Chương 5
Nếu Diệp Mai Quế ở phòng khách, cô nhất định sẽ ngồi vào chiếc sô pha ở giữa trong ba chiếc sô pha ở giữa.
Còn nếu tôi cũng muốn ngồi, vậy sẽ ngồi vào chiếc sô pha tựa vào ban công ở phía trước bên trái cô.
“Ăn cơm chưa?” Tôi vừa ngồi xuống, Diệp Mai Quế bèn hỏi tôi.
“Chưa.” Vừa rồi tôi đã quên phải tiện đường mua cơm rồi mới về.
Nghe tôi trả lời xong cô lại chẳng chút phản ứng, dường như cũng không định nói tiếp.
“Tôi nói, tôi vẫn chưa ăn cơm.” Tôi đành phải nhắc lại lần nữa.
“Tôi nghe thấy rồi.”
“Vậy…”
“Vậy cái gì? Chưa ăn cơm thì mau đi ăn đi.”
“Vậy cô hỏi tôi ăn cơm chưa chẳng phải là chọc tôi à.” Tôi nhỏ giọng lầu bầu.
“Chẳng lẽ cậu không biết trò chuyện là gì sao?” Không ngờ tai cô thính thật, vẫn nghe được.
Tôi vuốt vuốt cái mũi, đi thang bộ xuống lầu, ra một quán ăn ngoài ngõ gọi một bát mỳ thịt băm rau cải.
Bát mỳ đó rất khó ăn, không hiểu vì sao mà tôi cảm thấy vị rất lạ, rất khó nuốt.
Trước kia khi ở Đài Nam, sau khi làm việc xong, các đồng nghiệp luôn rủ nhau ra quán ăn mỳ rồi mới về nhà.
Khi đó ăn mỳ luôn cảm thấy rất ngon.
Nay chỉ còn một mình tôi ngồi cô đơn ăn mỳ, hơn nữa chủ quán cũng không cắt thêm quả trứng muối mời thêm.
Tôi chỉ tùy tiện ăn mấy miếng rồi bỏ tiền chạy lấy người.
Trên đường về cứ lo sau này nên làm sao để thích ứng với khẩu vị của người Đài Bắc.
Khi đi cầu thang bộ về phòng C, trong lòng cũng nghĩ biết bao giờ mới có người cùng mình ăn mỳ?
“Hôm nay đi làm có thuận lợi không?” Diệp Mai Quế vẫn ngồi ở phòng khách.
“Coi như thuận lợi đi.” Tôi cũng ngồi trở lại chiếc ghế sô pha dường như dành riêng cho tôi.
“Công việc của cậu là gì?”
“Tôi làm ở công ty cố vấn công trình, là phó kỹ sư.”
“Ồ. Vậy sao.” Cô quay đầu lại nhìn tôi: “Thật không nhìn ra cậu lại kỹ sư. Cậu là kỹ sư gì?”
“Kỹ sư thủy lợi.”
“Trùng hợp vậy sao? Vậy cậu là kỹ sư thủy lợi hả?”
Cô có vẻ rất kinh ngạc.
“Đúng vậy. Học về công trình thủy lợi đương nhiên làm kỹ sư thủy lợi rồi, chẳng lẽ đi làm tác giả?”
(Tác giả Thái Trí Hằng học thủy lợi)
“Thật tốt quá!”
“Sao thế?”
“Bồn cầu trong phòng tắm của tôi bị tắc, cậu sửa giúp tôi đi.”
“Cô nói thật hả?”
“Tôi nói thật mà, đi sửa bồn cầu giúp tôi đi.”
“Đùa cái gì thế hả? Lịch sử công trình thủy lợi lịch sử sâu xa, kiến thức sâu rộng, cô lại bảo tôi dùng để sửa bồn cầu?”
“Lịch sử sâu xa với kiến thức sâu rộng chỉ dùng để hình dung văn hóa Trung Quốc chứ không phải hình dung công trình thủy lợi.”
“Từ thời Đại Vũ đã có công trình thủy lợi, chẳng lẽ không phải lịch sử sâu xa?”
Vì bảo vệ tôn nghiêm nghề nghiệp của mình, tôi đành phải đứng dậy, kích động xiết chặt hai nắm tay: “Còn chống lũ, cấp nước, tưới tiêu, phát điện, đập chứa nước, dựng đê, tất cả đều là công trình thủy lợi, chẳng lẽ không phải kiến thức sâu rộng?”
“Cậu giúp tôi sửa lại cái bồn cầu, tôi sẽ thừa nhận công trình thủy lợi là kiến thức sâu rộng.”
“Cái này...”
“Thân là kỹ sư thủy lợi, chẳng lẽ thấy bồn cầu của bạn cùng nhà mình tắc khiến nước không thoát được, cậu lại không cảm thấy lòng đầy căm tức, cùng chung mối thù sao?”
“Tôi không cảm thấy lòng đầy căm tức, cùng chung mối thù. Tôi chỉ cảm thấy vậy nhất định sẽ rất thối thôi.”
“Này, giúp tôi sửa đi.”
“Được rồi. Có điều sửa xong cô phải thừa nhận công trình thủy lợi là kiến thức sâu rộng đấy nhé.”
“Không vấn đề. Còn cả ống thoát nước trên sàn phòng tắm của tôi cũng không thông lắm, cậu tiện tay xem giúp tôi đi.”
“Này!”
“Nếu cậu sửa được cả vòi nước tôi sẽ thừa nhận cả công trình thủy lợi có lịch sử sâu xa.”
“Nói rồi đấy nhé.” Tôi đứng dậy.
Diệp Mai Quế cũng đứng dậy, đi về phòng. Tôi đi theo vào phòng cô.
Phòng của cô lớn hơn phòng tôi một chút, cho dù không tính phòng tắm vẫn khá lớn.
Trong phòng rất sạch sẽ, đồ đạc không nhiều, cũng không có hoa hoét gấu ghiếc linh tinh như tôi tưởng tượng.
Rèn cửa màu xanh nhạt che khuất cửa sổ, đối diện với ban công nhỏ sau nhà.
Bàn học tựa vào cửa sổ rất lớn, dường như do hai cái bàn ghép lại, trên bàn học còn có một cái máy tính.
Diệp Mai Quế sau khi bật đèn phòng tắm bèn ngồi bên giường, hai chân vung vẩy giữa không trung.
Phòng tắm này nhỏ hơn phòng tắm mà tôi dùng, nhưng lại có một cái bồn tắm.
Tôi thử xả nước bồn cầu, may quá, bị tắc không nghiêm trọng như tôi tưởng.
“Cô có cây thông cống không?”
“Cây thông cống là gì.”
“Thôi vậy, để tôi xuống lầu mua.”
“Cố lên, kỹ sư thủy lợi vĩ đại.”
Tôi nhìn cô, tuy đang đùa giỡn song ánh mắt cô vẫn như một cái giếng sâu khô cạn.
Tôi lại vuốt vuốt cái mũi, đi ra cửa hàng tạp hóa ở đầu ngõ mua một cây thông cống, lại đi thang bộ lên.
Trở lại nhà C, tôi đã thở hồng hộc.
Có cây thông cống này, thêm vào đôi tay linh hoạt của tôi, bồn cầu bị tắc nhanh chóng khơi thông.
Sau đó tôi trở lại phòng của mình, cầm một cái tua vít, tháo nắp thoát nước trên sàn phòng tắm ra.
Móc mấy đám lông tóc ra, ống thoát nước của phòng tắm lại thông suốt.
Tôi đoán đó là tóc của Diệp Mai Quế với lông trên người Tiểu Bì.
“Về sau khi gội đầu phải nhớ, tắm xong phải thu dọn sạch sẽ tóc trên nắp thoát nước.”
Tôi đi ra khỏi phòng tắm của Diệp Mai Quế, dặn dò cô.
“Tôi có mà.”
“Cô nhất định chỉ thi thoảng mới làm vậy. Hơn nữa cô cũng tiện tay quăng vào trong bồn cầu.”
“Làm sao cậu biết.”
“Vì đấy cũng là nguyên nhân làm tắc bồn cầu.”
“Ồ, cậu thật lợi hại. Đó là công trình thủy lợi sao?”
Cô hỏi một câu, sau đó thu đôi chân đang vung vẩy trên không trung lại, đứng dậy.
“Coi như vậy đi. Rất nhiều thành phố bị ngập nước là do cống nước bị tắc, hơn nữa trong ống thoát nước cũng thường có rác ứ đọng lại, cần phải cọ rửa thường xuyên. Nếu không cho dù có lắp thêm vài cái ống thoát nước hay lắp ống to hơn cũng chẳng làm được gì.”
“Ừm.”
“Cho nên chúng ta nhất định phải làm tốt việc sắp xếp hệ thống nước, cố gắng đề phòng Đài Bắc ngập nước, bảo đảm an toàn cho cuộc sống và tài sản của nhân dân.”
“Hả? Đây là tín ngưỡng của kỹ sư thủy lợi à?”
“Không. Đây là khẩu hiệu tranh cử thị trưởng Đài Bắc.”
Diệp Mai Quế mỉm cười, sau đó mở tủ quần áo ra.
Cô chui người vào trong tủ, cánh cửa tủ mở ra che khuất tầm mắt tôi.
“Này, tôi sửa xong rồi, cô nên nói gì nhỉ.”
“Cám ơn cậu.”
Diệp Mai Quê thò đầu ra, mỉm cười với tôi, vẻ mặt rốt cuộc lại như một đóa hoa hồng đêm.
Tôi rất muốn bảo cô không cần nói cám ơn, vì tôi đã thấy được ánh mắt như hoa hồng đêm đó.
“Không phải cái này. Là về công trình thủy lợi.” Tôi ấp úng nói.
“À.” Cô như đột nhiên nhớ ra, giơ ngón tay cái lên: “Công trình thủy lợi thật là lịch sử sâu xa, kiến thức sâu rộng.”
“Nói hay lắm.” Tay trái tôi cầm tua vít, tay phải cầm cây thông cống, chắp tay nói: “Cáo từ.”
Tôi rời khỏi phòng cô, tiện tay đóng cửa lại.
Về phòng khách, ngồi vào chiếc ghế sô pha của mình, bật tivi lên..
“Kha Chí Hoành!” Giọng của Diệp Mai Quế vang lên từ trong phòng mình.
“Gì vậy?”
“Giờ tôi muốn tắm, cho nên nhờ cậu giúp tôi một việc.”
“Giúp người khác tắm rửa có phải là công trình thủy lợi đâu.”
“Cậu nói bậy bạ gì đấy! Giúp tôi mang Tiểu Bì ra ngoài một chút.”
“Nhưng mà…”
Tôi còn chưa nói xong, Tiểu Bì như hiểu ý cô, vì vậy vui vẻ chạy tới bên người tôi.
Tôi đành dắt Tiểu Bì xuống lầu, ra khỏi cửa, lại biến thành Tiểu Bì dắt tôi.
Nó dường như đã có lộ trình cố định, tôi cũng đành để mặc nó kéo đi loạn khắp nơi.
Tiểu Bì cực kỳ hứng thú đối với lốp xe, luôn thích ngửi ngửi vài cái rồi nhấc chân lên đi tiểu.
Hơn nữa xe càng đắt tiền số lần nó nhấc chân lên càng thường xuyên.
Xem ra Tiểu Bì hẳn có thể làm một chỉ tiêu phán đoán giá trị.
Vì thế tôi nhẩm trong lòng: “Tiểu Bì ơi, xin mày như vận mệnh, chỉ dẫn phương hướng cho tao.”
Kết quả Tiểu Bì đi tới điểm cuối của hành trình, là trạm xe diện ngầm.
Sau khi đến trạm xe điện ngầm, nó ngồi ở lối vào cầu thang, lè lưỡi thở, nhìn tôi.
Trạm xe điện ngầm này mỗi sáng tôi tới thì thật chật chội, tối tám giờ trở về lại cảm thấy thật cô đơn và cô độc không thể diễn tả.
Nhưng hiện giờ nhìn nó, tâm tình lại thấy thoải mái hơn.
Có lẽ tôi vẫn đang cô độc, nhưng tôi tuyệt đối không cô đơn.
Vì tôi còn có anh mắt của hoa hồng đêm, còn có Tiểu Bì.
Tôi biết tôi sắp thuộc về thành phố này rồi, còn trạm xe điện ngầm này cũng sẽ là trung tâm cuộc sống của tôi.
Lúc về, lộ trình của Tiểu Bì y hệt tôi khi tan tầm, nhưng tôi lại không cảm thấy xa lạ đối với chính mình nữa.
Dắt Tiểu Bì đi vào cửa thang bộ, nghĩ tới còn phải leo lên tới tầng bẩy, hai chân tôi như muốn nhũn ra.
Không ngờ Tiểu Bì sủa một tiếng xong rồi lập tức trèo lên lầu, tôi không thể làm gì khác, đành leo lên theo nó.
Khi mở cửa nhà C ra, tôi đã mệt tới mức thở không ra hơi.
“Sao vậy? Không đến mức như vậy chứ?”
Diệp Mai Quế vừa tắm rửa xong, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, dùng một chiếc khăn màu đỏ lau khô mái tóc mình.
“Cô thử chạy từ tầng trệt lên tầng bẩy xem, tôi không tin cô không mệt.”
Tôi từ từ bước tới, đến ghế sô pha của mình, ngồi xuống, thở hổn hển từng hơi dài.
“Có thang máy không đi sao lại đi thang bộ? Kỹ sư thủy lợi thích đi thang bộ rèn luyện thân thể à?”
“Thang máy hỏng rồi mà. Cô không biết sao?”
Hô hấp của tôi rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.
“Thang máy hỏng rồi sao?” Diệp Mai Quế có vẻ rất nghi hoặc.
“Khi tôi tan tầm về đã thấy hỏng rồi.”
“Thật không? Hôm nay tôi còn đi thang máy mà.”
“Cô không thấy tờ giấy dán trên cửa thang máy sao?”
“Tờ giấy?” Cô ngừng lau tóc, quay đầu lại nhìn tôi nói: “Có phải trên đó viết: ‘“Phiền thay thang máy lại hỏng hóc, đành mong mọi người lại thứ tha, lúc trẻ siêng đi cầu thang bộ, khi già sức khỏe dồi dào hơn’?”
“Đúng vậy.”
“À.”
Sau đó cô lại cầm lấy khăn, tiếp tục lau tóc.
“Này? Nói vậy cô cũng thấy tờ giấy đó sao?”
“Ừ, đương nhiên thấy chứ.”
“Vậy sao cô còn đi thang máy?”
“Chắc cậu không đọc cẩn thận rồi. Phía dưới bên phải tờ giấy có ký tên: Ngô Trì Nhân kính gửi.”
“Cái này tôi thật không để ý.”
“Con trai của bà Ngô ở tầng sáu đang học thư pháp.”
“Vậy thì liên quan gì?”
“Con của bà Ngô tên là Ngô Trì Nhân.”
“Hả.”
“Cho nên thang máy không hỏng.”
“Này, đùa thế chẳng phải hơi quá à?”
“Không đâu, ai trong chung cư cũng biết mà. Mọi người còn khen nó viết bút lông không tồi.”
“Nhưng mà…”
“Tên của nó cũng thật buồn cười. Ngô Trì Nhân đọc lên cứ như ‘vô thử nhân’.”(Không có ai)
“Nói vậy lần đầu tôi tới đây xem phòng với hôm tôi chuyển tới đây, thang máy đều không hỏng?”
“Thang máy vẫn bình thường mà, chưa từng hỏng.”
Diệp Mai Quế đặt khăn lau lên bàn trà, sửa sang lại mái tóc, cười nói: “Đây là chuyện vui của chung cư chúng ta mà, cậu chỉ cần thấy có ai đi thang bộ là biết đó không phải người ở chung cư này. Thú vị lắm đấy.”
“Thú vị cái đầu cô! Hôm nay tôi đã lên lên xuống xuống ba lần rồi! Tầng bẩy đấy nhé.”
“Ha ha!” Cô không ngờ lại cười không dứt: “Không thể ngờ nổi.”
Tôi vốn cảm thấy đôi chút uất ức, song khi thấy nụ cười của Diệp Mai Quê lại thấy cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Tuy rằng tôi không hiểu vì sao cô lại có đôi mắt thật cô độc, song tôi tin rằng ánh mắt kiều diễm như hoa hồng mới thực sự là cô.
Diệp Mai Quế ơi, đáng lẽ cô phải như lời mình nói, là một đóa hoa hồng nở rộ ban đêm chứ không phải người luôn khiến tôi liên tưởng tới hai chữ cô độc.
“Sao thế? Đang tức à?” Diệp Mai Quế nở nụ cười: “Công trình thủy lợi với lịch sử sâu xa, kiến thức sâu rộng không khiến cậu học được chút hài hước sao?”
“Công trình thủy lợi là vấn đề nghiêm túc, vì chúng tôi không thể lấy cuộc sống của dân chúng ra đùa được.”
“À, ra thế. Vậy cậu cũng là người nghiêm túc hả?”
“Tôi không nghiêm túc. Hiện giờ tôi chỉ là một người đang đói bụng thôi.”
“Đang đói à? Cần tôi nấu mỳ cho cậu không?”
“Lại là trò chuyện hả?”
Cô không trả lời, chỉ mỉm cười.
“Học vấn về nấu nướng cũng có lịch sử thật sâu xa kiến thức thật sâu rộng!”
“Sao lại nói thế?”
“Tôi nghĩ cô hẳn học về nấu nướng. Cho nên tôi nghĩ mình phải nói câu này ra cô mới chịu nấu mỳ cho tôi.”
“Tôi đâu có học về nấu nướng. Hôm nay cậu giúp tôi nhiều việc như vậy, nấu bát mỳ cho cậu cũng là việc nên làm thôi.”
“Vậy cô học cái gì có lịch sử sâu xa kiến thức sâu rộng vậy?”
“Sau này tôi sẽ nói cho cậu.”
Diệp Mai Quế cười một cái rồi đứng dậy, đi về phía nhà bếp.
Tôi nhìn Diệp Mai Quế trong bếp, nhìn cô gái sắp ở cùng tôi dưới một mái nhà.
Mái tóc cô thả dài sau lưng, miệng nhẹ giọng ngâm nga, dường như thật nhẹ nhàng tự tại.
Khiến tôi có ảo giác tôi với cô là người một nhà.
Không bao lâu sau, Diệp Mai Quế mang một bát mỳ thịt băm rau cải lên.
Tôi ăn một miếng xong, thể xác và tinh thần mệt mỏi rốt cuộc cũng buông lỏng, bèn mỉm cười.
Tôi không cần lo lắng chuyện nên làm sao để thích ứng với khẩu vị của người Đài Bắc, với liệu có ai cùng tôi ăn mỳ không.
“Cười cái gì? Có phải rất khó ăn không?” Cô hỏi tôi.
“Không. Bát mỳ này ngon lắm.” Tôi trả lời.
Vì tôi lại thấy được một đóa hồng nở rộ giữa màn đêm.