Chương 1: Người xa lạ quen thuộc nhất.

Chương 1. Người xa lạ quen thuộc nhất.

Mấy ngày nay, tâm trạng của Hàn Linh Hi rất không tốt.

Tin rằng rất nhiều người khi còn bé cũng giống Hàn Linh Hi, bên người đều có một "kẻ thù", "kẻ thù" này có một cái tên tương tự, gọi là "con nhà người ta", họ luôn luôn khiêm tốn lễ độ thành tích xuất sắc, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng không sợ hãi, họ còn biết năm môn phối hợp linh hoạt, đối mặt với trưởng bối nào cũng có thể rất được lòng người.

Đây là người làm tiểu tổ trưởng trong tiểu học của bạn, đến cấp hai là lớp trưởng của bạn, lên trung học vẫn dẫm nát trên đầu bạn như trước, ngay cả đến khi kết hôn sinh con vẫn bị đem ra so sánh với bạn như trước, để lại cho bạn bóng ma cả đời người may mắn đến không bình thường, chắc chắn nửa đêm nằm mơ nhớ đến đều căm căm vì tức giận.

Nhưng bây giờ, "kẻ thù" từ nhỏ đến lớn luôn tạo áp lực bất tận lên tinh thần và thể xác của Hàn Linh Hi, kể từ năm ấy, ngồi lên máy bay đi đến America, ngay lúc Hàn Linh Hi tự do tự tại sung sướиɠ trải qua xuân hạ thu đông được bảy tám năm, bất thình lình quay về mà không hề báo trước.

"Nhiễm Nhiễm à, ngày mốt con gái dì Năm của con sẽ về nước đó, hôm đó chúng ta hẹn bạn bè tổ chức tiệc gia đình, giúp con bé đón gió tẩy trần, ban đầu việc đi sân bay đón là chú Năm của con đi, nhưng mà không may là ông ấy tan tầm muộn, mẹ nhớ đơn vị của con khá gần sân bay, vậy con đi đón Đình Vũ đi ha!"

"Cái gì? Sao lại để con đi chứ? Con có quen gì cô ta đâu?"

"Con ngốc à, là không quen mới để con đi, vừa vặn để các con tạo quan hệ luôn, để con bé giới thiệu cho con mấy người bạn trai đáng tin..."

"Nhưng mà mẹ, con..."

"Đừng có nhưng mà, mẹ là mẹ ruột con, con nghĩ gì mẹ còn không biết? Đừng nghĩ mượn cớ tăng ca, hôm đó con dám không đi thử xem, mẹ lột da con ra! Nhớ kỹ cho mẹ, đến lúc đó nhất định phải mặc đồ đẹp chút, con gái nhà họ Hàn chúng ta không có bằng tốt nghiệp nước ngoài hay chỉ số IQ cao, ít nhất phong cách cũng có chút thượng phong! Đừng làm mất mặt mẹ..."

Trương Phượng Lan còn đang bla bla nói không ngừng trong điện thoại, Hàn Linh Hi nhíu mày, dứt khoát để điện thoại ở chế độ loa ngoài đặt lên bàn mặc cho mẹ nói đông giảng tây.

Đình Vũ Đình Vũ, Chu Đình Vũ Chu Đình Vũ, không trực tiếp "tu" xong học phần lấy được bằng tiến sĩ rồi trực tiếp ở lại nước Mỹ luôn đi, nếu bên đó ăn sung mặc sướиɠ, về chi vậy?

"Dì Năm" được nói trong điện thoại là mẹ của Chu Đình Vũ, là bạn học quen biết với mẹ Hàn Linh Hi nhiều năm từ thời cấp hai. Năm đó năm người trong ký túc xá quan hệ rất tốt, theo phong trào làm chị em kết nghĩa, cho dù sau này đường ai nấy đi, mỗi người lập gia đình sinh con, cũng thường dành thời gian tụ họp bên nhau nói chuyện phiếm.

Quan hệ tốt không sao cả, nhiều thêm vài người thân, tụ tập con cái mỗi người sắp xếp học chung trường cũng không sao, con cái không cô đơn, nhiều thêm mấy người bạn chơi đùa. Lúc đầu có cha mẹ yêu thương mình, còn thêm một nhóm bạn nhỏ, từ nhỏ Hàn Linh Hi đã có được hạnh phúc vui sướиɠ, nhưng từ lúc tên Chu Đình Vũ kia dẫn đầu lấy được giấy khen đầu tiên trong cuộc đời ở vườn trẻ, các cha các mẹ không thể bình tĩnh nữa.

Bạn hỏi mọi người miêu tả Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ lúc nhỏ như thế nào?

Nói đến Chu Đình Vũ, ngoại trừ "ngoan ngoãn đáng yêu", còn có "đủ tài đủ đức", "hiếu kính trưởng bối" và các tính từ miêu tả vân vân, nhưng nói về Hàn Linh Hi, ngoại trừ "đẹp" chính là "đẹp".

Con nhìn xem Đình Vũ nhà người ta, hôm nay trên trường lại được giáo viên khen kìa, mỗi tháng con bé đều lấy được phiếu bé ngoan, còn thì sao?

Mẹ nghe Đình Vũ nhà người ta lấy được hai môn trăm điểm, thật giỏi mà, con thi hai môn chín mươi chín điểm nói được gì?

Bây giờ đang chú ý phát triển toàn diện, mẹ đăng ký cho con lớp tiếng Anh với lớp toán, con học cho giỏi, trăm ngàn lần không được học lệch, nhìn Đình Vũ nhà người ta, tới lui đều đứng nhất, con gái như nhau, sao chênh lệch lại lớn thế hả?

@#$%&*)^*(&%+!¥...

Thành thật mà nói, đầu óc Hàn Linh Hi thật sự rất thông minh, rất nhiều thứ hiểu rõ trong một lần, nhưng ngày này qua ngày khác luôn luôn bị so sánh phàn nàn, lúc cố gắng thì luôn không nhận được khen thưởng. Hứng thú với học tập của cô giống như bị bòn rút từng ngày khô héo từng ngày, đối với Chu Đình Vũ làm đại diện học sinh xuất sắc cũng từng ngày từng ngày càng chán ghét. Sau cùng, dứt khoát chuyện mình mình làm vò đã mẻ lại sứt, mặc kệ cha mẹ nói thế nào cũng dửng dưng, Chu Đình Vũ gặt hái được đến cuối cùng là một xấp bằng khen thành tích, còn Hàn Linh Hi thì nhận được là một xấp thư tình thật dày.

Con cái bước vào thời kỳ nổi loạn nào có dễ quản như vậy, cha mẹ liên tục tổng kết giáo dục sau đó chỉ có thể từ bỏ dần dần hết hy vọng, cũng may con gái quậy thì quậy, đến cuối cùng tốt xấu gì cũng đến tốt nghiệp đại học, đã là một loại vui mừng ngoài ý muốn.

Tình hữu nghị của Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ vốn đã không vững chắc cũng bắt đầu từ lúc đó càng lúc càng xa, đến cuối cùng ngay cả đến nhà dì Năm cô cũng rất ít khi đến.

Cô muốn hoàn toàn cách xa lời nguyền Chu Đình Vũ này.

"Nhiễm Nhiễm, lời mẹ nói rốt cuộc con có nghe không hả, Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm?"

"Biết rồi biết rồi, đến lúc đó rồi nói, cứ vậy đi. Mẹ, con vẫn đang làm việc, không có gì thì đừng gọi điện cho con được không?"

Kết thúc cuộc gọi, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh. Hàn Linh Hi ném điện thoại và trong túi xách, phát ra một tiếng "hừ" từ mũi, âm thầm oán:

Không phải chỉ về nước thôi sao, kiêu ngạo cái gì, đắc ý gì chứ? Ra nước ngoài thì giỏi à, cầm văn bằng nước ngoài thì giỏi à, du họ về thì giỏi lắm à? Người Trung Quốc hàng ngàn vạn, người có trình độ học vấn cao trong một tỷ bốn dân hốt một nắm đầy đường, có gì đặc biệt hơn người, ghê gớm lắm à, giỏi lắm à?!

Cũng đúng là rất giỏi.

Hàn Linh Hi rất rất sầu não, trong lòng vẫn không phục, suy nghĩ bắt đầu đi theo hướng tà ác: Nói tới nói lui, cô ta không phải chỉ là con gái thôi sao?

Có câu đùa nói người hiện đại có ba loại người: Đàn ông, phụ nữ, nữ tiến sĩ. Học bá* liên tiếp chém quái lấy được bằng tiến sĩ ở trong mắt mọi người là niềm kiêu hãnh là kỳ tài, nhưng một khi trên giới tính ghi rõ chữ "nữ", trong các cuộc đàm thoại sẽ luôn sinh ra chút ý nghĩa kỳ lạ.

*Học bá: Học sinh siêu bá đạo, có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.

Hàn Linh Hi không bao giờ để ý những thành kiến thế tục này lấy ra nhằm vào kẻ thù của mình.

Học tập học thành đần độn, một cô gái mọt sách ngay cả yêu đương là gì cũng chẳng biết, đến cuối cùng biến thành "thặng đấu sĩ hoàng kim"*, xếp trong tủ đi xem mắt ghi rõ là "hàng giảm giá thỏa thuận, bán rồi không được đổi trả", dù sao cũng sẽ bị người rảnh rỗi chế giễu đúng không?

*Nguyên văn: 剩斗士 (thặng đấu sĩ): đây là "thặng" trong "thặng nam", "thặng nữ" một danh hiệu cư dân mạng đặt ra cho những thanh niên không màng hôn nhân trai gái, duy trì cuộc sống độc thân để theo đuổi mục đích riêng của mình. Họ tự xưng là thặng đấu sĩ (hoặc thánh đấu sĩ).

Cố tình là người con gái gọi Chu Đình Vũ này tốt số vô cùng, từ ngày ông trời sinh ra Chu Đình Vũ, sắp xếp cho cô một vai thanh mai trúc mã, vị thanh mai trúc mã này từ nhỏ đã luôn che chở Chu Đình Vũ, lúc đến tuổi biết yêu, hiểu được tình cảm dành cho Chu Đình Vũ gọi là "tình yêu", không hề do dự lao vào sự nghiệp tỏ tình theo đuổi cô đến cùng.

Cuộc sống của Chu Đình Vũ đơn giản chỉ có sách vở, nên về sau khi hai người xác định mối quan hệ người yêu rất hợp lẽ. Vậy nên con gái nhà họ Chu ngoại trừ học tập xuất sắc thường được khen ra, đoạn tình cảm gái tài nam sắc này của bọn họ đã trở thành giai thoại truyền miệng của mấy trưởng bối trong nhà.

Cần học vấn có học vấn, cần công việc có công việc, cần bạn trai có bạn trai, hoàn cảnh gia đình đối phương cũng không tệ, đối thủ ba trăm sáu mươi độ hoàn toàn không góc chết này khiến Hàn Linh Hi nén giận đến nỗi lòng cũng tan nát.

Hàn Linh Hi kiên quyết không thừa nhận hết thảy tất cả là do lòng ghen tị đang quấy phá.

Hừ, đón máy bay, cũng không phải nguyên thủ quốc gia đến thăm, đáng để phát động nhiều người đi vậy sao? Không có ô dù trẻ con mới cố gắng chạy nhanh, năm đó cơn bão lên đất liền, mưa to xuống làm đường nhỏ thành dòng sông, sao không thấy cha mẹ mình lái thuyền đến cửa trường đón? Cô chưa từng được hưởng đối xử như thế muốn cho người khác, đừng có mơ!

------------------------------------

"Em nói gì cơ, Chu Đình Vũ sắp về rồi?"

Người đàn ông với vẻ mặt giật mình đôi mắt trừng lớn trước mặt gọi là Đỗ Dật, con trai cả nhà dì lớn, cũng là "nạn nhân" bị ánh sáng Chu Đình Vũ hại, từ nhỏ đã cùng chơi thân với Hàn Linh Hi.

Khó được hôm nay rảnh rỗi cùng bạn bè đi ăn tối, lại nghe được tin xấu này, anh cầm cái ly khoa trương quất thẳng vào không khí, "Xong rồi xong rồi, anh vốn bị ba mẹ thúc giục kết hôn đến gay gắt, trò giỏi này sắp về rồi, tháng ngày tốt lành của anh còn đâu?"

"Anh, anh với chị Linh Hi nói Chu Đình Vũ à? Có phải cái chị mà ba mẹ hay nhắc không?"

Đỗ Nhất Nhu bên cạnh phấn khích níu ống tay áo anh nhà mình, "Nghe nói chị ấy học rất giỏi, mỗi lần đều đứng nhất, em sắp phải kiểm tra thử, có thể để chị ấy dạy kèm em được không?"

"Thầy giáo có sẵn em không cần, phải tìm người ngoài dạy kèm cho em?" Đỗ Dật cười nhạt, xung phong nhận việc nói: "Chúng ta không nhờ vả người khác, em không hiểu gì, anh hai dạy em."

"Nhưng mà anh, tiếng Anh của anh thật sự rất kém..." Đỗ Nhất Nhu sờ mũi, chần chừ nói: "Chị Đình Vũ ở nước Mỹ nhiều năm như vậy, phát âm của chị ấy nhất định rất chuẩn, em nghĩ..."

"Kém cái gì mà kém? Năm đó ba mẹ còn nói anh không chịu noi gương Chu Đình Vũ chắc chắn không thi nổi đại học, anh hai anh không làm theo vẫn thuận lợi tốt nghiệp còn làm luật sư, làm người thành công? Lúc nhỏ em vẫn luôn sùng bái anh đấy thôi!"

Đỗ Nhất Nhu trợn trắng mắt, khinh bỉ nói: "Chỉ với mấy công việc trong công ty luật nhỏ của anh thôi đã sống dở chết dở rồi, có thể coi là thành công à?"

"Em... ăn cơm của em đi!"

Đỗ Dật bị em gái làm nghẹn đến không nói được, chuyển sự chú ý lên người Hàn Linh Hi vào chủ đề, "Này, nói thật, Chu Đình Vũ ở nước ngoài lâu như vậy, em đoán xem cô ấy sẽ biến thành dáng vẻ gì? Đều nói tài mạo song toàn, đọc sách đọc đến giai đoạn nữ tiến sĩ, tiêu diệt đến trình độ nào rồi?"

"Cô ta trông như thế nào, có quan hệ gì với em."

Hàn Linh Hi tức giận trả lời, người con gái kia từ nhỏ đến lớn xâm chiếm cuộc sống của mình còn chưa đủ à? Mình cũng không phải cuồng chịu ngược đãi, càng không phải là người hâm mộ của Chu Đình Vũ, dựa vào gì mà muốn mình lúc nào cũng quan tâm cô ta?

"Đừng nói để em đến sân bay đón cô ta, mẹ cô ta tổ chức tiệc gia đình em cũng không không có hứng thú tham gia."

"Ồ, vậy em định không đánh mà lui, tiếp tục làm bại tướng dưới tay Chu Đình Vũ?"

Những lời này đâm chọt chỗ đau của Hàn Linh Hi, sắc mặt cô lạnh xuống ngay lập tức, "Anh nói gì?"

Cảm nhận được áp lực bên người hạ thấp, Đỗ Dật vội vàng đổi lời, "Không phải, em nhìn mẹ em xem từ nhỏ đã so sánh em với Chu Đình Vũ, cái gì cũng so sánh cô ấy tốt hơn em, em thì..."

Ngẫm lại nói như vậy cũng không hợp, Đỗ Dật ho khan hai tiếng đổi giọng lần nữa, "Anh biết, em không kém hơn cô ấy, khi đó em chỉ lười so đo với cô ấy thôi, nhưng mà nghe anh nói, nếu có cơ hội đánh bại đối thủ, hạnh phúc biết bao nhiêu? Cô ấy có em cũng có, quan trọng nhất là em vẫn đẹp hơn cô ấy mà, nắm cơ hội này cư xử tốt một chút, lấy cá tính áp chế mọt sách kia, để cô ấy biết một điểm em cũng không kém hơn cô ấy!"

Hàn Linh Hi từ từ nghe ra ý của Đỗ Dật, "Em thấy... người muốn gặp cô ta nhất, thật ra là anh đi?"

Đỗ Dật cười ha ha, "Phải, anh thừa nhận, anh thật sự tò mò Chu Đình Vũ của hiện tại, nhưng chủ yếu là, nhà dì Năm liên hoan, mẹ anh nhất định để anh đi, người đàn ông hai mươi tám tuổi độc thân chất lượng tốt muốn người khác không chú ý cũng khó, mấy chú dì đó chắc chắn muốn hỏi lung tung này kia, phiền chết đi được, coi như em theo cùng anh được không?"

"Chất lượng tốt? Anh tự biết mình chút đi được không." Hàn Linh Hi nhịn không được rủa xả, viết chữ xem thường lên mặt, "Anh tưởng em cũng sẽ không bị xem là bia ngắm à?"

Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, bạn tốt nghĩ gì sao không biết được, Đỗ Dật muốn kéo thêm đệm lưng mà thôi, cô lại không có Chuông Vàng úp hộ thân, đến lúc đó các trưởng bối nã súng buôn chuyện, còn không lôi bọn họ ra đánh thành cái rây?

Đỗ Dật ôm lấy cánh tay Hàn Linh Hi không biết xấu hổ giả vờ làm chim nhỏ nép vào người: "Linh Hi, đừng như vậy mà, anh em tốt là có phúc cùng hưởng, ha? Đi nha đi nha."

"Anh hai, anh là biếи ŧɦái à?"

Không đợi Hàn Linh Hi mở miệng, Đỗ Nhất Nhu đã không nhìn nổi, cô bé bị giọng nói "ha" tràn ngập hơi thở Mary Sue kia làm nổi da gà rơi đầy đất, "Chị Linh Hi, chị đồng ý với anh em đi, đừng để anh ấy dọa người nữa, thật chịu không nổi mà!"

Một mặt, Hàn Linh Hi bị Đỗ Dật diễn xuất huênh hoang như tạt bom, một mặt cũng bị cầu xin đến mất kiên nhẫn, đơn giản gật đầu, "Được rồi được rồi, em biết rồi. Nhưng trước đó, anh phải giúp em một việc."

***