Chương 18.2

Vào tòa nhà.

Tưởng Hòa dựa sát vào Trần Tĩnh, nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy Lục tổng thế này, trước giờ đều luôn hăm hở."

Trần Tĩnh không trả lời.

Cô khẽ thở dài rồi chuyển hướng đi vào thang máy.

Mà vừa rồi đã có không ít người theo dõi bọn họ, đoán chừng tới giữa trưa sẽ lan truyền khắp công ty.

Cửa thang máy mở, Trần Tĩnh đi ra ngoài hướng đến bàn làm việc của mình, mà lúc này cửa phòng làm việc của anh mở ra. Cô đặt túi xách xuống bàn, lặng lẽ đứng một lúc rồi mới đi vào bên trong phòng làm việc.

Phó Lâm Viễn cởϊ áσ khoác, treo lên. Bóng lưng anh to lớn.

Trần Tĩnh giẫm trên đôi cao gót bước đến máy pha cà phê, đứng đó pha cà phê cho anh trước. Phó Lâm Viễn cụp mắt, xắn tay áo sơ mi, mặt không cảm xúc.

Trong phòng làm việc rất yên tĩnh.

Âm thanh máy móc vang lên, cà phê chảy vào trong cốc. Trần Tĩnh bưng cà phê nhìn anh, Phó Lâm Viễn ngồi vào bàn làm việc, lật xem tài liệu trên bàn. Trần Tĩnh đi qua đặt cà phê bên cạnh tay anh, Phó Lâm Viễn ngẩng đầu, liếc nhìn cô.

Trần Tĩnh khựng lại, hỏi nhỏ: "Vết thương của Phó tổng còn đau không?"

Phó Lâm Viễn chống người trên bàn, cầm lấy bật lửa và rút một điếu thuốc cho vào trong miệng. Vẻ mặt anh hờ hững, vẫn đang nhướng mắt nhìn cô, anh nói: "Không đau."

Trần Tĩnh: "Vậy thì tốt rồi."

Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân, là Lục Thần tới. Trần Tĩnh giữ điềm tĩnh, gật đầu với Phó Lâm Viễn rồi xoay người đi ra ngoài. Ánh mắt Lục Thần rơi vào trên khuôn mặt cô, anh ta nhìn cô một lúc lâu, cho đến khi cô đi ngang qua rồi mới thu hồi ánh mắt. Phó Lâm Viễn đẩy lưỡi chạm vào đầu thuốc lá, nhắm mắt, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Lục Thần tằng hắng một cái.

"Chuyện của Phùng Bảo Châu định xử lý như thế nào? Chúng ta bàn bạc một chút đi."

Phó Lâm Viễn liếc nhìn anh ta, có thể nhận thấy rõ ràng tâm trạng anh không vui.



Trở lại bàn làm việc.

Trần Tĩnh bắt đầu xử lý công việc, bởi vì cô tốt nghiệp chuyên ngành tài chính nên những tài liệu đến trong tay cô đều được xử lý nhanh hơn nhiều so với những người khác.

Bên trong nhóm chung của công ty quả nhiên đang bàn luận việc Lục Thần theo đuổi cô.

Trần Tĩnh bị tag tên rất nhiều lần nhưng cô không vào xem.

Buổi chiều, trong giới thương nghiệp bùng nổ một tin tức liên quan đến Phùng Thị. Một số công ty đầu tư quyết định rút vốn khỏi, ngay cả hạng mục mà Phùng Thị đang đàm phán cũng thất bại, một vài khoản vay đều bị từ chối.

Chỉ trong ba bốn tiếng đồng hồ, Phùng Thị liên tiếp gặp phải khủng hoảng, tin tức này lên đến đỉnh điểm vào lúc năm giờ chiều cùng ngày. Sức nóng lan truyền đến trong nhóm công ty, toàn bộ người trong giới đều cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, sao bỗng dưng lại như vậy.

Cứ tiếp tục như vậy, giá cổ phiếu của Phùng Thị chắc chắn sẽ giảm mạnh vào sáng mai.

Một số công ty đang nắm giữ cổ phiếu Phùng Thị hận không thể xuyên về một vài giờ trước đó, để họ có thể bán tháo trước lúc cuối phiên.

Khi Tưởng Hòa nắm được tình huống, lập tức gửi tin nhắn cho Trần Tĩnh.

Tưởng Hòa kinh hoảng: Liệu có phải do Phó tổng và Lục tổng làm hay không? Vấn đề là chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì với Phùng Thị, mà chỉ trong vòng mấy giờ ngắn ngủi thôi… việc này sao có thể?

Trần Tĩnh: Có liên quan.

Tưởng Hòa: ?

Trần Tĩnh: Công ty XX, quỹ tài chính XX, ngân hàng XX, Phó tổng đều có cổ phiếu.

Tưởng Hòa sững sờ mấy giây, thoáng cái hiểu ra.

Phó Hằng nắm giữ cổ phiếu của những công ty, quỹ tài chính và ngân hàng đó, mà tỷ lệ lại không hề ít. Đồng thời những công ty, quỹ tài chính, ngân hàng này đều là cổ đông và khách hàng của Phùng Thị, bọn họ cũng nắm giữ không ít cổ phần Phùng Thị. Phó Hằng vì thế mà gián tiếp trở thành nhà đầu tư của Phùng Thị, đây chính là hiệu ứng cánh bướm.

Chỉ cần vỗ cánh thúc đẩy, Phùng Thị liền xong đời.

Bản thân Phùng Thị cũng có sự bùng nổ, sự phát triển khuếch trương mấy năm qua rồi cũng sẽ chỉ còn trên mặt giấy.

Cả một ngày Lục Thần đều ở cùng Phó Lâm Viễn, đến hơn năm giờ chiều hai người họ mới rời đi. Trần Tĩnh nhìn theo bọn họ rời đi, trời bên ngoài đã sập tối. Phó Lâm Viễn - người "khuấy đυ.c vũng nước" vẫn không có cảm xúc gì, trước khi đi anh nhìn Trần Tĩnh: "Tan làm về chung với Tưởng Hòa."

Trần Tĩnh ứng tiếng.

Lục Thần nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Vấn đề này cần phải được giải quyết, giải quyết xong rồi lại nói.



Sau khi bọn họ đi, Trần Tĩnh cũng đứng dậy rời đi, cô và Tưởng Hòa cùng đi đến một cửa hàng trang sức chọn mua quà sinh nhật cho vợ Phong Nguyên.

Tưởng Hòa còn đang cảm thán chuyện Phùng Thị: "Cậu nói xem, Phó tổng làm vậy có phải bởi vì cậu không?"

Trần Tĩnh lái xe, im lặng mấy giây, đáp: "Chuyện này ngài Lục vốn nên xử lý, Phùng Thị không dạy được con gái mình, vậy người ngoài sẽ thay họ."

Trần Tĩnh cười nhẹ một cái, không nói thêm gì.

Cái này hẳn gọi là ném nghìn vàng chỉ vì một mỹ nhân.

---

Cửa hàng trang sức này tiếp đãi Trần Tĩnh và Tưởng Hòa bằng thái độ chuyên nghiệp, Tưởng Hòa nhìn đến hoa cả mắt. Trần Tĩnh chọn một bộ trang sức dây chuyền và khuyên tai bản giới hạn, giá trị đắt gấp mười lần viên đá quý mà Phong Nguyên tặng cho cô. Trần Tĩnh về công ty, cất bộ trang sức vào tủ bảo hiểm, đồng thời cũng cho viên đá quý kia vào tủ.

Cô không cần cái này.

Phó Lâm Viễn tạm thời cũng sẽ không phát hiện trong tủ bảo hiểm có thêm đồ.

Vài ngày sau.

Phó Lâm Viễn bề bộn nhiều việc, anh không chỉ phá hủy mà còn muốn thâu tóm thành lũy của họ.

Cho nên mấy ngày nay anh gần như không có đến Phó Hằng.

Sinh nhật vợ Phong Nguyên được tổ chức bằng một bữa tiệc, khá nhiều người ở Phó Hằng đều nhận được thiệp mời, Trần Tĩnh cũng có. Bữa tiệc này bề ngoài là tiệc sinh nhật, thực chất đây là buổi tập hợp mạng lưới quan hệ của Phong Nguyên. Trần Tĩnh nghĩ rằng bữa tiệc này không liên quan gì đến mình, nhưng quà mà cô đã chọn vẫn chưa gửi tặng, còn Phó Lâm Viễn lại không đưa ra cho cô bất kỳ chỉ thị nào.

Thực tế thì khoảng thời gian này anh quá bận.

Tưởng Hòa cũng nhận được thiệp mời, cô ấy muốn tham gia thử nên kéo Trần Tĩnh đi, Trần Tĩnh vì phần quà kia mà chỉ có thể đi theo cô ấy.

Bởi vì hai người các cô đưa ra quyết định trong phút chốc nên không có thuê váy, hai người về nhà thay váy của mình.

Trần Tĩnh chọn một chiếc váy dài cúp ngực màu đen, Tưởng Hòa chọn màu trắng, hai người đi chung trông cứ như chị em một nhà.

Trần Tĩnh cầm quà sinh nhật và đeo một chiếc túi xách nhỏ, xuống xe cùng với Tưởng Hòa.

Sinh nhật của vợ Phong Nguyên được tổ chức tại một trang viên của anh ta, gió đêm rét lạnh, cảnh đêm mờ ảo. Trần Tĩnh nhấc váy, sánh bước cùng Tưởng Hòa đi vào bên trong bữa tiệc.

"Woa, đẹp quá." Tưởng Hòa cảm thán, ngay sau đó cô ấy vỗ vỗ cánh tay Trần Tĩnh: "Phó tổng."

Trần Tĩnh ngước lên liền nhìn thấy Phó Lâm Viễn mặc áo sơ mi đen cùng quần tây, đứng bên chiếc bàn cao, trước mặt anh là một người phụ nữ váy đỏ. Người phụ nữ đó có nước da trắng, eo thon, phần lưng phía sau hở một khoảng lớn, vùng phong cảnh trước ngực cao ngất. Người phụ nữ quấn lấy khăn choàng, phong phú bắt chuyện với anh, thỉnh thoảng sẽ nhón chân nhìn ly rượu của anh

Thái độ Phó Lâm Viễn hờ hững, cổ áo anh hơi rộng mở. Anh thưởng thức ly rượu, lúc uống rượu lại liếc nhìn người phụ nữ kia một chút, người phụ nữ khảy tóc và sát lại anh hơn một chút.

Tưởng Hòa chậc một tiếng.

"Lại một cô gái muốn theo đuổi Phó tổng."

Trần Tĩnh thu hồi tầm mắt, cô nhìn thấy Phong Nguyên liền đi đến đó.

Đêm nay cô bới tóc để lộ ra phần cổ thon dài. Chiếc váy ôm lấy phần eo, kiểu dáng có hơi bất quy tắc, đôi chân dài của cô lúc ẩn lúc hiện trong đó.

Cô cười đưa lễ vật cho Phong Nguyên: "Phong tổng, đây là quà Phó tổng tặng cho vợ anh."

Phong Nguyên "ôi chao", vội đặt ly rượu xuống. Anh ta nhận lấy, xem qua cách đóng gói liền biết giá trị không nhỏ, anh ta ngẩng đầu nói: "Cảm ơn thư ký Trần."

Trần Tĩnh mỉm cười: "Không cần khách sáo."

Phong Nguyên nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Tĩnh mà vô cùng cảm thán, anh ta cũng muốn tuyển được một thư ký thế này, anh ta cười hỏi Trần Tĩnh: "Gần đây tôi đang thiếu một thư ký mới, thư ký Trần có lời giới thiệu nào không?"

Trần Tĩnh khựng lại. Cô cười cười, lắc đầu.

Phong Nguyên: "Thật đáng tiếc."

Vị trí bên này của bọn họ đối diện với Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn vừa ngước nhìn lên liền thấy bóng lưng thẳng tắp, mềm mịn và trắng nõn của Trần Tĩnh.

Váy dài phấp phới qua chân như đang vuốt ve cô.

Phó Lâm Viễn đặt ly rượu xuống, phục vụ lại rót cho anh một ly khác, anh cầm ly về. Phong Nguyên để Trần Tĩnh tự nhiên ăn uống, sau đó đi tới chỗ Phó Lâm Viễn. Trần Tĩnh xoay người, cô cười nhận lấy ly rượu mà Tưởng Hòa đưa tới.

Phong Nguyên đến gần Phó Lâm Viễn: "Phó tổng, cảm ơn vì món quà."

Giọng Phó Lâm Viễn trầm thấp: "Không có gì."

Người phụ nữ trước mặt anh cười hỏi: "Quà sinh nhật phải không?"

Phó Lâm Viễn không trả lời.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cằm anh, nhón chân lên nói: "Tôi nói với anh một bí mật nhé."

Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn cô ta vài giây, nhíu mày.

Một lúc sau, anh hơi cúi đầu, người phụ nữ kia nhón chân lên nói thì thầm bên tai anh.

Trần Tĩnh cầm ly rượu đi với Tưởng Hòa đến bên cửa sổ, lúc cô ngửa đầu uống rượu đã trông thấy cảnh tượng bên phía đó. Cô sựng lại, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Rượu vào trong cổ họng có chút nóng bỏng.

Tưởng Hòa "phi phi" vài tiếng, nhìn ly rượu: "Không phải rượu nho sao?"

Trần Tĩnh ngửi ngửi: "Có lẽ là vang đỏ lâu năm."

Tưởng Hòa: "Vậy cái này có phải càng về sau càng thấm say?"

Trần Tĩnh: "Cũng không hẳn." Mặc dù trong nội tâm cô đã có ý nghĩ như thế.

Rượu đỏ cất giữ càng lâu thì càng thấm say, cô đã từng uống rượu đế nhưng lại bị vang đỏ lâu năm làm cho choáng ngợp.

Tưởng Hòa: "Nhưng rượu này càng uống càng thấy ngon."

"Đúng vậy." Trần Tĩnh và Tưởng Hòa chạm ly.

Đêm nay Kiều Tích cũng tới, Kiều Tích và vợ Phong Nguyên có duyên gặp mặt một lần, hai người trò chuyện hợp nhau. Tưởng Hòa cũng đi theo Kiều Tích uống rượu, tiện thể làm quen vợ Phong Nguyên.

Đêm nay Trần Tĩnh có chút uể oải, cô không đi theo. Cô uống rượu, nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài trang viên.

Một kế toán khác của bộ phận tài vụ cũng hơi nhàm chán nên tới uống với Trần Tĩnh, hai người cứ uống cho đến khi Trần Tĩnh cảm thấy không thể uống nữa, nếu còn uống nữa cô sẽ say. Cô nhìn đồng hồ, định về. Cô cầm túi xách ra cửa, gọi Tưởng Hòa nhưng không bắt máy, sau đó mới thấy một tin nhắn.

Kiều Tích uống đến nôn thốc nôn tháo, Tưởng Hòa đưa Kiều Tích về nhà, cô ấy nhắn để cô đi nhờ xe Phó tổng về.

Trần Tĩnh ngẩn người.

Cô không kiểm tra điện thoại, tin nhắn này được gửi đến tầm nửa tiếng trước.

Trần Tĩnh cất điện thoại, thấy Vu Tòng ở cách đó không xa, Vu Tòng thấy cô thì lái xe tới.

Anh ta nói: "Kiều Tích nôn, Tưởng Hòa đưa cô ấy về rồi, để tôi đưa cô về."

Trần Tĩnh bất đắc dĩ.

Cô nhìn ra sau muốn tìm kiếm bóng dáng Phó Lâm Viễn, cô lưỡng lự vài giây, nhìn Vu Tòng: "Vậy... Anh đưa tôi về trước, sau đó quay lại đón Phó tổng, đoán chừng anh ấy chưa về sớm vậy đâu."

Vu Tòng ứng tiếng, anh ta mỉm cười, mở cửa ghế sau cho cô.

Trần Tĩnh ngồi vào, trong xe ấm áp hơn.

Vu Tòng đóng cửa lại.

Vừa xong liền trông thấy Phó Lâm Viễn ngậm thuốc lá đi ra khỏi trang viên, vậy nên Vu Tòng cũng không thể rời đi vào lúc này. Gió rất lớn, Phó Lâm Viễn đi đến chiếc xe con màu đen, trong miệng anh ngậm điếu thuốc lá, xắn tay áo và nói với Vu Tòng: "Đi gọi Trần Tĩnh ra."

Gió thổi làm loạn cổ áo anh, thấp thoáng trông thấy vết sẹo do trầy xước kia.

Phó Lâm Viễn nhướng mắt, mơ hồ trông thấy một bóng người ngồi ở ghế sau, lông mày anh khẽ nhíu. Anh đi đến bên cửa xe, mở cửa, ngồi vào.

Ánh đèn trong xe cũng mờ ám.

Trần Tĩnh đã bắt đầu ngấm men say, cô dựa vào cửa sổ xe, đang ngẩn người. Tóc cô rối tung, xương quai xanh thanh tú, lại xuống thêm chút là phần ẩn giấu bên trong chiếc váy cúp ngực.

Trần Tĩnh nghe thấy tiếng mở cửa, cô mở mắt, lập tức bắt gặp ánh mắt hẹp dài của anh. Hàng ghế sau trong xe nhỏ hẹp, Trần Tĩnh vô thức ngồi thẳng người.

"Phó tổng."

Nói xong, cô cảm thấy một trận chóng mặt ập đến, ngón tay cô ấn vào huyệt thái dương.

Phó Lâm Viễn thấp giọng hỏi: "Say rồi?"

Trần Tĩnh lắc đầu, nhưng trong mắt cô đã mơ màng.

Ngay lúc cô có ý định muốn rời khỏi cái ghế này, Phó Lâm Viễn đã vươn tay sang, cửa sổ xe vốn đang được cô mở ra đã bị anh đóng lại.

Trái tim Trần Tĩnh đập mạnh.

Cô ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện, Phó Lâm Viễn liền cúi đầu chặn môi cô. Trần Tĩnh phát ra một tiếng "ưm", tay người đàn ông nắm chặt gáy cô.

Anh tách ra một chút, nhìn cô: "Lúc này rất tỉnh táo đúng không?"

Trên môi Trần Tĩnh còn vệt nước chưa khô, cô há mồm, muốn nói chuyện nhưng biểu cảm lại rất không xong. Phó Lâm Viễn vuốt ve cổ cô, không đợi cô kịp lên tiếng đã lần nữa ngăn chặn đôi môi cô, khiến cô phải đón nhận. Trần Tĩnh bất đắc dĩ phải ngửa đầu theo, lưỡi bị người đàn ông chế trụ, cô mơ mơ màng màng cảm thấy men rượu bắt đầu thấm sâu hơn.

Lại chóng mặt như lần trước đó, anh nắm lấy cổ tay cô cứng rắn như thép. Trần Tĩnh bị hôn đến choáng váng, bật thốt ra âm thanh.

Phó Lâm Viễn ngậm lấy môi cô, bàn tay thăm dò xuống phía dưới, kéo eo cô áp sát vào người anh.

Trần Tĩnh vô thức vươn tay câu cổ anh, anh nhướng mày, trên mặt lộ ra ý cười. Anh chắn môi cô, hôn đến mức cô phải ngửa đầu đến hết cỡ.

Vu Tòng nghe điện thoại xong, chuẩn bị quay lại lái xe. Vừa mở cửa, xoay người, trông thấy cảnh tượng đó khiến tim anh ta đập lỡ mất một nhịp.

Anh ta phản xạ nhanh chóng lui ra khỏi ghế lái, đứng hình hoàn toàn.

---

Grey: tác giả chỉ cho "chụt chụt" hơi nhiều thôi mà đã bị Tấn Giang cho ăn thẻ vàng cảnh cáo rồi :)))