao anh ấy không trả lời tin nhắn, đang bận à?

Trần Tĩnh không khỏi nhớ đến lời anh nói tối qua, anh nói đến mức độ thế này, là đến mức hôn sao?

Trần Tĩnh nhìn đồng hồ, đã muộn như vậy không tiện trả lời tin nhắn Phương Hiểu, huống chi cô cũng không biết trả lời như thế nào.

Cô chỉ xem, nhưng không trả lời.

Tưởng Hòa cũng có gửi cho cô một tin nhắn.

Tưởng Hòa: Hội nghị ngày mai cố lên.

Trần Tĩnh nhìn tin nhắn mỉm cười, sau đó, cô thấy được ảnh đại diện của Phó Lâm Viễn.

Ngày đầu tiên khi cô nhậm chức, trợ lý Tề đã hỏi cô những mục cần chú ý và hỏi cô một vài vấn đề chuyên nghiệp của công việc, cô trả lời từng cái một. Sau đó, trợ lý Tề dắt cô vào phòng làm việc Phó Lâm Viễn học pha cà phê.

Trần Tĩnh rất chăm chú học hỏi.

Tiếp đó, cô nghe trợ lý Tề gọi "Phó tổng".

Cô vừa quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đi vào, ngày hôm đó anh ngủ không ngon. Anh mặc sơ mi đen và quần âu, sắc mặt cực kỳ lạnh trông như một A-tu-la. Anh ngồi vào bàn làm việc, cúi đầu châm thuốc, như thể không nhìn thấy hai người họ.

Trần Tĩnh lẳng lặng nhìn góc nghiêng của anh, trợ lý Tề cũng biết rõ tính cáu kỉnh khi tỉnh dậy sáng sớm đó của anh.

Nhưng hôm đó Phó Lâm Viễn không ở công ty lâu, buổi chiều anh bay về Lê Thành. Thế là trợ lý Tề kéo Trần Tĩnh qua đó, nói với Phó Lâm Viễn: "Phó tổng, đây là thư ký Trần. Mấy ngày tới anh không có ở công ty, trước hết để cô ấy làm quen một chút. Phó tổng, anh thêm WeChat cô ấy đi, nếu có việc anh có thể trực tiếp tìm cô ấy, cô ấy rất chuyên nghiệp."

Vừa mới nói xong, người đàn ông giương mắt lên nhìn Trần Tĩnh.

Khi đó có một chùm ánh sáng tràn vào, chiếu rọi trên khuôn mặt anh, khiến anh nửa ngoài sáng nửa trong tối. Trần Tĩnh tiếp xúc anh ở cự ly gần, hô hấp đều như muốn ngừng lại.

Anh lạnh lùng lấy điện thoại ra, mở QR code.

Trần Tĩnh được trợ lý Tề thúc giục quét mã kết bạn với anh.

Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng.

Khoảnh khắc lúc ấy để lại cho cô ấn tượng sâu nhất. Chờ đến xế chiều, cũng chính là lúc trước khi Phó Lâm Viễn lên máy bay, anh đã đồng ý kết bạn từ cô.

Trần Tĩnh liền ghim tài khoản anh lên đầu tiên.

Thích có thể che giấu.

Nhưng nhịp tim không cách nào che đậy được.

Trần Tĩnh nhìn tài khoản anh ở hàng đầu hồi lâu mới buông điện thoại. Cô nằm xuống giường, kéo chăn cao qua mặt, ngủ.

Tỉnh giấc giữa đêm nhưng Trần Tĩnh vẫn ngủ lại đến sáng.

Sáng sớm chuông điện thoại reo.

Cô liền rời giường, nhanh chóng rửa mặt và thay đồ công sở, bên ngoài phối thêm áo măng tô vàng nhạt. Cô mở cửa, vừa hay gặp phải Vu Tòng đi trong phòng ra.

Hai người gặp nhau sáng sớm.

Trần Tĩnh: "Chào buổi sáng."

Vu Tòng: "Chào buổi sáng."

Trần Tĩnh nhìn đồng hồ: "Hôm nay anh dậy sớm ghê."

Vu Tòng cười một tiếng: "Không phải đâu, tôi biết cô phải đến buổi hội nghị nên dậy sớm đưa cô đi. Đây cũng là lệnh của Phó tổng."

Trần Tĩnh khựng lại.

Cô "ồ" một tiếng, hai người liền im lặng đi vào thang máy, sau đó đi xuống lầu, đi thẳng đến nơi diễn ra Hội nghị Thượng đỉnh.

Trần Tĩnh phải đi xem thẻ tên và vị trí của anh, xác định với MC thời lượng Phó Lâm Viễn lên sân khấu phát biểu. Sau khi xong xuôi, cô trở lại chỗ ngồi anh, lại lần nữa xác nhận những người xung quanh Phó Lâm Viễn. Vị trí của anh ở chính giữa, vị trí của nhà họ Chu Lê của Thành cũng ở chính giữa, kế nhau.

Ngoài ra còn có hai ông lớn ngành Internet cũng gần đó.

Kiểm tra xong, Trần Tĩnh đi đến chỗ Vu Tòng.

Vu Tòng và Trần Tĩnh đứng ngoài bìa, quan sát thấy những trợ lý, thư ký khác cũng đến để xác nhận vị trí.

Toàn bộ diễn biến của Hội nghị Thượng đỉnh này sẽ được phát trực tiếp, không thể có sơ sót.

Cho nên phải cần kiểm tra kỹ lưỡng, nếu vị trí không thích hợp cũng phải điều chỉnh kịp thời.

Trong hội trường quá lớn, mùa đông kéo đến lạnh lẽo.

Vu Tòng nhìn Trần Tĩnh một lúc.

Vẻ mặt cô ôn hòa nhưng cũng kiên nghị.

Vu Tòng nói: "Trần Tĩnh, hiếm khi Phó tổng chủ động."

Vu Tòng nhìn cô, nói tiếp: "Nhưng chỉ một lần."

Trần Tĩnh im lặng.

Cô hiểu ý anh ta, mặc kệ vướng bất ngờ này là gì hay kết quả như thế nào, nhưng sự động tâm của Phó Lâm Viễn chỉ có một lần.

Cô có muốn cược hay không?

---

Grey: Spoil - anh Tòng là công thần nhưng cũng là báo chúa đó!