*Tên chương đầy đủ là
: Anh chỉ nhìn đến những đôi chân dài xinh đẹp chứ chưa từng để ý đến người luôn đứng đầu bảng "Diệp Mân"Editor: Dì Annie
Diệp Mân mỉm cười lễ phép: "Cảm ơn đề nghị của thầy, em không có vấn đề gì cả, không biết bạn học Tần có tiện không?"
Vương Tranh Minh gật đầu, nở nụ cười nhìn Tần Mặc, khuôn mặt tràn đầy mong đợi hỏi: "Tần Mặc, em thấy được không? Em cũng biết Diệp Mân rồi đấy, thành tích bốn năm liền đều đứng nhất, bảo vệ luận văn nghiên cứu cũng đứng nhất, có bạn ấy vào nhóm khối lượng công việc nhất định sẽ giảm bớt một nửa."
Diệp Mân cảm thấy lời giáo sư Vương có chút khoa trương, rất giống một người buôn dưa.
Vương Tranh Minh nói xong, sốt ruột đợi câu trả lời của Tần Mặc, ông hiểu cậu học trò này, kiêu căng ngạo mạn, tự làm theo ý mình, nếu không phải nể mặt ông thì đã trực tiếp từ chối rồi.
Quả thật ông đã nghĩ đến đề nghị này từ lâu rồi. Dù học thạc sĩ không cần phải nghiên cứu dự án, nhưng Diệp Mân là một học sinh ưu tú, nhất định muốn làm gì đó.
Kinh phí cho dự án sinh viên có hạn, chỉ có vài dự án đạt được thành quả.
Ông đã xem qua kế hoạch của Diệp Mân, nếu muốn triển khai thành dự án cần rất nhiều tinh lực và kinh phí, từ giai đoạn nghiên cứu đến lúc hoàn thành không dễ dàng, hơn nữa không biết cô bé có muốn học lên tiến sĩ không.
Dự án Chip AI trong tay Tần Mặc lại không gặp nhiều khó khăn như vậy. Sở dĩ cậu ở lại trong nước là vì chuyên tâm nghiên cứu dự án này.
Quan trọng nhất là cậu không cần dựa vào nguồn kinh phí được cấp cho dự án, cậu có năng lực lại có tài nguyên, rõ ràng là muốn định hướng phát triển sự nghiệp sau này.
Hiện nay chip AI đang dẫn đầu ngành sản xuất chip, con đường phía trước đầy triển vọng, vì thế giáo sư Vương muốn nhét học trò cưng của mình vào kiếm một bát cơm.
Vương Tranh Minh chỉ muốn thử một lần, ông cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị Tần Mặc từ chối.
Quả nhiên Tần Mặc không thèm che giấu nhíu mày, trong đôi mắt hẹp dài có chút bất cần không lễ phép, Diệp Mân đang hoài nghi có phải anh muốn lật bàn bỏ đi.
Chính cô không nghĩ tới, vị đại thiếu gia này chỉ cau mày một lát liền thả lỏng, sau đó thờ ơ gật đầu: "Em cũng không có vấn đề."
Diệp Mân: "..."
Vương Tranh Minh giữ được mặt mũi, âm thầm thở phào, còn vỗ tay hai cái thể hiện sự vui vẻ, cười nói: "Quyết định vậy đi, Diệp Mân làm cùng Tần Mặc nhé, có vấn đề gì cứ việc đến tìm thầy."
Diệp Mân cười gật đầu: "Cảm ơn thầy Vương."
Tần Mặc mặt không biến sắc hạ khóe môi.
Vương Tranh Minh không thấy được nét bất mãn của Tần thiếu gia, vui vẻ hàn huyên vài câu không liên quan rồi để hai người rời đi.
Hai người bạn học xa lạ một trước một sau ra ngoài, Tần Mặc mang túi laptop trên vai đi trước, Diệp Mân theo sau.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn cách cô hai bước, ở khoảng cách gần thế này, cô mới cảm nhận được dáng dấp người này thật cao, muốn nhìn anh phải ngửa đầu lên.
Cô nhịn không được oán thầm, cao như vậy làm gì không biết? Định làm sào phơi đồ hả?
Lúc sắp đến cửa thang máy, bạn học "sào phơi đồ" hình như nhớ ra điều gì, chậm rãi quay đầu nói: "Tôi biết cậu là học bá, thi cử rất lợi hại, nhưng làm nghiên cứu không phải thi thố, dự án của tôi cậu không làm được. Nhưng cũng không sao, giáo sư Vương đã lên tiếng, cậu không cần làm cùng bọn tôi, lúc xin ngân sách quốc gia tôi sẽ thêm tên của cậu vào, muốn xin học bổng hay tìm việc làm đều có thể dùng."
Mẹ nó, thật cảm ơn ân đức của cậu.
Diệp Mân rủa thầm trong lòng, mặt không đổi nói: "Cậu gửi tài liệu cho tôi đi, nếu cảm thấy không làm được tôi sẽ nói ngay với giáo sư Vương. Tôi không muốn tham gia cho có, cũng không cần thêm tiền."
Tần Mặc nhìn cô gái đeo kính trước mặt trông như một nữ sinh đại học nhỏ nhắn xinh xắn, hơi nhíu mày, gật đầu nói: "Được, cậu cho tôi email, lát nữa tôi gửi tài liệu cho cậu."
Anh lấy trong túi ra một quyển sổ bìa da và cây bút đen, tùy tiện lật một trang viết hai chữ rồi đưa cho Diệp Mân.
Diệp Mân nhìn hai chữ "Diệp Mai" được viết ngoáy trên giấy, khóe môi hơi hạ xuống, cầm bút sửa chữ "Mai" thành "Mân", rồi lại viết email của mình, đưa sổ lại cho anh.
Tần Mặc nhận lại sổ, nhìn thấy chữ được sửa, ồ một tiếng, cười nói: "Thì ra tên cậu là hoa hồng, tôi còn tưởng là hoa mai cơ*."
*Chữ Mân (玫) và Mai (梅) đều đọc là méi nhưng cách viết khác nhau. Ha ha, có thể anh ta mù.
Mỗi học kỳ trường đều công bố danh sách nhận học bổng, Diệp Mân luôn có tên. Hơn nữa lúc thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh, tên hai người nằm cạnh nhau, làm bạn học cũng một năm trời, vậy mà anh không biết tên cô là Diệp Mân.
Dĩ nhiên chỉ là cô oán thầm.
Diệp Mân không thấy kì lạ gì. Bốn năm đại học hai người học cùng ngành nhưng không cùng lớp, ngoại trừ vô số lần lướt qua nhau trên sân trường hoặc trên đường ra thì chưa từng quen biết hay trò chuyện.
Mặc dù lúc lên nghiên cứu sinh là bạn học, nhưng anh gần như không lên lớp, cô lại vừa đi trao đổi ở Mỹ nửa năm. Hồi đầu học kỳ thầy Vương có gọi tới văn phòng, có chính thức gặp mặt mấy lần, xem như là quen biết.
Vì hai chữ "Diệp Mai" kia mà trong lòng cô nảy sinh một cảm giác buồn rầu khôn tả.
Không sai, trước giờ anh chỉ để ý những đôi chân dài xinh đẹp, chứ chưa từng chú ý đến người luôn đứng đầu bảng "Diệp Mân".
Tần Mặc không biết trong lòng nữ sinh trước mặt đang dậy sóng, anh đem sổ tay bỏ vào túi, vẫy tay với cô, ngả ngớn cười, trêu chọc: "Tôi đi đây, Diệp Mân côi*."
*Mân côi là một loại ngọc màu đỏ, cũng có nghĩa là hoa hồng. Thấy Diệp Mân mặt không biến sắc "Ừ" một tiếng, anh hậm hực thu dáng vẻ tươi cười, cảm thấy sức quyến rũ của mình không đúng lúc, đúng là lãng phí mà.
Vì vậy anh một tay đút túi quần, tay kia khoác ba lô lên vai, xoay người vào thang máy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần cẩu: Thơm thật đấy!*
*Ý bạn Tần ở đây có lẽ là tên của Diệp Mân, hoa hồng thì thơm thật đấy.