Chương 19.2

Tinh.

Cửa thang máy mở.

Trần Tĩnh chóng mặt dựa vào vách tường, cô đứng thẳng dậy, lấy chìa khóa mở cửa. Bên trong căn hộ của mình, Tưởng Hòa nghe tiếng nên ló đầu ra ngoài quan sát xung quanh.

"Tĩnh cưng, cậu về rồi."

Trần Tĩnh nhìn Tưởng Hòa, ừ một tiếng, sau đó cánh cửa mở ra với một tiếng cạch, cô đi vào.

Tưởng Hòa quấn chặt bộ đồ ngủ, đóng cửa căn hộ mình, đi vào căn Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh không còn sức lực ngã ngồi trên sofa.

Tưởng Hòa đi tới sờ trán cô: "Cậu say rồi sao?"

Trần Tĩnh ngửa ra sau, đáp: "Hơi hơi."

Tưởng Hòa nhìn xuống dưới, sửng sốt khi thấy được tình huống trước ngực cô lúc này: "Váy cậu bị làm sao vậy? Còn áo khoác này nữa, là của Phó tổng?"

Trần Tĩnh sững người.

Cô cởϊ áσ khoác, tùy tiện vắt nó lên tay vịn của ghế.

Tưởng Hòa ngồi xuống, kéo cô qua xem xét, kinh ngạc: "Bị hỏng rồi, chuyện gì thế này? Bị hỏng khi cậu đang ở đâu? Không phải trong bữa tiệc chứ?"

Trần Tĩnh lắc đầu.

"Không phải."

"Vậy ở đâu?" Tưởng Hòa chỉ mới tưởng tượng thôi đã thấy hoảng hồn, mà mặt sau váy rõ ràng còn dùng ghim cài cố định lại.

Trần Tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tưởng Hòa, bỗng dưng không biết nên trả lời thế nào.

Trả lời rằng bị hỏng bên trong xe Phó Lâm Viễn, hay trả lời rằng bị hỏng lúc đang hôn nhau?

Trần Tĩnh mù mịt không biết làm sao, cảm giác tựa như có gì đó đang bắt đầu thay đổi.

"Sao vậy bé cưng?" Tưởng Hòa sờ sờ trán cô, kéo gối ôm, mở khóa kéo chiếc chăn nhỏ bên trong ra đắp cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nhìn Tưởng Hòa, hỏi: "Nếu có một ngày, người mà cậu thích cũng để ý đến cậu, vậy cậu sẽ như nào?"

Tưởng Hòa nghe vậy, cười đáp: "Vậy thì tốt rồi, chẳng phải được như ý nguyện luôn sao."

Trần Tĩnh khựng lại.

"Thế nhưng cậu và người đó sẽ không có tương lai."

Tưởng Hòa cũng ngẩn người: "Không có tương lai? Không có tương lai thì đến trêu chọc mình làm gì, đến chơi đùa nhau à?"

Trần Tĩnh sững sờ.

Cô rúc người vào trong chiếc chăn lông. Là thế sao?

Nhưng người đàn ông này đã đánh nhau vì cô, bung dù cho cô.

Cô thở dài.

"Cậu đang suy nghĩ gì thế Tĩnh cưng của mình?" Tưởng Hòa xích lại gần cô: "Có phải đang phiền muộn điều gì?"

Trần Tĩnh hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt của Tưởng Hòa, cô lại thở dài một hơi, sau đó ôm Tưởng Hòa: "Chỉ là bỗng dưng đa sầu đa cảm."

Tưởng Hòa nhíu mày, biết rõ cô sẽ không tự dưng mà đa sầu đa cảm.

Nhưng mỗi người đều có bí mật riêng, cô không muốn nói, Tưởng Hòa tôn trọng cô.

Nếu Trần Tĩnh cảm thấy khó mở lời, Tưởng Hòa cũng không nhất thiết ép buộc cô phải nói.

Tưởng Hòa cũng ôm cô đáp trả.

"Ây gu có gì đâu, sống trên đời, trước hết là phải để bản thân được vui vẻ biết không!"

"Ừm."

Tưởng Hòa nghĩ nghĩ, ngồi thẳng người: "Đêm nay mình vẫn nên ở lại ngủ ké giường với cậu thôi."

"Được."

Giường ngủ của Tưởng Hòa vốn là của chủ cũ, còn Trần Tĩnh khi chuyển đến đã mua giường mới, cho nên giường của Trần Tĩnh thoải mái hơn của Tưởng Hòa nhiều, phần lớn thời gian Tưởng Hòa đều chạy sang ngủ ké giường. Hai người là bạn thân, trước đó cũng không phải chưa từng tính đến chuyện thuê chung. Nhưng nghĩ đến sau này Trần Tĩnh và Tưởng Hòa sẽ có bạn trai, lui tới cũng không tiện lắm, với lại một số thời điểm vẫn cần một không gian riêng tư cho riêng mình. Thế nên hai người thuê riêng hai phòng trên cùng một tầng chung cư, vừa có không gian lại ở gần nhau.

Như vậy cũng rất tốt.

"Mau đi tắm đi." Tưởng Hòa chạy vào phòng lấy đồ ngủ cho Trần Tĩnh, Trần Tĩnh nhận lấy và đứng dậy, hỏi: "Kiều Tích thế nào?"

Tưởng Hòa chậc chậc vài tiếng:" Nôn dữ dội đến mức nôn ra dịch dạ dày. Tối nay em ấy uống dồn dập, rượu vang đó ban đầu uống không thấy gì, ai ngờ càng về sau men say càng thấm nhanh. Mình đoán ngày mai em ấy không đi làm nổi."

Trần Tĩnh: "Cậu cũng không nhắc em ấy."

Tưởng Hòa bất đắc dĩ: "Em ấy và Giang Mạn Lâm trò chuyện rất hăng, sau đó có thêm bạn thân của Giang Mạn Lâm nữa, chính là cô gái váy đó nhón chân nói chuyện với Phó tổng á."

Trần Tĩnh sựng lại, siết chặt bộ đồ ngủ.

Tưởng Hòa: "Người phụ nữ đó muốn biết thêm những chuyện liên quan đến Phó tổng nên liên tục tán gẫu với Kiều Tích, hỏi sở thích của Phó tổng, hỏi thú tiêu khiển thường ngày, hỏi hiện tại có phải đang độc thân, thích loại phụ nữ thế nào, làm sao để theo đuổi được anh ấy..."

Trần Tĩnh im lặng nghe, không nói câu gì.

Tưởng Hòa khoanh tay: "Kiều Tích làm gì biết được mấy thứ này. Em ấy ấp a ấp úng cả buổi, cuối cùng vẫn phải bảo hỏi cậu mới biết được, cho nên... WeChat của cậu đã bị Kiều Tích cho người ta rồi."

Trần Tĩnh: "..."

Cô nói: "Em ấy điên à?"

Nói xong liền đi vào nhà tắm, Tưởng Hòa nói: "Haiz, em ấy uống say, mình cũng hết cách. Mình sợ em ấy lại báo tiếp nên chỉ có thể nhanh chóng đưa em ấy về, cho nên không kịp nói với cậu."

Trần Tĩnh móc đồ ngủ, trong nháy mắt lại thấy hoa hồng trắng thuần khiết, cô lại sững sờ.

Mấy giây sau, cô nhìn đi hướng khác, đóng cửa, bắt đầu tắm rửa.

Sau khi cởi bỏ chiếc váy đã thoải mái hơn nhiều, da cô bị cấn thành vài ngấn đỏ.

Tắm rửa xong, Trần Tĩnh lau tóc đi ra ngoài. Tưởng Hòa đã treo áo Phó Lâm Viễn lên, cô ấy hỏi: "Đây là áo của Phó tổng hả?"

Trần Tĩnh ừ một tiếng.

Tưởng Hòa trừng to mắt: "Như vậy có nghĩa là, lúc cậu bị hỏng váy, anh ấy cũng có mặt ở đó?"

Trần Tĩnh tiếp tục lau tóc, trên người cô vẫn còn hơi nóng, dù không nhắm mắt cô vẫn có thể nhớ lại tràng cảnh kia. Cô không biết phải trả lời thế nào.

Tưởng Hòa nhìn cô: "Anh ấy nhìn thấy?"

Trần Tĩnh bất đắc dĩ, nói: "Đừng hỏi, dù sao thì váy vẫn chưa rơi ra."

Tưởng Hòa chậc chậc vài tiếng.

Cô ấy kéo Trần Tĩnh qua: "Phó tổng may mắn ghê."

Trần Tĩnh không muốn tiếp tục nói về đề tài này, cô đẩy Tưởng Hòa đi vào phòng. Tưởng Hòa nghĩ nên thổi tóc cho khô trước khi ngủ, thế nên đã lấy máy sấy tóc ra thổi cho cô.

Tóc khô, hai người cùng lên giường.

Trần Tĩnh không có ngủ ngay, cô mở mắt rất lâu, cũng chẳng rõ trễ đến lúc nào mới ngủ.

---

Hôm sau.

Quả nhiên Kiều Tích xin nghỉ.

Tưởng Hòa vừa lái xe vừa nói chuyện với Kiều Tích, nói em ấy không nên uống tu tu như vậy, như thể đang muốn lấy lòng Giang Mạn Lâm, Phong Nguyên còn phải dựa vào Phó Hằng, bảo Kiều Tích không cần nịnh nọt. Kiều Tích bị mắng qua trong điện thoại đến ỉu xìu, chỉ có thể nhận tội.

Trần Tĩnh yên lặng ngồi bên ghế phụ lái, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Lúc đến Phó Hằng còn khá sớm, mấy đồng nghiệp kéo hội nhau đi mua cà phê.

Trần Tĩnh tiện thể cũng mua một ly Americano đá, uống vào một ngụm thật dễ chịu.

Đến tầng cao nhất, cô nắm chặt ly cà phê, nhìn vào bên trong phòng làm việc.

Cửa đóng. Hiển nhiên anh còn chưa tới.

Trần Tĩnh hơi thả lỏng.

Cô đặt túi xách và cà phê xuống bàn, sắp xếp lại giấy tờ và đưa mấy phần văn bản mà anh đã ký sang cho trợ lý Lưu.

Sau đó, cô vào dọn dẹp phòng làm việc và pha cà phê cho anh.

Làm xong những việc này là đã hơn chín giờ, anh vẫn còn chưa tới, Trần Tĩnh trở về bàn của mình.

Trong khoảng thời gian này mọi người đều chăm chú theo dõi các tin tức liên quan Phùng Thị, hôm nay cổ phiếu của Phùng Thị vẫn tiếp tục giảm, ước chừng qua thêm hai ngày nữa sẽ bị ngừng giao dịch.

WeChat Trần Tĩnh có hai người gửi kết bạn, cô mở xem.

Một người trong số đó là Giang Mạn Lâm, cô ta nhắn: Chào cô Trần Tĩnh, tôi là vợ Phong Nguyên.

Với thân phận này, Trần Tĩnh không thể không accept.

Còn một người khác tên là Phương Hiểu, cô ta nói mình là bạn thân của Giang Mạn Lâm, muốn học hỏi thêm ở cô.

Bạn thân.

Trần Tĩnh lập tức nghĩ đến người phụ nữ váy đỏ tối hôm qua.

Trần Tĩnh vốn định từ chối lời mời nhưng Giang Mạn Lâm đã gửi tin nhắn cho cô.

Giang Mạn Lâm: Trần Tĩnh, cảm ơn dây chuyền và khuyên tai mà cô đã chọn cho tôi, tôi rất thích. Lần sau chúng ta hẹn đi uống trà chiều nhé.

Giang Mạn Lâm: Còn có một chuyện muốn nhờ cô, tôi có người bạn muốn làm quen với cô, muốn hỏi thăm cô một vài thứ. Cậu ấy là Phương Hiểu đã gửi kết bạn với cô, làm phiền cô thông qua luôn nhé.

Trần Tĩnh: "..."

Cô chỉ có thể chấp nhận lời mời thôi.

Phương Hiểu: Hello.

Trần Tĩnh: Chào ngài.

Phương Hiểu: Ha ha, đừng dùng kính ngữ. Tối hôm qua ở buổi tiệc không gặp được cô, tôi thật tò mò về thư ký Trần.

Trần Tĩnh: Phương tiểu thư, tôi chỉ là một thư ký phổ thông.

Phương Hiểu: Khiêm tốn rồi! À là thế này, cho tôi mạo muội hỏi một chút, Phó tổng của các cô hiện giờ vẫn độc thân chứ?

Trần Tĩnh: Độc thân.

Phương Hiểu: Ha ha, tuyệt vời.

Phương Hiểu: Vậy cho tôi hỏi thêm một vài vấn đè khác nhé?

Trần Tĩnh nói với cô ta rằng mình đang bận, có thể trả lời tin nhắn trễ. Phương Hiểu tỏ vẻ không sao, sau đó lại gửi tiếp vài tin nhắn, đại khái đều liên quan Phó Lâm Viễn.

Trần Tĩnh phát hiện những người phụ nữ này đều thích tìm hiểu sở thích của Phó Lâm Viễn, bọn họ đều muốn bắt đầu từ khía cạnh này. Cô phải xử lý một ít công việc, nên không có phản hồi lại ngay.

Uống xong ly cà phê, lúc cô chuẩn bị đứng dậy thì cửa thang máy mở ra, Phùng Chí đi theo sau lưng Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn mặc áo sơ mi và quần dài, cổ áo hơi mở, vết sẹo nơi đó vẫn có thể nhìn thấy một cách mờ nhạt.

Trần Tĩnh dừng lại.

Phó Lâm Viễn liếc nhìn cô một cái, sau đó rẽ hướng đi vào phòng làm việc.

Phùng Chí mỉm cười gật đầu với Trần Tĩnh, Trần Tĩnh cũng cười đáp lại. Cô đến phòng giải khát rót cốc nước nóng, lúc trở lại thấy họ đang nói chuyện.

Phó Lâm Viễn ngồi bên bàn làm việc, cúi đầu châm thuốc, nghe Phùng Chí báo cáo.

Trần Tĩnh lặng lẽ trở lại bàn làm việc, bận rộn với mớ công việc trong tay.

Chỉ chốc lát sau, Phùng Chí báo cáo xong và đi ra khỏi phòng làm việc, điện thoại nội bộ trên bàn Trần Tĩnh vang lên, cô nhấc máy.

"Vào đây." Giọng nói trầm ấm của người đàn ông xuyên thấu qua ống loa.

Trần Tĩnh: "Vâng, Phó tổng."

Cô buông ống nghe, đứng dậy, đi vào bên trong phòng làm việc của anh.

Phó Lâm Viễn ngậm điếu thuốc lá, lật xem tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân thì mở miệng nói: "Cà phê."

Trần Tĩnh đi đến máy pha cà phê, lấy ly rót cà phê cho anh, mang nó đến và đặt trên bàn làm việc.

Hương cà phê lan tỏa.

Thân người anh cao lớn, dựa vào bàn làm việc hình thành nên một bóng ảnh. Trần Tĩnh đặt cà phê xuống xong định rời đi, Phó Lâm Viễn ngẩng đầu lên nhìn cô: "Lại đây."

Bước chân Trần Tĩnh khựng lại, quay đầu nhìn anh.

Phó Lâm Viễn dời số tài liệu trước mặt mình sang một bên, anh nói: "Cà vạt."

Cà vạt của anh rủ xuống chưa thắt, sáng sớm trông anh có phần buông thả. Trước giờ anh chưa từng yêu cầu cô thắt cà vạt, đây là lần đầu tiên. Trần Tĩnh hơi sững lại rồi đi qua, giơ hai tay lên cầm lấy cà vạt. Anh nghiêng đầu xem tài liệu, những đầu ngón tay mảnh khảnh của Trần Tĩnh rất chăm chú thắt cà vạt cho anh.

Anh không có cài khuy cổ, cô lưỡng lự vài giây, nếu không cài sẽ không siết cà vạt vào được.

Cô đành tạm buông cà vạt, kéo cổ áo và cài khuy cho anh, có lẽ vì như thế mà khiến anh có cảm giác bị lôi kéo.

Phó Lâm Viễn nhướng mắt nhìn cô.

Hôm nay cô trang điểm nhẹ, mặt thanh mày tú, lông mi vυ"t cong.

Cô chăm chú không nháy mắt.

Một cánh tay của Phó Lâm Viễn đặt bên eo cô, bóp mạnh.

Trần Tĩnh run lên.

Cô dùng sức siết cà vạt lại cho anh, Phó Lâm Viễn khép tài liệu, thấp giọng nói: "Quá chặt."

Trần Tĩnh mím môi, hận không thể siết chặt hơn nữa.