"Đại tiểu thư, cô đã đến!" Thím Lan nghe tiếng chuông liền ra mở cửa. Khi nhìn thấy Hắc Ly, bà không giấu được sự niềm nở, vui vẻ chào hỏi.
Hắc Ly mỉm cười gật đầu. Cô bước vào trong biệt thự, đảo mắt một vòng quan sát xung quanh, lại quay ra hỏi thím Lan: "Bà nội với ba con đâu thím?"
Thím Lan để Hắc Ly ngồi xuống ghế sofa. Bà rót cho cô cốc nước rồi mới bẩm báo: "Thưa cô, tiên sinh vẫn bận việc chưa về. Còn lão phu nhân thì đang nghe kinh Phật trên phòng."
Hắc Ly đón lấy cốc nước, uống một ngụm cho bớt khô miệng. Cô vốn định nói tiếp thì bất ngờ có tiếng của người phụ nữ vang lên.
"Thím Lan, sao nhà có khách đến thím lại không báo trước cho tôi biết?" Một người phụ nữ từ trên cầu thang bước xuống. Giọng điệu không hài lòng.
Người phụ nữ một thân hàng hiệu. Khuôn mặt sắc sảo trang điểm sơ qua. Tóc đen nhánh búi cao. Người đó là Thẩm Chi Lăng, tình nhân của ba cô.
Thẩm Chi Lăng thực sự chẳng ưa nổi mụ quản gia kia chút nào. Mẹ chồng vốn lười để ý bà ta. Vậy mà ngay cả một kẻ hầu cũng không đặt bà ta vào mắt. Thử hỏi tôn ti trật tự ở đâu chứ!
Thẩm Chi Lăng đang muốn mở miệng mắng thím Lan, lại vô tình nhìn thấy rõ người ngồi trên sofa trong phòng khách. Tất cả những lời bà ta chuẩn bị thốt ra đều phải nuốt xuống.
Bà ta đi tới ngồi cạnh Hắc Ly, hơi gượng cười, tỏ vẻ thân thiết kéo tay cô: "An Nhiên, con về rồi đấy à? Sao lại không báo trước một tiếng chứ?"
Thím Lan nhìn bà ta, lắc đầu đầy ngao ngán. Chim sẻ mà cứ mơ tưởng thành phượng hoàng, thấy người sang liền bắt quàng làm họ. Bùn nhão không trát nổi tường, cho dù Thẩm Chi Lăng có đắp lên người bao nhiêu hàng hiệu hay cố tỏ ra cao quý như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng giấu nổi thân phận đáng bị phỉ nhổ của bà ta.
Nhiều lúc bà thật sự nghi ngờ, liệu mắt tiên sinh có phải bị vấn đề về quang học rồi chăng? Loại phụ nữ từ dung mạo đến khí chất đều không bì nổi một góc của An phu nhân như thế này cũng có thể nhìn trúng được.
Hắc Ly phẩy tay cho thím Lan lui xuống làm việc của mình. Cô từ từ đặt chiếc cốc lên bàn, đôi mắt khẽ liếc về phía bà ta. Bấm đốt tay, giọng điệu Hắc Ly đầy giễu cợt: "Từ khi nào mà tôi muốn về nhà mình thì phải đi báo cáo với một người ngoài như dì vậy, thưa Thẩm phu nhân?"
Thẩm Chi Lăng hơi khựng lại vì câu nói của cô. Hắc Ly nhắc nhở thân phận người ngoài của bà ta, đồng nghĩa với việc phân định rõ rằng bà ta chẳng là cái thá gì trong nhà họ Vu hết. Thêm nữa, cô cố tình gọi Thẩm Chi Lăng một tiếng "Thẩm phu nhân", nghe thì sang quý nhưng lại đang ngầm đá đểu bà ta mãi mãi chỉ mang cái danh "tiểu tam không được thừa nhận".
Con ranh này, mồm mép xem chừng khá lợi hại đấy!
Nhưng Thẩm Chi Lăng cũng đâu phải tay mơ. Bà ta suốt mười mấy năm đều không để người khác phát hiện bản thân là tình nhân của Vu Kính Trung thì ắt thủ đoạn chẳng phải dạng ít òi gì.
Nhanh chóng khôi phục lại nụ cười hiền hoà mà Hắc Ly thừa biết nó là giả tạo, Thẩm Chi Lăng nói với cô: "Con đừng hiểu lầm. Dì chỉ muốn biết để chuẩn bị những món con thích cho con thôi."
Hắc Ly âm thầm khinh bỉ trong lòng. Nhẹ nhàng dùng hai ngón tay nhấc tay Thẩm Chi Lăng ra khỏi người mình, cô đứng dậy, đôi môi kiêu kì nhếch lên: "Cảm ơn ý tốt của dì. Nhưng mà...nếu bắt tôi ngồi ăn trong khi trước mặt là những kẻ tôi ghê tởm thì chắc chắn tôi sẽ không nuốt nổi đâu! Buồn nôn chết đi được. Chắc dì cũng vậy thôi, nhỉ?"
Không bị lời nói của Hắc Ly đả động cảm xúc, Thẩm Chi Lăng vẫn giữ trên môi nụ cười từ ái, nhẹ đáp: "Đương nhiên. Dù là ai trong trường hợp này cũng đều khó chịu cả."
Hắc Ly tựa tiếu phi tiếu. Cổ nhân nói "gừng càng già càng cay", quả thật không sai. Thẩm Chi Lăng đúng là diễn rất giỏi Nhưng như vậy mới vui. Nếu bà ta vô vị nhàm chán, thì còn gì hay để xem nữa chứ. Trò chơi thú vị như vậy, phải kết thúc sớm Hắc Ly sẽ buồn chết mất.
"Được rồi. Bây giờ, tôi lên xem bà nội một chút. Dì muốn chuẩn bị sao tùy dì."
Nói rồi, cô rảo bước lên cầu thang, để mặc Thẩm Chi Lăng ngồi đó. Bà ta thu lại vẻ mặt ôn hòa vừa nãy, liếc mắt ra cửa, giọng lạnh nhạt: "Còn tính đứng đấy đến khi nào?"
Cửa hơi hé dần được đẩy ra. Thẩm An Kỳ và Thẩm An Tình lần lượt đi vào. Thẩm An Tình ném túi lớn túi nhỏ quần áo lên ghế. Cô ta ghen ghét nhìn lên cầu thang, lại nói với Thẩm Chi Lăng: "Mẹ thấy chưa? Con nhỏ Vu An Nhiên đó đúng là phách lối, chẳng coi ai ra gì. Chính do nó đã nói xấu trước mặt ba nên con mới bị phạt."
"An Tình, chú ý lời nói của con. Ở đây tai vách mạch rừng." Thẩm Chi Lăng nghiêm giọng nhắc nhở.
"Ôi dào, mẹ lo gì chứ." Thẩm An Tình không cho là đúng: "Mấy kẻ hầu nếu muốn làm lâu thì phải biết giữ mồm."
"Con chớ có coi thường chúng." Đám người làm trong nhà này đều là tâm phúc mà Triệu Bích Lệ dạy dỗ. Chúng nếu nghe được lời không hay An Tình nói về đứa cháu gái cưng của mụ già chết tiệt kia thì mẹ con bà ta xác định xong đời.
Dường như nhớ ra điều gì, Thẩm Chi Lăng nói thêm: "Còn nữa, con nhỏ Vu An Nhiên đó, vốn chẳng phải loại ngoan hiền gì. Cho nên mỗi lời nói, hành động của con đều phải cẩn thận, chớ có lộ sơ hở để nó nắm được. Nếu không, con mà xảy ra chuyện thì mẹ cũng không cứu nổi con đâu."