Chương 14.2

Trần Tĩnh vừa rồi cũng là cố chống đỡ để nói chuyện với Phó Lâm Viễn, khi vào đến thang máy, trọng lượng toàn thân của cô gần như đều dồn hết vào trên người Tưởng Hòa.

Tưởng Hòa vuốt ve đầu của cô: "Sắp đến rồi."

“Đinh”

Thang máy đã đến.

Tưởng Hòa vừa đỡ cô vừa mở cửa, trong phòng ấm áp, lớp "da gà" trên người họ cũng được dịu đi. Trần Tĩnh được đỡ đến trên sofa, Tưởng Hòa nhanh chóng lấy gối ôm đưa cho cô. Trần Tĩnh ôm lấy và chôn mặt vào chiếc gối mềm mại, đầu đau đến choáng váng nhưng vẫn không ngăn được cảnh tượng và ký ức mãnh liệt trong đầu cô.

Cô túm lấy cổ tay anh, còn kéo anh đến trước mặt. Anh nắm lấy cổ tay cô, cô ngửa đầu nhìn anh, động tác đó tựa như đòi hôn. Thậm chí cô còn nhớ rõ lúc cô bị hôn đến đứng không vững mà phát ra tiếng, khóe môi anh còn vẽ ra nụ cười. Hai người đều nồng nặc mùi rượu, chứng tỏ sự cố này hoàn toàn là vì rượu mà ra, và cô chính là người chủ động.

Đổi lại nếu người tỉnh táo là cô, vốn dĩ sẽ không có khả năng cô nắm lấy tay anh, càng sẽ không kéo anh tới.

Cũng có lẽ bởi vì rượu mà anh mất kiềm chế, thế nên mới hôn cô.

Trần Tĩnh giơ tay túm tóc, bả vai co rụt, hận không thể say đến mất trí cho rồi.

Nếu hoàn toàn quên mất có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng đáng tiếc không phải vậy. Sau lúc đó cô đã tỉnh táo phần nào, tỉnh táo đủ để biết mình câu cổ anh, tỉnh táo đến cảm nhận được bàn tay anh đặt trên eo mình. Cô nghĩ, nếu lúc mở mắt ra mà phát hiện là một người khác có lẽ sẽ dễ chịu hơn, nhưng sự thật lại chính là người đàn ông đó, Phó Lâm Viễn.

Trần Tĩnh vuốt tóc. Tưởng Hòa rót nước cho cô, thấy cô như vậy bèn nhanh chóng đặt ly xuống, đỡ vai cô: "Sao thế? Khó chịu lắm à? Nhưng trong nhà không có thuốc giải rượu."

Tưởng Hòa vén tóc cô, Trần Tĩnh mở mắt, ánh mắt cô mông lung mơ hồ, cô lắc đầu: "Vẫn ổn."

"Ổn? Vậy sao cậu cứ luôn cọ gối ôm? Mình đi mua thuốc đây. Mẹ bà, Giám đốc Phùng cho cậu uống rượu gì vậy chứ!" Tưởng Hòa buông vai cô, định đứng dậy.

Trần Tĩnh bắt lấy tay cô ấy, nói: "Không sau đâu mà."

Cô ngừng một giây rồi nói tiếp: "Tưởng Hòa, mình đi tắm, muốn ngủ."

Tưởng Hòa quay đầu nhìn cô.

Đôi mắt của Trần Tĩnh lúc này rất đẹp, khuôn mặt trắng nõn nhưng sắc môi cực kỳ đỏ, gương mặt cũng hơi ửng hồng, nhìn tổng thể cũng không xem là quá nhếch nhác. Chủ yếu là hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ, hiện tại kẻ mắt vẫn còn, không bị lem luốc, cho nên nhìn vẫn ổn.

Ngoại trừ đôi lông mày đang nhíu chặt chứng tỏ cô không thoải mái do say, thoạt nhìn như một vẻ đẹp khác, rất xứng với bộ váy màu đỏ.

Tựa một đóa hoa hồng.

Tưởng Hòa sờ trán cô: "Thật sự không sao chứ?"

Trần Tĩnh gật đầu.

"Vậy mình lấy đồ ngủ cho cậu, đêm nay chúng ta ngủ chung."

Tưởng Hòa buông cô ra, đi vào trong phòng lấy đồ ngủ. Trần Tĩnh cầm đồ ngủ, được Tưởng Hòa dìu vào phòng tắm.

Tưởng Hòa dìu cô vào rồi đi quay trở ra, nói: "Có việc gì thì gọi mình."

"Ừm."

Cạch, cửa đóng lại. Chỉ chốc lát sau, bên trong bao trùm bởi hơi nước. Trần Tĩnh đứng dưới vòi hoa sen, sau lưng vẫn còn ngấn đỏ do người đàn ông để lại. Nhưng dưới hơi nóng lan toả, dấu đỏ đó cũng không quá rõ rệt.

Tưởng Hòa lo lắng cho cô nên đứng canh trước cửa phòng tắm, bấm điện thoại.

Tưởng Hòa thoáng nghe tiếng Trần Tĩnh gọi mình ở bên trong, ngẩng đầu lên hỏi: "Trần Tĩnh, cậu nói cái gì?"

Toàn thân cô trắng nõn, Trần Tĩnh ngửa đầu, mặt bị nước nóng cọ rửa.

Cô nói: "Tưởng Hòa, nếu mình rời khỏi Phó Hằng…"

Tưởng Hòa vẫn chưa nghe rõ, cô ấy ghé vào gần hơn: "Cậu nói gì đó? Cậu không nói to hơn thì mình mở cửa ấy nha."

Tiếng nước chảy róc rách.

Hồi lâu sau, Trần Tĩnh mới lên tiếng: "Không có gì."

Sau khi tắm xong, tinh thần Trần Tĩnh đã tốt hơn nhiều. Nhân lúc cô đang tắm, Tưởng Hòa vào dịch vụ tiện ích mua thuốc giải rượu. Tưởng Hòa rót nước cho Trần Tĩnh, Trần Tĩnh lau tóc, nhìn thuốc giải rượu và nói: "Không uống, mình muốn ngủ."

"Không đau đầu à?" Tưởng Hòa hỏi.

"Không đau."

Trần Tĩnh để Tưởng Hòa đi tắm.

Tưởng Hòa thấy cô nhất quyết không uống cũng không miễn cưỡng, có lẽ cảm giác khi say rượu sẽ ngủ ngon hơn. Tưởng Hòa lấy đồ ngủ đi tắm, Trần Tĩnh thì trở về phòng, vén chăn lên nằm xuống và nhắm mắt thở dài.

Khi cô còn ở vị trí thực tập thì tiền lương đã cao hơn so với những người khác, bởi vì toàn bộ ban thư ký chỉ có một mình cô, công việc của cô cũng không giống như một trợ lý.

Có thể nói, trong toàn bộ công ty cô chỉ cần nghe theo lời Phó Lâm Viễn là được, những người khác không cần phải quan tâm. Sau này khi được thăng lên chính thức, tiền lương cũng tăng lên gấp đôi.

Còn những phúc lợi khác đều hoàn toàn đầy đủ, có suất ăn công ty, các loại hình khi đi ra ngoài làm việc đều được thanh lý đủ, Phó Lâm Viễn còn cấp cho cô một chiếc xe riêng.

Tổng tất cả những phúc lợi của cô đều hơn Tưởng Hòa rất nhiều.

Hàng tháng ngoại trừ một ít chi phí sinh hoạt, phần tiền thừa còn lại cô đều gửi vào tài khoản của Tiêu Mai, đó là tiền tiết kiệm cô dành cho Tiêu Mai dưỡng già.

Thời điểm này, cô thật sự chưa nghĩ phải rời khỏi Phó Hằng.

Cô đưa tay che mắt, nghĩ thầm: Xem như là say rượu thôi.

Một lát sau, Tưởng Hòa vén chăn lên giường, mang theo hơi ấm ôm lấy Trần Tĩnh: "Ôi lạnh quá.”

Lúc này Trần Tĩnh mới nhận ra rằng mùa đông đã đến rồi, cô và Tưởng Hòa sát lại gần nhau để ấm áp hơn, tâm trí cũng dần ổn định lại.



Hôm sau.

Hai người thức dậy, Tưởng Hòa liền hỏi Trần Tĩnh cảm thấy thế nào, có đau đầu không, có cần phải xin phép nghỉ không. Trần Tĩnh ngồi trên giường, xỏ dép lê, lắc đầu.

"Không cần xin."

Tưởng Hòa thấy cô bình tĩnh nên cũng yên tâm.

Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng, hai người xuất phát đi công ty. Vào tháng máy, Trần Tĩnh điều chỉnh tâm trạng, cực kỳ bình tĩnh đi đến tầng cao nhất.

Ngay khoảnh khắc vừa bước ra khỏi thang máy, hô hấp của cô loạn mất vài giây, sau đó khôi phục lại bình thường.

Cô vào phòng giải khát pha cho mình một ly hồng trà, bưng về bàn uống.

Tầng cao nhất lúc này rất yên tĩnh.

Một lát sau, trợ lý Lưu đến, giơ tay chào Trần Tĩnh. Trần Tĩnh mỉm cười đáp lại.

Trợ lý Lưu vốn có chút căng thẳng nhưng nhờ nụ cười của cô nên không còn căng thẳng nữa, anh ta hăng hái bước vào gian phòng làm việc của mình.

Trần Tĩnh uống hồng trà trong chốc lát rồi đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Phó Lâm Viễn. Gạch men sứ lót trong phòng làm việc của anh lấy gam màu lạnh làm chủ đạo, lúc này chủ nhân của nó không ở đây, căn phòng càng vắng lặng.

Trần Tĩnh đi vào, mở rèm cửa cho ánh nắng trút xuống, sau đó mở máy pha cà phê và bắt đầu pha cà phê đen, làm xong những thứ này mà Phó Lâm Viễn vẫn chưa tới.

Trần Tĩnh thay cho anh một bộ trà cụ bằng đá Obsidian, bộ trà cụ còn lại được tráng bằng nước nóng và dọn dẹp gọn gàng. Sau đó, cô ra khỏi phòng làm việc của anh, trở lại bàn của mình.

Cô vừa chuẩn bị ngồi xuống, cửa thang máy mở.

Người đàn ông cao lớn từ thang máy đi ra, theo sau là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận pháp lý. Phó Lâm Viễn cài khuy ống tay áo, đôi chân dài bước vào phòng làm việc, ánh mắt lơ đãng lướt qua cô.

Trần Tĩnh đứng thẳng người, chào anh: "Chào buổi sáng Phó tổng, Giám đốc Tần, Giám đốc Mục."

"Chào buổi sáng thư ký Trần."

"Chào buổi sáng Trần Tĩnh." Giám đốc Mục của bộ phận pháp lý vẫy tay cười với cô, Trần Tĩnh mỉm cười đáp lại. Trút đi bộ váy đỏ của tối hôm qua, hôm nay cô mặc trang phục công sở với chiếc váy đen dài đến gối, phối áo len trắng và áo khoác ngoài màu đen. Trạng thái này không làm mất đi tính trang nhã của nghề, không còn bất kỳ dấu vết của sự mềm yếu, mông lung tối qua.

Phó Lâm Viễn thu hồi tầm mắt, đẩy cửa đi vào phòng.

Hai giám đốc cũng vào theo, tiện thể đóng cửa lại.

Cửa đóng, Trần Tĩnh vuốt váy ngồi xuống, bắt đầu công việc.

Nửa giờ sau, Giám đốc Tần và Giám đốc Mục đi ra. Giám đốc Mục gõ gõ tấm che chỗ Trần Tĩnh, cười nói: "Trà mà thư ký Trần chuẩn bị lúc sáng có phải là trà Mao Tiêm không?"

Trần Tĩnh cười, đáp: "Đúng vậy."

Giám đốc Mục giơ ngón tay cái: "Nhờ phúc của cô mà được uống một lần."

Trần Tĩnh mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp.

Giám đốc Mục nói: "Chúng tôi đi đây, cô vào dọn dẹp bàn trà giúp nhé. Cô tìm một ít trà trắng, tối nay ông chủ Thụy Nguyên sẽ đến, anh ta thích uống trà trắng."

Trần Tĩnh đứng dậy, gật đầu: "Được."

Sau khi hai Giám đốc rời đi, Trần Tĩnh suy nghĩ xem trà trắng cất ở đâu, hình như ở ngay phía dưới bàn trà. Cô hướng vào phòng làm việc Phó Lâm Viễn, cửa không đóng, cô hít một hơi thật sự rồi đi vào.

Người đàn ông lúc này đang đứng bên cửa sổ, tay cầm di động nghe điện thoại, quay lưng về phía cô. Trần Tĩnh thoáng thả lỏng, cô đi đến bàn trà, cúi người dọn dẹp mớ hỗn độn trên bàn.

Cúp máy, Phó Lâm Viễn quay lại liền thấy người phụ nữ đang nửa ngồi trên ghế sofa cạnh bàn trà. Anh đi đến chỗ máy pha cà phê, đặt cốc xuống lấy cà phê, dựa vào mép bàn làm việc uống một ngụm, thái độ lãnh đạm.

Trần Tĩnh nghe thấy âm thanh của máy pha cà phê, bàn tay cầm khăn lau bỗng dừng lại, sau đó cô tiếp tục giữ bình tĩnh lau tiếp. Lau xong thì sắp xếp lại bộ trà cụ, cánh tay cầm kẹp gắp của cô trông trắng đến phát sáng.

Trong phòng làm việc nhất thời yên tĩnh.

Một tay Phó Lâm Viễn cầm cốc cà phê, tay kia cầm điện thoại lướt xem, đằng trước mặt chính là hình dáng cô. Lướt hết một loạt tin nhắn trên điện thoại, một tin nhắn WeChat nhảy lên, anh ấn vào xem.

Lục Thần: Tối hôm qua tôi cứ luôn luôn trằn trọc mãi, không biết Trần Tĩnh sẽ nghĩ gì về việc tôi đi gặp bạn gái cũ nhỉ? Bọn họ xáp lá cà đến tận quán bar, nếu tôi không chịu ra ngoài, có lẽ họ sẽ tiến thẳng vào luôn, từ góc độ của Trần Tĩnh chắc chắn là nhìn thấy rồi. Mẹ nó chứ, tức chết mà!

Sắc mặt Phó Lâm Viễn vẫn bất biến, đọc xong cũng không phản hồi.

Lục Thần lại gửi thêm một tin: Cậu có rảnh thì nói giúp tôi vài câu tốt đẹp với.

Phó Lâm Viễn nhìn khung chat mấy giây, nhếch môi, có chút khinh thường. Anh giương mắt, nhìn người phụ nữ cạnh bàn trà, lên tiếng: "Trần Tĩnh."

Giọng nói trầm ấm, êm tai từ phía sau truyền tới.

Động tác tay Trần Tĩnh khựng lại, cô ngẩng đầu, nhìn trực diện vào ánh mắt anh. Phó Lâm Viễn nhàn nhã thưởng thức cà phê, nói: "Lục Thần nhờ tôi nói tốt vài câu."

Phó Lâm Viễn nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Cô muốn nghe lời nói tốt đẹp gì?"