Nhánh hồng thứ hai mươi mốtĐàn ông ấy à, không chỉ là loài động vật sống bằng thị giác mà còn cả thính giác nữa. ⁺˚
•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚
•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚
•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Cái kẻ gọi là anh bạn nhỏ kia, em có thích không?
Nguyên văn ý của gã là vậy, thế nhưng Thịnh Hoài vừa ngủ một giấc dậy nên vẫn chưa liên tưởng được đến vấn đề ban nãy.
Anh đã nghe Đỗ Minh Cảnh hỏi câu này quá nhiều rồi. Trước đây khi ở nước ngoài, Đỗ Minh Cảnh thường hay hỏi tâm ý của anh thế nào. Gã không hỏi thẳng kiểu như "Bây giờ có phải em thích tôi rồi không?" hoặc là "Em có cảm giác với tôi chưa?". Lần nào gã cũng hỏi kiểu nước đôi như này——
Hiện tại em có người mình thích chưa?Đến khi anh phủ định, gã lại trưng ra cái vẻ tiếc nuối xen lẫn nhẹ nhõm.
Thịnh Hoài im lặng, mãi sau mới mở miệng hỏi: "Anh nói xem, thế nào mới là thích thật lòng?"
Giọng anh hơi nhỏ, anh nhìn vào ánh mắt đầy vẻ rối rắm của Đỗ Minh Cảnh.
Người đàn ông trước mặt anh, qua một thời gian quen nhau, mặc dù ngay từ ban đầu anh không có ý định chấp nhận lời tỏ tình của gã, nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã có ấn tượng vô cùng tốt với Đỗ Minh Cảnh, không đến mức yêu, chỉ là sự tán thưởng. Tán thưởng tài năng và học vấn của gã, tán thưởng tính tình gã, cũng tán thưởng quan điểm về tình yêu của gã.
Đây cũng là lý do, cho dù không yêu nhưng anh vẫn quyết định thử một lần với Đỗ Minh Cảnh.
Chỉ là ma xui quỷ khiến thế nào, còn chưa kịp bắt đầu cái gì thì đã thấy bộ mặt thật của gã. Đỗ Minh Cảnh vẫn là Đỗ Minh Cảnh ngày đó, cử chỉ tao nhã, ăn nói khôn khéo, tài hoa hơn người, thậm chí còn tuyệt vời hơn những gì anh chứng kiến trước đây.
Thế nhưng những gì đã từng có ấn tượng tốt, đã từng tán thưởng, giờ đã biến mất không còn gì cả.
Một con người nếu nhân phẩm của họ tồi tệ, thì dù những phương diện khác có xuất sắc thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không muốn nhìn thêm lần thứ hai.
Thịnh Hoài chỉ vì uống nhiều rượu, khó tránh khỏi cảm xúc trào dâng nên mới hỏi một câu như vậy. Còn từ góc nhìn của Đỗ Minh Cảnh, gã nhìn dáng vẻ này của anh thì lại cho rằng Thịnh Hoài đang rung động với anh bạn nhỏ kia. Thậm chí, nếu suy nghĩ theo hướng nghiêm trọng thì anh đang chất vấn sự thật lòng của gã dành cho mình.
Tình hình nguy cấp rồi đây.
Nhưng dù sao Đỗ Minh Cảnh cũng là kẻ bước ra từ thương trường đầy rẫy sự lừa lọc, gã biết ứng đối ngay.
"Em hỏi câu này làm tôi cảm thấy mình thật sự quá thất bại." Gã lắc đầu cười khẽ, đáp lại như vậy. Biểu cảm bảy phần buồn bã ba phần đùa giỡn, gã tỏ ra đắn đo vừa đủ, tội nghiệp cũng vừa đủ rồi mới trả lời, "Thật ra câu hỏi này rất đơn giản. Thích một người là từng giây từng phút đều nhớ nhung họ, sẽ nghĩ đủ mọi cách làm họ vui. Đương nhiên cũng sẽ ghét tất cả những sinh vật khác mà họ để mắt tới."
Gã quay đầu nhìn Thịnh Hoài, có ý tứ riêng.
Nhưng Thịnh Hoài không có tâm tư nghiên cứu thâm ý trong lời gã nói. Anh uống quá nhiều, cảm giác ngà ngà say rồi, ý thức đã gần mơ hồ, đến cả đầu cũng hơi đau nhức. Anh dựa lên lưng ghế, nhắm hai mắt nghe Đỗ Minh Cảnh trả lời, tiện miệng hỏi thêm:
"Thế thì sao lại có người đồng thời thích cả hai người được nhỉ?"
Đỗ Minh Cảnh thầm chấn động trong lòng, đầu óc xoay chuyển, nỗ lực tìm ra điểm sơ hở của mình.
Trong xe yên tĩnh tới mức kỳ cục, rất lâu không nghe thấy câu trả lời, Thịnh Hoài mở mắt, mãi mới nhận ra mình vừa hỏi gì. Anh cười cười, thuận miệng bổ sung một câu, "Tôi từng kể cho anh nghe rồi, mối tình đầu của tôi ấy, hắn nói yêu tôi lúc đang ở bên kẻ khác."
Đúng là Thịnh Hoài đã từng đề cập đến người yêu cũ, lúc này Đỗ Minh Cảnh mới hoang mang hạ cánh trái tim lơ lửng về chỗ cũ, "Vậy chỉ có thể nói do hắn không đủ yêu em."
"Thế à?" Thịnh Hoài nhếch môi.
"Anh biết tôi muốn gì không?" Anh hỏi.
Đỗ Minh Cảnh: "Em nói đi."
"Tôi chỉ muốn tìm một người cùng tôi sống yên ổn, thanh thản hết quãng đời còn lại. Điều kiện của anh tốt, nhưng không phải người mà tôi muốn tìm. So với việc tốn thời gian với tôi, không bằng anh tìm một người mình thật lòng thích, nghiêm túc yêu đương rồi kết hôn, sống một cuộc sống viên mãn đi."
Thịnh Hoài kéo cửa xe ra.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Dừng ở đây thôi.
Anh nhếch môi, không quan tâm Đỗ Minh Cảnh còn gì muốn nói, đi thẳng vào nhà.
Hôm nay mệt quá rồi, anh muốn đi tắm, sau đó yên tâm ngủ một giấc, có một giấc mơ thật đẹp.
Thế nhưng, Thịnh Hoài cứ cảm giác mình quên mất gì đó thì phải.
...
Trong căn hộ cao cấp trên tầng 22, Kỷ Tòng Kiêu nghe xong trọn vẹn thì ngã lên giường, mặt đầy vẻ tiếc nuối, "Không được chơi nữa ư?"
"Anh Thịnh... Anh ra tay ác thế." Cậu tiện tay mở loa ngoài điện thoại, than vãn với người bên kia. Nhưng... một phút trôi qua, hai phút trôi qua, cậu nghe thấy tiếng đi bộ, nghe thấy tiếng mở cửa, thậm chí còn nghe thấy tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm, nhưng mà vẫn chưa nghe thấy Thịnh Hoài trả lời một câu nào.
Cậu hiểu ra ngay, mình nhất định đã bị ổng bỏ quên mất tiêu rồi.
Sự ấm ức trong lòng lại tăng lên một bậc, cậu thay đổi kế hoạch ban đầu là đợi Thịnh Hoài về đến nhà rồi cúp máy, cậu nhất định phải đợi anh bù đắp.
Đương nhiên đây chỉ là mượn cơ hội để phát huy. Tuy không được chơi tiếp cùng Đỗ Minh Cảnh quả thật rất đáng tiếc, nhưng trong thâm tâm cậu hiểu rõ, Thịnh Hoài thật sự không muốn qua lại với Đỗ Minh Cảnh nữa, giống như câu anh tuyên bố trong khi say rượu tối nay. Có thể chơi được mấy tháng như thế đều là do Thịnh Hoài chiều theo ý cậu. Cái con người này, cũng không biết ăn gì lớn lên mà lại tốt bụng như vậy.
Đặt điện thoại mở loa ngoài lên gối, Kỷ Tòng Kiêu chui cả người vào chăn làm tổ, xuất thần nhìn lên trần nhà.
Bên tai vẫn vang lên tiếng nước tí tách, cũng không biết Thịnh Hoài nghĩ gì mà lại mang điện thoại vào phòng tắm, có phải đợi cuộc gọi từ ai không hay chỉ tiện tay mang vào? Từ âm thanh ban nãy mà nói, cũng không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ anh vào nhà rồi đi thẳng vào phòng tắm luôn. Nhắc mới nhớ, đang say mà lại lao vào tắm luôn sao...
Cậu rảnh rỗi nhàm chán, tâm tư suy nghĩ đủ thứ trên trời dưới đất.
Tiếng nước vẫn chảy rất nhanh, nhưng mà so sánh với đó thì... thế mà tiếng thở dốc còn nhanh hơn nhiều——
Đợi đã.
Kỷ Tòng Kiêu bỗng nhiên đưa tay lên tăng âm lượng điện thoại.
Tiếng nước tí tách xen lẫn tiếng thở dốc rõ mồn một lọt vào tai.
Đây là, đây là...
Hai bên tai đỏ ửng, Kỷ Tòng Kiêu vùi mặt vào trong chăn.
Kiểu gì thì kiểu, vậy mà cậu lại đi nghe cảnh nóng của Thịnh Hoài?!
Điện thoại di động vẫn đặt bên tai, tiếng thở hổn hển bị phóng đại lọt vào tai không sót gì cả. Âm thanh vừa khàn khàn lại vừa gợi cảm. Cậu không khỏi nghĩ đến câu anh bạn nhỏ mà Thịnh Hoài gọi ban nãy, sao mà nó vừa lưu luyến lại vừa đa tình thế chứ, cứ như đang thầm thì với người yêu.
Câu khẽ gọi kia chồng lên tiếng thở dốc hiện tại, thân dưới giấu trong chăn mất kiểm soát bị nhen lửa, từng chút từng chút lan ra khắp toàn thân.
Đàn ông ấy à, không chỉ là loài động vật sống bằng thị giác mà còn cả thính giác nữa.
Kỷ Tòng Kiêu vô lực thở dài, nhận lệnh thò tay vào trong chăn...
Nhắm mắt lại, tất cả mọi thứ trong bóng tối đều biến mất, chỉ có tiếng thở khẽ bên tai, xúc cảm dưới lòng bàn tay vô cùng rõ ràng. Ý thức tự nhiên bị kɧoáı ©ảʍ nhấn chìm, đầu nghiêng sang một bên khiến bờ môi vô tình chạm lên chăn, theo bản năng Kỷ Tòng Kiêu hồi tưởng lại sự cố ngoài ý muốn trong bóng tối lúc ở Số 39. Khi đó cậu không nghĩ nhiều, nhưng mà bây giờ thì... sự việc nhỏ chẳng đáng nhắc tới vốn đã trôi vào quên lãng ấy, giờ lại dần hiện rõ trong đầu.
Cú ngã bất thình lình, được hương tuyết tùng ôm trọn vào trong lòng, bờ môi khẽ chạm trong bóng tối, đượm hương rượu vang đỏ tinh khiết và thơm ngát, mềm mại và ấm áp.
...
Thịnh Hoài dựa lên vách tường khôi phục hô hấp, sau đó lại vào tắm rửa lần nữa. Sau một phen lăn lộn đủ kiểu, cuối cùng anh đã tỉnh rượu hơn nửa.
Anh buộc khăn tắm lên, tiện tay cầm điện thoại di động mình mang theo vào phòng tắm, định xem giờ. Nhưng vừa nhấn một cái, màn hình sáng lên, giao diện trò chuyện xuất hiện trước mắt ngay lập tức.
Nghĩ đến bản thân mình vừa nãy đã làm gì, Thịnh Hoài: "..."
Anh bèn làm một chuyện vô bổ, thử lên tiếng thăm dò một câu, "Tòng Kiêu?"
...
Tiếng thở dốc bên tai càng ngày càng nặng nề, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh. Kỷ Tòng Kiêu đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, hoàn toàn không chú ý tiếng nước bên kia đã biến mất.
Mãi đến khi giọng nói của Thịnh Hoài đột nhiên nổ bên tai, cậu mới bất chợt giật mình, đột ngột bắn ra ngoài!
Kỷ Tòng Kiêu vùi mình vào trong chăn, không dám thở mạnh. Bây giờ cậu chỉ cầu mong Thịnh Hoài mau cúp máy đi, nếu không thì... nhỡ bị anh phát hiện mình chẳng những nghe thấy anh làm cái đó mà còn... Đúng là xấu hổ quá!
Nhưng Thịnh Hoài đâu biết được suy nghĩ trong đầu cậu, thấy đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, anh lại gọi:
"Anh bạn nhỏ?"
"Kỷ Kiêu Kiêu?"
"Kỷ Trùng Trùng?"
Kỷ Tòng Kiêu: "..."
...
Hai người giấu sự bối rối xấu hổ trong lòng, lần lượt đi ngủ. Còn một người liên quan bức thiết đến cả hai thì lại không buồn ngủ tí nào hết.
Đỗ Minh Cảnh nằm trên giường trằn trọc trở mình, nhắm mắt lại là lại nghĩ đến câu từ chối dứt khoát của Thịnh Hoài. Gã cau mày, xoay người ngồi dậy, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý toàn năng.
Trợ lý đang ngủ say. Sau bữa tiệc tối nay, sếp đuổi anh ta đi, lúc nhìn thấy sếp đuổi theo anh Thịnh ra ngoài, anh ta biết đêm nay mình có thể nghỉ ngơi rồi. Dù sao sếp theo đuổi người ta thì liên quan gì đến anh? Cho dù có cần anh thì cùng lắm cũng chỉ cần sáng mai đi đưa quần áo, đương nhiên, anh ta không cảm thấy sếp có thể tán đổ được ảnh đế Thịnh nhanh như vậy được. Dù sao thì muốn người ta thật lòng ấy, bản thân mình cũng phải dùng tình cảm chân thành để trao đi, cho dù thiếu một chút cũng không được, huống chi là một phần hai? Cũng chả biết sếp nghĩ thế nào nữa.
Chẳng qua đó là sếp của mình, là người phát tiền lương cho mình. Cho dù anh ta có bất bình thì cũng không thể mở miệng chỉ trích, điều duy nhất có thể làm là giúp sếp bày mưu tính kế. Lương tâm ấy hả, cũng không quan trọng bằng đồng tiền đâu.
Nghe thấy chuông báo độc quyền của lãnh đạo, anh ta lập tức tỉnh lại từ mộng đẹp, nhanh chóng mò di động.
"Giám đốc Đỗ."
Giọng vừa bình tĩnh lại vừa tỉnh táo, cứ như 24 giờ đợi lệnh.
Anh ta âm thầm ngáp một cái, nghe giám đốc Đỗ nói. Đến khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, anh chợt hiểu ra, sếp không phải cần anh ta an ủi, cũng không phải muốn nghe anh ta khuyên nhủ, mà chỉ là vẫn không nỡ từ bỏ Thịnh Hoài. Dù sao cũng chỉ là bị người ta từ chối thôi mà, tổng tài đại nhân từ trước tới nay quen thói kiêu ngạo từ trong xương còn chưa bao giờ bộc lộ khía cạnh này.
Vì thế, anh ta lại nói: "Từ chối cũng có sao đâu? Từ chối là việc của anh ấy, còn sếp cứ theo đuổi đi! Bị từ chối một lần đã lùi bước, đấy mới gọi là không thật lòng."
Câu này nói trúng tim đen Đỗ Minh Cảnh, xua tan hết sự chán nản cả tối của gã. Thịnh Hoài là người dễ mềm lòng, như cậu trợ lý từng nói, nếu mà thật lòng thì chưa biết chừng sẽ có bất ngờ tới. Chưa kể, cho dù có thất bại thì vẫn còn có Kỷ Tòng Kiêu.
Nghĩ tới đây, gã lại hỏi đến lịch trình gần đây của Kỷ Tòng Kiêu.
Từ lúc biết sếp lớn có ý đồ một chân đạp hai thuyền, trợ lý lúc nào cũng chú ý tới tình hình của hai vị này, nhất là nghệ sĩ trong công ty như Kỷ Tòng Kiêu, anh ta càng rõ trong lòng bàn tay. Lúc này bị hỏi, anh ta lập tức nhắc đến tình hình hoạt động của Kỷ Tòng Kiêu, chụp quảng cáo, chụp tạp chí lẫn buổi khai máy "Thay mận đổi đào", nói không sót chữ nào.
Đỗ Minh Cảnh gật đầu, suy nghĩ chốc lát, "Giao thêm hai hợp đồng đại diện nữa cho em ấy, ngoài ra từ chối bữa tiệc tối ngày kia đi, giúp tôi đặt phòng riêng ở Thập Bát Lâu."
Kỷ Tòng Kiêu sắp gia nhập đoàn làm phim mới rồi, gặp nhau sớm sẽ tốt hơn. Huống chi... gã còn muốn biết tình hình cụ thể ở Số 39 ngày hôm đó.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:Tiểu kịch trường:#Cảnh Hoàn——Thánh diễn sâu tụ hội#Thánh diễn sâu số 1: Đỗ Minh CảnhThánh diễn sâu số 2: Trợ lýKỷ · thánh diễn sâu số 3 · Tòng Kiêu hẹn các bro tám giờ tối mai.