Chương 42: Mơ

Sáng sớm hôm sau, xe bảo mẫu đến thẳng Lục Thành đón Hạ Nam Chi.

Hôm nay có buổi thử vai nữ chính của một bộ phim, đạo diễn nổi tiếng mà đầu tư cũng rất lớn. Đây là một cơ hội hiếm có, công ty muốn đem bộ phim này trở thành tác phẩm tiêu biểu của Hạ Nam Chi cho nên hết sức coi trọng buổi thử vai này.

Sáng sớm công ty đã mang theo chuyên viên trang thiểm và bậc thầy chuyên nghiệp về diễn xuất đến giảng bài cho cô.

Huấn luyện xong cũng đã đến một giờ chiều.

Bởi vì phải thực hiện không ít động tác võ thuật cho nên lúc Hạ Nam Chi bước ra khỏi phòng đã mồ hôi đầm đìa, sau lưng toàn là mồ hôi, tóc bết thành từng chùm, vài sợi tóc còn dính trên cổ.

“A Viễn.” Cô hổn hển, uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Anh gọi cơm chưa? Em đói chết rồi.”

“Em vẫn còn muốn ăn cơm hả?” Thân Viễn nắm lấy cơ hội khiển trách cô: “Lát nữa thử vai xong rồi ăn!”

Anh ta nói như kiểu chỉ cần bạn ăn xong bữa cơm này thì chắc bạn sẽ tăng mười cân vậy.

Hạ Nam Chi không thèm để ý đến anh ta, đảo mắt một cái, nhặt chiếc áo khoác ném trên lưng ghế lên lấy điện thoại ra.

Đoạn video phỏng vấn ngày hôm đã được nhanh chóng chỉnh sửa và đăng lên mạng, ngay lập tức tạo nên một hồi sóng to gió lớn. Weibo của Lục Tiềm nhanh chóng thất thủ, người hâm mộ đều cười nhạo anh bị cho đội nón xanh.

Thân Viễn: “Cuộc phỏng vấn nhận được phản hồi không tồi. Nếu buổi thử vai này thành công thì công ty sẽ lập tức thống báo công khai, thừa thắng xông lên.”

Hạ Nam Chi nhàn nhạt đáp lại anh ta một tiếng. Cô vừa mở Wechat ra lập tức có đến mấy chục cái tin nhắn.

Thời gian cô vào giới giải trí cũng chưa lâu, cũng không tiếp xúc nhiều với các minh tinh, tuy nhiên hầu hết những người đã từng làm việc với cô dù ở trước hay sau màn ảnh đầu có mối quan hệ tốt với cô.

Mọi người xem xong buổi phỏng vấn đó đều đến chúc mừng cô.

Hạ Nam Chi trả lời từng người một, sau đó kéo xuống dưới thì thấy một tin nhắn lúc 11 giờ của Kỷ Y Bắc: Ăn cơm chưa?

Hạ Nam Chi ngẩng lên nhìn Thân Viễn đang gặm cái đùi gà trước mặt, chụp ảnh gửi cho anh, sau đó trả lời: Người đại diện không cho em ăn, em chết đói rồi.

“À, Nam Chi.” Thân Viễn cầm đùi gà ngẩng đầu lên: “Có một chương trình thực tế muốn mời em và bạn trai tham gia, có hứng thú không?”

Hạ Nam Chi từ chối không cần suy nghĩ.

“Cũng đúng, bị đem ra ngoài ánh sáng sẽ bị mắng chửi.”

“Còn nữa, em đoán cũng vì chuyện này mà gần đây có thể sẽ có nhiều chó săn đi theo em. Anh chào hỏi qua với đài báo đi, cho dù muốn tung tin cũng không được đăng ảnh của anh trai em lên.”

Thân Viễn xua tay nói: “Anh nói với họ rồi. Anh ấy là cảnh sát, đây là điều phải làm.”

Hạ Nam Chi cười một cái, Kỷ Y Bắc rất nhanh đã trả lời cô.

[Đang ở đâu? Có cần anh mang đồ ăn cho không?”]

[Không cần, tí nữa em lẻn ra ngoài ăn.]

Trả lời xong Hạ Nam Chi đứng dậy đi rửa mặt, chuẩn bị hóa trang.

Thân Viễn nhìn khuôn mặt không trang điểm của cô, màu xanh trong mắt dường như nhạt hơn lúc trước: “Bác sĩ tâm lý thế nào, gần đây còn gặp ác mộng không?”

Hạ Nam Chi tùy tiện nói: “Rất tốt, tần suất ít hơn nhiều rồi.”

Tuy nhiên sự thật là ngoài giấc ngủ không mộng mị gì ngày hôm qua ra thì những ngày gần đây nó ngày càng nghiêm trọng hơn, thỉnh thoảng cô chợp mắt cũng bị giật mình.

Cơn ác mộng không chỉ có hỏa hoạn mà còn mơ hồ có máu, tiếng la hét và súng lục.

Mà Hạ Nam Chi đối với những thứ này hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

—–

Buổi chiều trời liền đổ mưa, những cánh hoa đào rơi trên mặt nước, trên mặt đất thoang thoảng hương thơm, hương thơm chỉ có thể ngửi thấy vào ban đêm, ban ngày có quá nhiều người và xe cộ đi làm làm cho hương thơm bị phai đi.

Dưới ánh đường mờ ảo chỉ còn tiếng kéo vali.

Trên mặt đất lưu lại dấu chân hơi nông và vết bánh xe của vali.

Hạ Nam Chi đi thang máy lên đứng trước một căn hộ, chải lại tóc một lúc rồi lấy trong túi ra một chiếc gương để tô son.

Sau đó cô ấn chuông cửa.

“Đến đây.” Giọng Kỷ Y Bắc phát ra từ bên trong.

Cửa được mở ra, Kỷ Y Bắc nhìn người trước mặt vài giây mới nói: “Sao em lại đến đây?”

Cô gái nhỏ môi đỏ răng trắng, đôi mắt cong cong, mặc chiếc váy màu bạc lộ ra bắp chân thon gọn thẳng tắp, tay phải đang nắm lấy chiếc vali.

“Xin được bao nuôi ạ.”

Nụ cười trong mắt cô gái nhỏ càng đậm hơn.

“…”

Cổ họng Kỷ Y Bắc khô khốc một cách không thể giải thích được, liếc nhìn vali của cô, lông mày giật giật: “Nha đầu chết tiệt, vào đi.”

Chưa nói xong Kỷ Y Bắc đã nhoài người ra kéo vali vào nhà.

Trong nhà ngoại trừ Kỷ Y Bắc ra thì còn vật sống khác – con thỏ béo tai cụp kia.

Hạ Nam Chi chỉ tay vào nó hỏi: “Sao nó lại ở nhà anh?”

“Bố anh không muốn nuôi liền ném cho anh, đợi Tiểu Ba về thì đón nó đi.”

Tiểu Ba là cháu của Kỷ Y Bắc, Hạ Nam Chi cũng quen biết.

“Em đợi một chút. Sàn nhà lạnh đừng đi chân đất. Anh đi lấy cho em một đôi dép.”

Kỷ Y Bắc bình thường đều ở nhà một mình, cũng không có người khác đến. Đội cảnh sát bình thường bận là một ngày 20 tiếng đều ngốc cùng một chỗ, thực sự là không có suy nghĩ được nghỉ lại còn đến nhà nhau tụ họp nữa.

Hạ Nam Chi vừa đến là Kỷ Y Bắc liền bận rộn.

Anh một biên lấy một đôi dép mới từ phòng chứa đồ ra, một bên lải nhải: “Tối rồi em còn đến tìm anh làm gì, cũng không gọi anh đến đón?”

“Muốn tạo bất ngờ cho anh.” Hạ Nam Chi tạo dáng chụp ảnh cho tạp chí đi dép vào: “Địa chỉ nhà em không phải bị lộ ra từ lúc vụ án sát thủ liên hoàn kia sao, nãy em vừa về nhà đã thấy một đống chó săn, đến nhà anh trốn vài ngày vậy.”

Kỷ Y Bắc cau mày: “Có chó săn?”

Hạ Nam Chi lãnh đạm nhún vai: “Không phải em công khai tình cảm rồi sao, không chừng họ còn muốn đến chụp ảnh anh đấy.”

“Giả bộ.” Kỷ Y Bắc kéo cô vào phòng, nhìn cô một cách đầy ẩn ý: “Sợ bị chụp ảnh còn ở một chỗ với anh sao?”

Kỷ Y Bắc mở cửa phòng đẩy vali vào: “Vậy em ngủ ở phòng này đi. Anh đi lấy chăn đến cho em.”

“Đợi đã.”

Lần này đến lượt Hạ Nam Chi sửng sốt.

Chiếc giường rất sạch sẽ nhưng không có ga trải giường, dễ nhận thấy ban đầu nó chỉ để trang trí và cũng chưa có ai từng ngủ trong này.

“Kỷ Y Bắc, anh để em ngủ ở đây hả?”

Kỷ Y Bắc búng ngón tay lên trán cô nói đùa: “Nếu không thì sao, em còn muốn ngủ cùng anh à?”

Hạ Nam Chi ngay lập tức gật đầu.

Khuôn mặt mong chờ.

Kỷ Y Bắc cảm thấy thích thú trước biểu hiện của cô, ý trên mặt chữ nói: “Đừng có nghĩ nữa. Thân thể này của anh trai em dễ dàng có được như vậy sao?”

Hạ Nam Chi trợn tròn mắt.

Giọng điệu cô bất mãn: “Hôm qua anh còn nói nguyện ý hiến thân cơ mà.”

Kỷ Y Bắc nghĩ một lúc mới nhớ ra hình như hôm như qua đúng là anh có tùy tiện nói một câu như vậy.

Nhưng mà không có ý biểu đạt như thế.

Anh xoa xoa tóc Hạ Nam Chi nói: “Tên nhãi ranh có hiểu chuyện không hả, làm gì có tiểu cô nương nào tự mình dâng đến cửa chứ, còn không sợ bị thiệt, may là anh định lực mạnh chứ không bây giờ em phải khóc lóc cầu xin rồi, em có tin không hả?”

Hạ Nam Chi bác bỏ: “Kỷ Y Bắc, anh có được hay không vậy?”

Kỷ Y Bắc liếc mắt nhìn cô, không giận mà còn cười nói: “Tiểu nha đầu nhà em còn muốn nói khích anh à.”

Đêm hôm đó cho dù Hạ Nam Chi nói gì thì Kỷ Y Bắc cũng không đồng ý ngủ cùng cô.

Hạ Nam Chi nằm một mình trên giường, trong lòng đang suy nghĩ xem Kỷ Y Bắc có thực sự là một quý ông nghiêm túc hay không? Đã đến bước này rồi không kiên trì.

Thực ra Kỷ Y Bắc nghĩ rất đơn giản.

Suy nghĩ của anh khá là bảo thủ, chẳng qua anh cảm thấy Hạ Nam Chi còn trẻ như vậy, bây giờ cô thích anh nhưng đợi vài hôm nữa thấy anh bận mới phát hiện ra anh không tốt như mình nghĩ thì cũng sẽ không thiệt thòi cho cô. Chuyện này đợi ở bên nhau một thời gian nữa rồi thảo luận sau.

Không ngủ cùng nhau thì Kỷ Y Bắc còn có thể nhẫn nại được, nhưng nếu thực sự ngủ cùng nhau thì… anh nghĩ đến Hạ Nam Chi như thế kia liền thấy xương cốt đều mềm nhũn, chắc chắn không nhịn được.

Bóng đêm bao phủ.

Bộ đồ ngủ của Hạ Nam Chi mơ hồ, một lớp mồ hôi chảy từ chóp mũi của cô xuống, lông mày nhíu lại, ngón tay nắm chặt tấm chăn bông.

Trông giấc mơ của cô có một đám khói mù mịt, chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh trong vòng 5 bước chân, không khí cô đặc, mùi máu tanh thoang thoảng, khó để hít hở.

Hạ Nam Chi nhìn quanh. Phát hiện mình đang ở trong một con hẻm sâu không có người, cỏ dại mọc um tùm, ngẩng đầu chỉ thấy bầu trời đầy sương mù.

Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng.

Đợi cô quan sát xung quanh xong nhìn về phía trước thì đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc lôi thôi đang chống tay trên nền đất bẩn thỉu, vẻ mặt kinh hãi nhưng không dám phát ra tiếng động.

Anh ta thở hổn hển.

Ánh mắt ngưỡng mộ.

Trước mặt anh ta còn có một người đàn ông đang đứng, mặc áo khoác len màu xám quay lưng về phía Hạ Nam Chi. Cô không nhìn rõ mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng.

Khung cảnh này quen thuộc quá.

Đây là cơn ác mộng cô thường gặp phải sau khi rời khỏi phòng khám của bác sĩ Chu.

Hạ Nam Chi rõ ràng biết mình đang nằm mơ nhưng cô không thể tỉnh lại được.

Người đàn ông đang đứng từ đầu đến cuối không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Đột nhiên anh ta rút một khẩu súng từ thắt lưng ra.

Tay nâng lên, họng súng chĩa vào người đàn ông đang ngã dưới đất.

“Dừng tay!”

Âm thanh này do Hạ Nam Chi phát ra nhưng tiếng hét vang lên trong con hẻm nhỏ dường như bị bóng tối và sự tĩnh lặng nuốt chửng, không để lại bất kỳ âm thanh nào.

Bởi vì đây là trong mơ.

“Pằng!” Một tiếng động lớn vang lên.

Con người Hạ Nam Chi co rút lại, người mặc đồ đen đột nhiên biến mất, chỉ còn lại người đàn ông ngã trên mặt đất.

Hạ Nam Chi thoáng nhìn thấy một cô bé từ sau cánh cửa chạy ra.

Đó là cô lúc còn nhỏ.

Người đàn ông ấy bị bắn vào ngực, máu không ngừng chảy ra, cơ bắp tái nhợt của an ta nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ, đầu anh ta cố gắng nhấc lên nhưng cuối cùng không còn sức lực đập mạnh xuống đất.

Trong đôi mắt của anh ta vẫn tràn ngập kinh hãi.

Nhưng anh ta đã không còn hơi thở nữa rồi.

Cô bé run rẩy thò chân ra đá nhẹ người đàn ông kia, mềm.

Cô bé ngồi xổm xuống, cố gắng che lại vết thương đang chảy máu kia. Lòng bàn tay trắng nõn của cô bé nhanh chóng bị nhuộm đỏ, vệt máu men theo kẽ ngón tay của cô rơi xuống đất.

Cô bé lấy trong túi của người đàn ông ra một khẩu súng, chĩa vào anh ta…

Hạ Nam Chi chớp mắt, nhìn về phía trước, chỉ có một tầng bóng đêm ngày càng dày đặc.

Giấc mơ đột ngột kết thúc.

Trong bóng tối, Hạ Nam Chi mở trừng mắt nhìn trần nhà, không có tiêu điểm.

Thân thể cô dưới chiếc chăn bông khẽ run rẩy.

12 giờ 30 phút đêm, Hạ Nam Chi mở cửa phòng của Kỷ Y Bắc.

Cửa phòng anh không khóa, chỉ khép hờ.

“Anh trai.”

Giọng cô rất nhỏ, may mắn là trước đây khi còn ở trường cảnh sát Kỷ Y Bắc thường xuyên bị còi báo động đánh thức cho nên chỉ cần một tiếng động nhỏ như vậy cũng đã đủ để đánh thức anh.

Anh ngạc nhiên khi thấy Hạ Nam Chi mặc bộ đồ ngủ ôm chiếc gối đứng ở cửa.

Kỷ Y Bắc ngồi dậy: “Làm sao thế?”

“Gặp ác mộng.”

Kỷ Y Bắc vò đầu bứt tóc, thản nhiên nói: “Lại muốn lừa anh à, sao trước đây không phát hiện ra em phiền phức thế này chứ?”

Anh ngước mắt lên nhìn, ngọn đèn trên hành lang phía sau hắt lên xương đòn của Hạ Nam Chi đã ướt đẫm mồ hôi, làn da của cô trông cũng không được tốt cho lắm.

“Thực sự gặp ác mộng?” Kỷ Y Bắc nhanh chóng mở chăn bông ra kéo Hạ Nam Chi vào.

Anh nhớ rằng Hạ Nam Chi đã từng nói cô phải gặp bác sĩ tâm lý vì gặp ác mộng, trong nháy mắt anh liền thấy đau lòng. Kỷ Y Bắc quấn chặt chăn bông quanh người cô, một tay ôm eo cô.

“Lại là giấc mơ đó à?”

Giọng anh trầm thấp làm cho Hạ Nam Chi dần bình tĩnh lại, vùi đầu vào ngực anh cọ vài cái.

Hạ Nam Chi không nói lời nào, chỉ đặt ngón tay lên bụng anh, vạt áo ngủ bị cuộn lên lộ ra cơ bụng rắn chắc.

Hạ Nam Chi lướt dọc theo các đường cơ của anh vòng qua sau lưng anh, dính sát ngực mình vào anh.

Gần như trong tích tắc, Hạ Nam Chi cảm thấy nhiệt độ trên người anh tăng lên, hơi thở trên đỉnh đầu cô cũng nóng lên, giọng anh khàn khàn: “Hạ Nam Chi, em…”

Anh nghiến răng, không gạt ngón tay đang phạm lỗi của cô ra mà nhắc nhở: “Đừng có lộn xộn.”

Hạ Nam Chi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Trong bóng tối, đôi mắt sáng của cô dường bị một lớp sương mù bao phủ.

Trong ánh sáng mờ ảo thật giống như một con thú nhỏ.