Chương 9: Phó tổng, tôi tin anh

Cách chiếc mũ bảo hiểm, cô nhìn người đàn ông ngồi trước.

Cánh tay nhịn không được mà siết chặt thêm, thậm chí còn cảm nhận được cơ bụng của anh, độ rắn chắc vừa phải.

Sau khi cô ôm eo thì Phó Lâm Viễn liền kéo ga tăng tốc tựa như mũi tên bắn ra, phong cảnh xung quanh vυ"t qua, tay áo bị gió thôi tung bay phất vào trên da thịt.

Chiến bảo giáp đỏ của Lục Thần đuổi theo cách Trần Tĩnh chừng nửa mét, Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn lướt qua Lục Thần. Ngay sau đó, anh lại tăng ga vượt bỏ xa Lục Thần.

Trong không khí phảng phất nghe được tiếng mắng chửi của Lục Thần.

Cũng bởi vì vậy mà cánh tay quấn quanh eo anh của Trần Tĩnh siết chặt hơn, lá cây trên đường bị nghiền nát và bay lên, những ngọn cây rũ xuống chạm nhẹ vào mũ bảo hiểm của cô.

Trần Tĩnh hơi căng thẳng, tay trái cô nắm chặt cổ tay phải.

Phó Lâm Viễn cúi thấp người để bo cua, đầu gối chỉ cách mặt đất vài centimet. Trần Tĩnh nuốt nước bọt, chống đầu vào mũ bảo hiểm của Phó Lâm Viễn.

Sau khi vượt qua khúc cua, xe lăn bánh vào đoạn đường ổn định, thân xe cũng thẳng đứng trở lại.

Trần Tĩnh vẫn còn tựa đầu vào Phó Lâm Viễn, chỗ bị đυ.ng chạm của người đàn ông hơi nhạy cảm, Phó Lâm Viễn nghiêng đầu hỏi cô, giọng nói anh trầm thấp: "Sợ rồi?"

Trần Tĩnh đang cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình, cô há miệng thở ra hơi nóng: "Còn ổn."

Nhưng đôi tay trên eo thì không như vậy, chúng siết chặt đến mức Phó Lâm Viễn có thể cảm nhận được sự căng thẳng chưa được giải tỏa của Trần Tĩnh. Anh hơi nhíu mày, cánh tay rãnh rỗi không cầm tay ga lần mò tới bên eo, vuốt nhẹ cổ tay cô và nhẹ nhàng mở ra.

Trần Tĩnh căng thẳng mà hành động theo phản xạ, cô lật cổ tay bắt lấy ngón tay của anh.

Và trong khoảnh khắc đó, dường như mọi thứ đều yên lặng trong vài giây.

Trần Tĩnh kịp thời phản ứng lại, thấy mình đang xen chặt mười ngón với anh, cô nhanh chóng buông tay và lui ra.

Phó Lâm Viễn im lặng vài giây rồi nói: "Thả lỏng một chút đi, con đường này tôi đã đi qua vô số lần rồi."

Trần Tĩnh ngừng lại một chút, sau đó nói: "Phó tổng, tôi tin anh."

Một tiếng "Phó tổng" được nói ra ở thời điểm này, nó giống như lòng trung thành và tín nhiệm của cấp dưới đối với cấp trên.

Sau một vài giây lặng im, Phó Lâm Viễn nhẹ nhàng cong môi, cảm giác rung động mờ nhạt như sương kia cũng tan biến mất tăm.

Tuy nhiên, trái tim của Trần Tĩnh vẫn đang đập rất nhanh.

Cô ổn định nhịp tim và hơi ngửa đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy bầu trời đầy sao như là điểm tập kết của tất cả những vì sao trong thành phố này, đẹp không sao tả xiết.

Vạn lý tinh hà.

Chỉ chốc lát sau, họ đến gần một vách núi. Phó Lâm Viễn giảm tốc độ xe và dừng lại, trước mặt ngoại trừ bầu trời đầy sao còn là biển đèn của thành phố.

Trần Tĩnh xuống xe và tháo mũ bảo hiểm, đi lên phía trước mấy bước, nhìn chăm chú khoảng trời kia.

Cô cuộn lại mái tóc rối đã lung lay sắp đổ sau đầu, cảnh tượng tạo nên một nét đẹp tự nhiên thuần túy.

Đôi chân dài của Phó Lâm Viễn bước xuống xe, cởi mũ đặt trước xe, hai tay đút vào túi quần, cùng nhìn ngắm bầu trời đầy sao ở phía xa.

Dưới trời sao có một bóng dáng cao gầy, thon thả đang chỉnh tóc.

Anh cúi đầu châm thuốc lá, cắn điếu thuốc và giương mắt lên nhìn.

Trần Tĩnh cảm thấy phía sau đầu có chút nặng nề liền giơ tay lên chỉnh lại, không cẩn thận làm phụ kiện cài tóc rơi ra, tóc bung xõa. Cô đành phải dùng đầu ngón tay vuốt lại những sợi tóc, bầu trời đầy sao ấy như thể bao trùm lấy cơ thể cô. Phó Lâm Viễn nhả khói và tựa vào xe, vài giây sau, chiến bảo giáp đỏ dừng lại bên cạnh anh.

Lục Thần tức giận xuống xe, bỏ mũ ra và hất tóc, vốn định nói gì đó với Phó Lâm Viễn, nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên liền trông thấy bóng người đang xõa tóc trước mặt.

Cổ họng anh ta tắc nghẹn, mọi tức giận đều tiêu tan.

Một người phụ nữ xinh đẹp đứng dưới khung trời này, rất đáng.

Anh ta chống nạnh, liếc mắt nhìn Phó Lâm Viễn: "Tôi tha thứ cho cậu."

Phó Lâm Viễn liếc nhìn anh ta, phớt lờ không đáp. Lục Thần cất mũ và hướng sang anh đòi thuốc lá, Phó Lâm Viễn ném một gói vào trước người anh ta. Lục Thần lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi đi đến chỗ Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh không buộc tóc nên chỉ có thể vén tạm, cô bỏ chiếc kẹp tóc vào túi áo khoác. Lúc này có một người đi đến bên cạnh cô, cô quay đầu lại nói: "Ngài Lục."

Lục Thần nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô, cười hỏi: "Chỗ này có đẹp không?"

Cô gật đầu: "Ừm."

Lục Thần mỉm cười: "Không đẹp bằng cô."

Cô sửng sốt, lặng lẽ nhìn anh ta trong giây lát. Sau đó cô quay đầu nhìn cô gái đi cùng Lục Thần đang đứng chống nạnh ở đằng kia, cô đảo mắt một cái và bình tĩnh đáp lại: “Ngài Lục, anh chớ đùa."

"Không tin tôi à? Vậy hỏi Phó Lâm Viễn đi." Lục Thần quay đầu lại: "Phó tổng, thư ký nhà cậu có đẹp không?"

Trái tim của cô lỡ mất một nhịp.

Phía trước là muôn vàn vì sao sáng, phía sau là một người cất giấu trong tim. Cô giữ bình tĩnh mà quay đầu nhìn Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn dừng động tác lướt điện thoại, nhướng mắt lên, vừa ngậm thuốc vừa qua loa nói: "Tạm được."

Cô gái kia không hài lòng khi bị thờ ơ, cô ta tiến mấy bước đến cạnh Phó Lâm Viễn: "Anh trai, vậy còn em thì sao?"

Phó Lâm Viễn nghiêng đầu, điếu thuốc ngậm xéo một bên miệng, không trả lời lấy một tiếng.

Cô gái kia: "..."

Hốc mắt cô ta hồng lên: Mẹ bà, ngay cả câu "tạm được" cũng không có.

---

Grey: Bộ này tác giả viết sắp xong rồi, nhưng đoạn kế kết khiến mình hụt hẫng mấy nay...