Chương 14: Đúng là một đêm phiền phức

Editor: Dì Annie

Một bữa ăn khuya không thể thay đổi mối quan hệ giữa mọi người, nhưng quan hệ của Diệp Mân và những người khác trong phòng thí nghiệm đã tiến xa hơn một bước.

Những người khác dĩ nhiên bao gồm cả Tần Mặc.

Tần thiếu gia khôi phục trạng thái độc thân nên cả ngày lẫn đêm đều ở phòng thí nghiệm.

Cơ hội Diệp Mân gặp anh cũng nhiều hơn.

Đương nhiên vì đang làm việc nên bọn họ cũng không giao tiếp gì nhiều.

Nhưng cô có thể thấy được cách nói chuyện của Tần Mặc với cô đã thoải mái hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn trêu đùa vài câu, không còn khinh thường lãnh đạm như lúc cô mới đến.

Tối đó mọi người đang tập trung làm việc, bỗng có tiếng gõ cửa.

Lâm Khải Phong nói: "Ai vậy?"

"Tần Mặc có ở đây không?" Là một giọng nữ êm ái mà Diệp Mân rất quen thuộc.

Đương nhiên Tần Mặc cũng không xa lạ gì, nghe được âm thanh này, anh tức giận xì một tiếng, không kiên nhẫn đứng dậy, nặng nề mở cửa ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Ngoài Diệp Mân, Lâm Khải Phong cũng đoán được ai đến, thấp giọng cười xấu xa, nói với hai người còn lại: "Nợ đào hoa của lão Tần tìm tới cửa rồi! Người đẹp khoa tài chính này không phải khó chơi bình thường đâu."

Tần Mặc cũng không ngờ Triệu Đình lại khó chơi như vậy.

Anh nổi giận đùng đùng, kéo người đến cuối hành lang, đen mặt hỏi: "Sao cô đến đây được?"

Triệu Đình nói: "Anh không cần quan tâm em đến đây bằng cách nào, em có vài lời muốn nói với anh!"

"Cô có thôi đi không? Cứ dây dưa như vậy là ý gì?" Cả người Tần Mặc đều hiện rõ ba chữ mất kiên nhẫn, tựa như không có lời nào để nói với cô gái trước mặt.

Triệu Đình bắt cánh tay anh, nói: "Tần Mặc, anh không thể đối xử với em như vậy."

Tần Mặc mỉm cười: "Vậy tôi nên đối xử với cô thế nào? Nên kết hôn hả?"

Hai mắt Triệu Đình phiến hồng, nước mắt không ngừng rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào: "Nếu chẳng qua anh chỉ chơi đùa, sao ban đầu lại quen em? Em vì anh mà chia tay Chung Dương, bỏ hết mọi thứ để ở bên anh. Sao anh lại đối xử với em như vậy?"

Tần Mặc gỡ tay cô ra, giọng nói đầy mỉa mai: "Đừng làm ra vẻ thiếu nữ ngây thơ bị tên cặn bã lừa gạt tình cảm, tôi là hạng người gì không phải cô cũng biết sao, tôi đã nói ngay từ đầu hợp thì quen không hợp thì chia tay, không dây dưa, cô cũng đồng ý nên tôi mới quen cô, sao bây giờ cô đã đổi ý rồi?"

Tần thiếu gia trước sau đều dùng lập luận của tên cặn bã khiến người ta khó là phản bác được.

Anh dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa, cô chia tay bạn trai cũ đến với tôi vì cái gì ai cũng biết, tôi không nói toạc ra là chừa cho cô ít mặt mũi. Nếu cô đã dám cược tình cảm của mình thì cũng phải hiểu đạo lý có chơi có chịu này đi chứ?"

Triệu Đình trợn to đôi mắt đỏ hồng, kinh ngạc nhìn anh: "Anh có ý gì? Anh nghĩ em đến với anh là vì bối cảnh nhà anh hả?"

Tần Mặc cười lạnh: "Tự cô cũng biết mà."

Dù ý đồ của mình đã bị vạch trần nhưng Triệu Đình nhất quyết không chịu thừa nhận.

Dù sao thì nhân danh tình yêu để dây dưa thì danh chính ngôn thuận hơn lòng hư vinh đam mê giàu sang.

Giọng Tần Mặc đầy xem thường khiến cô ta có cảm giác bị lột trần, thống khổ chật vật không chịu được.

Cô biết trước mặt người đàn ông này, dây dưa, bày tỏ, lấy lòng đều không có tác dụng, anh ta không có chút lưu luyến nào với mình, thậm chí còn hơi xem thường.

Đúng là người đàn ông lạnh lùng vô tình.

Triệu Đình chưa từng bị người đàn ông nào xem thường như thế, cô ta biết rõ không có cách nào để níu kéo người này nhưng vẫn không cam lòng, gần như hận anh, nghiến răng nói: "Tần Mặc, anh như vậy là không tôn trọng người khác, nhất định anh sẽ hối hận."

Tần Mặc lạnh lùng nói: "Từ điển của tôi chưa từng có hai chữ hối hận."

Triệu Đình nói: "Vậy thì chờ xem, anh không làm tôi dễ chiu, tôi cũng không để anh sống tốt."

Giống như nghe chuyện cười, Tần Mặc cười nói: "Ừ, tôi chờ cô không để tôi sống tốt."

Triệu Đình hừ một tiếng, nổi giận xoay người bỏ đi.

Tâm trạng Tần Mặc cũng không khác hơn, một buổi tối đang tốt đẹp lại bị người phụ nữ đáng ghét phá hoại, anh hận không thể tìm người khác phát tiết một trận."

Vừa rồi là anh khoác lác, thật ra trong từ điển của anh vẫn có hai chữ hối hận.

Lúc này anh hối hận, hối hận bản thân khi đó đã quá háo thắng quen Triệu Đình.

Không ngờ cô ta như keo dính, ném đi cũng không đươc, cuộc đời phong lưu này của Tần Mặc lần đầu gặp phải Waterloo*.

*xuất phát từ thành ngữ "Meet your Waterloo" nghĩa là xếp giáo quy hàng, bị ai đó đánh bại. Thành ngữ này xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh bại và bị bắt làm tù binh trong trận Waterloo năm 1815.

"Lão Tần, sao người ta tìm đến tận đây rồi? Lần này cậu lật xe* rồi hả?" Thấy anh đen mặt đi vào, Lâm Khải Phong không sợ chết trêu chọc.

*lật xe: mình nghĩ ở đây là gặp phải xui xẻo, thất bại.

Tần Mặc lắc đầu: "Xem như tôi được mở mang tầm mắt, không ngờ còn có loại con gái dây dưa đến cùng như vậy."

Lâm Khải Phong nói: "Tôi nói rồi, cậu đi qua hàng vạn bụi hoa, sớm muộn gì cũng có ngày lật xe!"

Tần Mặc trừng mắt với cậu, bực bội dựa người vào ghế, mắt nhìn người đang đeo tai nghe, nhìn khuôn mặt cô gái nghiêm túc gõ code kia, phiền não trong lòng đột nhiên bộc phát, dứt khoát đứng dậy cầm ba lô: "Tôi về trước, các cậu cứ làm đi."

Chờ anh vừa đi, Lâm Khải Phong gật gù: "Lão Tần đúng là cặn bã thật, nhưng xưa này không lừa gạt ai, ai cũng biết cậu ta cặn bã nên trước khi quen nhau đã nói rõ ràng, vì vậy mỗi lần chia tay đều dễ dàng, cùng lắm là mắng sau lưng cậu ấy mấy câu là xong. Bây giờ xui xẻo gặp người dây dưa như thế, cô kia nhìn qua cũng là đại mỹ nữ, sao lại phiền phức thế nhỉ? Đúng rồi..." Cậu quay đầu hỏi Diệp Mân, "Hình như cô ta là bạn cùng phòng với cậu hả? Có chuyện gì vậy?"

Diệp Mân tháo tai nghe, lắc đầu lạnh nói: "Không biết nữa, cô ấy rất ít khi ở ký túc xá nên bọn tôi không thân lắm."

"Ừ cũng phải, lần trước còn lén dùng điện thoại cậu lừa lão Tần. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, đến bây giờ tôi cũng không hiểu nổi sao lúc đó lão Tần lại hấp ta hấp tấp chạy đến quán cà phê, nghĩ lại thôi đã thấy buồn cười. Cậu thấy có đúng không Diệp Mân?"

Diệp Mân cười lắc đầu, đúng là hơi buồn cười.

*

Lúc cô về ký túc xá, Triệu Đình cũng có mặt.

Vì lần trước gặp nhau chẳng vui vẻ gì nên lần này gặp lại có hơi lúng túng.

Một lúc lâu sau Triệu Đình mới ngượng ngùng mở lời: "Chuyện lần trước là tớ quá đáng, thật xin lỗi cậu."

Diệp Mân: "Không sao, tôi không để bụng."

"Vậy à."

Sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa.

Không gian yên lặng lạ thường, Tiêu Vũ cũng không tiện nói chuyện.

Nửa tiếng sau, trong phòng có tiếng rửa mặt, Diệp Mân và Tiêu Vũ bò lên giường, ký túc xá lại rơi vào trạng thái yên lặng.

Triệu Đình vẫn chưa rời đi, chủ động tắt đèn, sau đó lại ngồi ở chỗ mình, cầm điện thoại không biết làm gì.

Cũng không biết qua bao lâu, cô ta lại đứng dậy nhưng không phải đi ra ngoài mà là vào nhà vệ sinh.

Hai người trên giường còn chưa ngủ, nghe tiếng vang trong nhà vệ sinh, Diệp Mân nhìn Tiêu Vũ đang đẩy vai cô, thấp giọng nói: "Tớ thấy hình như hôm nay cậu ấy hơi lạ."

Diệp Mân trầm mặc một lát, nói: "Cậu xuống xem thử xem."

"Ừ."

Tiêu Vũ bò xuống giường, mang dép lê đi vào nhà vệ sinh.

"Cậu điên rồi hả? Mau nhả ra đi!" Một lúc sau, Tiêu Vũ kinh hoảng hét lên, lớn tiếng gọi Diệp Mân, "Không xong rồi! Triệu Đình nuốt cả nắm thuốc ngủ."

Diệp Mân giật mình, ngồi dậy, vịn thành giường nhảy xuống, không kịp mang giày, cầm một cái chìa chạy vào nhà vệ sinh. "Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Vũ ấn Triệu Đình vào bồn rửa mặt để cô ấy nôn ra, thấy cô vào, hoảng hồn nói: "Cậu ấy vừa nuốt một nắm thuốc ngủ."

Diệp Mân đưa cái thìa cho cô ấy: "Cậu lấy thìa đè vào lưỡi để cậu ấy nôn ra đi, tớ gọi xe."

Tiêu Vũ bị dọa, vội cầm cái thìa, tay chân luống cuống đè vào lưỡi Triệu Đình.

Diệp Mân trở lại phòng, cầm điện thoại gọi taxi, lại rót một ly nước nóng đi vào nhà vệ sinh cho Triệu Đình súc miệng.

Triệu Đình khó chịu đẩy cô ra nhưng không có sức, làm đổ hơn nửa cốc nước, vừa ho khan vừa nói: "Các cậu đừng để ý tới tôi! Đừng để ý đến tôi!"

Diệp Mân đặt ly nước sang một bên, nói với Tiêu Vũ: "Xe sắp đến rồi, chúng ta đỡ cậu ấy xuống lầu đi."

Đây là lần đầu tiên hai người gặp chuyện này, rất hốt hoảng, không kịp thay quần áo, chỉ khoác thêm áo bên ngoài đồ ngủ, đỡ lấy Triệu Đình đi ra ngoài.

Triệu Đình giãy giụa, không biết do tác dụng của thuốc ngủ hay vốn dĩ cô ta chỉ định giãy giụa để làm dáng mà sức lực rất nhỏ.

Bệnh viện trực thuộc trường cách khuôn viên trường không xa, xe taxi chạy chưa đến mười phút đã tới.

Lúc này thuốc ngủ đã có tác dụng, lúc xuống xe cô ta đã mê man, gần như đứng không vững, khó khăn lắm hai cô gái mới đưa cô ta vào được.

Trước khi bị đẩy vào phòng cấp cứu súc ruột, không biết sưc lực ở đâu ra, cô ta hơi nhỏm dậy, bắt lấy tay Diệp Mân, thều thào: "Giúp tớ gọi cho Tần Mặc."

Nói xong lại nặng nề gục xuống.

Diệp Mân nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại, lấy điện thoại ra, mở Wechat nhắn tin cho Tần Mặc: "Triêu Đình uống thuốc ngủ, tôi và bạn cùng phòng đưa cô ấy đi bệnh viện rửa ruột, cô ấy bảo cậu tới."

Nhắn xong cô nhìn chằm chằm điện thoại một lúc mới nhận được tin nhắn của đối phương.

"Tôi biết rồi."

Ba chữ cực kỳ đơn giản.

Cô có thể tưởng tượng ra mặt anh đã mất kiên nhẫn.

Ai mà không phiền chứ?

Đúng là một đêm phiền phức.

Rối loạn một trận, thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, cô và Tiêu Vũ ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, không ai nói lời nào.

Một lúc sau, tinh thần của Tiêu Vũ mới bình thường lại, trong lòng vẫn hơi sợ hãi nói: "Nếu không phải cậu gọi tớ xuống xem thử, không chừng ngày mai ký túc xá của chúng ta sẽ lên trang nhất."

Nghĩ đến việc buổi sáng dậy đi vệ sinh phát hiện thi thể của Triệu Đình, cô ấy liền cảm thấy rùng mình.

Càng nghĩ càng thấy sợ, suýt chút nữa bị dọa khóc.

Diệp Mân im lặng một lúc, vỗ vai cô ấy: "Cậu đừng đoán mò, không phải Triệu Đình muốn tự sát đâu, nếu cô ta thật sự muốn tự sát đã không về ký túc xá, còn gây ồn ào như vậy."

"Hả?" Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn cô, nhớ lại lúc nãy Triệu Đình nhờ Diệp Mân gọi Tần Mặc tới, lờ mờ hiểu ra, làu bàu: "Cho nên cậu ta làm vậy để uy hϊếp Tần Mặc hả? Muốn chứng minh tình yêu với cậu ấy hay là ép buộc cậu ấy quay lại đây? Chuyện này chỉ làm đàn ông phản cảm hơn thôi, rốt cuộc là cậu ấy nghĩ gì vậy?"

Diệp Mân nhớ hồi đại học, cách vách có một nữ sinh có bạn trai, mỗi lần cãi nhau đều tự hành hạ bản thân các kiểu để chứng minh bản thân thật lòng, níu kéo người kia.

Đó mà là yêu hả?

Diệp Mân chưa từng nghĩ vậy.

Nên cô cũng không tin Triệu Đình thật lòng yêu Tần Mặc.

Cô không muốn ác ý đánh giá người khác, nhưng tình yêu không đơn thuần chỉ là cảm giác yêu thích một ai đó, nó còn đi kèm đủ loại du͙© vọиɠ mà con người ta mong muốn đó được.

Bao gồm cả cô*.

*mình nghĩ ở đây nghĩa là người ta luôn muốn có được thứ gì đó trong tình yêu, và Diệp Mân cũng mong muốn điều đó.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Đình không phải nữ phụ, Tần cẩu đơn phương tuyên bố truyện này không có nữ phụ.