Chương 46: Anh Muốn Sinh Bảo Bảo 1 (H)

"A" Mạc Vy Vy liền bị người nào đó ném lên giường. Cô hoảng sợ kêu lên một tiếng.

"Anh...anh định làm gì vậy"

"Làm chuyện chúng ta hay làm" anh cười tà mị nhìn cô.

"Em...Em...Hôm nay dì cả của em đến" khi thấy anh sắp đến gần mình, cô liền nhắm mắt hét to một tiếng.

Trịnh Từ Hy giật bắn mình chôn chân tại chỗ "Dì cả của em ở đâu, sao anh không thấy" anh nhíu mày khó hiểu.

Mạc Vy Vy thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi tiếp lời "thì...thì cái đó ý"

"Hửm, đang nói Dì cả của em mà, sao lại là cái đó rồi, cái đó là cái gì" anh vẫn bộ mặt ngây thơ hỏi.

Mạc Vy Vy vừa tức giận vừa xấu hổ nói nhanh " Thì...Là cái mà con gái hay có hàng tháng ý"

Trịnh Từ Hy vẫn không hiểu được, cái gì mà con gái hay có hàng tháng, suy nghĩ được một lúc dường như anh đã nhớ ra được điều gì đó, liền mở to mắt ra hỏi cô.

"Em nói dì cả của em đến chính là nói cái đó đó của con gái sao"

"Ừm" Mạc Vy Vy gật đầu.

"Thật không? Hôm nay em đang đến tháng thật sao, em không lừa anh đó chứ"

"Thật...Em nói...nói thật mà"

"Anh sẽ kiểm tra"

Chưa để cô nói câu nào, anh liền lên giường nằm đè lên người cô, không nói hai lời liền dùng môi anh phủ lên môi cô, ra sức mυ"ŧ mát, chơi đùa trong đó.

Mạc Vy Vy bị anh khuấy đảo như thế, đầu óc bắt đầu mơ hồ, mụ mị, thân hình xụi lơ nằm ở trên giường, tùy ý anh làm loạn.

Không dừng lại ở đó, một tay anh liền sờ xuống đến hai gò bông đảo mềm mại kia.

"Ư...Đừng...Á"

Mạc Vy Vy thở dốc, muốn ngăn cản tay anh, nhưng không ngờ anh liền dùng sức xé nát bộ váy của cô, cảnh xuân trong chớp mắt hiện ra không che dấu.

Trịnh Từ Hy liếc mắt nhìn xuống dưới nơi tư mật của cô, sau đó anh khẽ cười nhếch miệng một cái "Vật nhỏ, em thế mà lại dám lừa anh, tội của em càng nặng, đừng mong hôm nay xuống giường được"

Vừa dứt lời xong, anh liền cúi đầu vùi vào trước ngực cô, liếʍ quanh một bên gò bông đảo, tay kia thì không quên ra sức xoa nắm bên còn lại.

Mạc Vy Vy không chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy, thân hình khẽ vặn vẹo, trên miệng còn phát ra những tiếng rêи ɾỉ mê người.

Hai hạt đậu đỏ cũng vì thế mà cương cứng lên.

Trịnh Từ Hy khẽ cười tà mị, phả hơi thở nam tính vào ngực cô, sau đó liền cúi xuống cắn nhẹ vào điểm đỏ hồng trước ngực.

"A"

Mạc Vy Vy toàn thân run rẩy, bị anh trêu chọc như vậy, thực sự làm cô nóng đến mức không chịu nổi.

"Anh...đừng có đùa giỡn em"

"Hửm" Trịnh Từ Hy liền ngẩng đầu lên cười xảo trá một tiếng "Anh nào đâu có đùa giỡn em".

Vừa nói xong anh liền cho một bàn tay xuống dưới, xoa xoa nhẹ lên cái qυầи ɭóŧ đã ướŧ áŧ từ lúc nào, anh khẽ nhếch miệng cười.

"Huống hồ, phía dưới này của em đã ướŧ áŧ như vậy"

Vừa dứt lời xong anh liền gạt bỏ chiếc qυầи ɭóŧ sang một bên, ngón tay thon dài cứ thế tiến vào nơi hoa huyệt ẩm ướt của cô.

"Ưʍ...a a...Dừng...Dừng lại"

Anh nghe lời cô, chỉ để ngón tay ở sâu trong hoa huyệt non mềm, không di chuyển động đậy, làm Mạc Vy Vy cảm thấy ngứa ngái, bên dưới thật khó chịu, nước thủy triều không ngừng chảy ra.

Trịnh Từ Hy thấy vẻ mặt mất mát của cô, anh liền nhếch miệng cười, sau đó nhanh chóng dụ dỗ cô.

"Vật nhỏ, có phải em rất muốn anh, dưới này càng lúc càng ướt a"

"Em...Em mới không có"

Mạc Vy Vy xấu hổ không dám thừa nhận, nếu thừa nhận thì chẳng phải cô mất mặt chết sao, lần sau anh lại kiếm cớ trêu cô.

Anh liền cười xấu xa một tiếng,

Không muốn trêu chọc cô nữa, khẽ động ngón tay một cái, thọc sâu vào bên trong, không ngừng khuấy đảo trong đó.

"A...Ư...aaaa...nhẹ tay chút a"

"Bảo bối, anh muốn sinh bảo bảo, em có đồng ý không"

Hơi thở nam tính cộng với giọng nói tà mị khẽ vang lên bên tai cô.

Mạc Vy Vy đang phiêu du bồng bềnh, lại nghe thấy giọng nói mê hoặc của anh, cô tức khắc gật đầu một cái.

Trịnh Từ Hy kích động, ngón tay càng ra vào kịch liệt, càng lúc càng nhanh hơn. Mạc Vy Vy ưỡn ngực vặn vẹo, thực sự kí©h thí©ɧ đến mức làm cho đầu óc cô muốn nổ tung, ngón tay anh đâm càng lúc càng sâu, sau đó là thét lớn một tiếng "Á" mật dịch cứ thế trào xa, giống như dòng suối nhỏ chảy ra liên tục.

#còn