"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh " - ----------------------
Khi Sầm Tâm Nhạn gọi điện thoại tới, Lương Hiện chính là vừa mới tắm xong.
Anh mặc áo choàng tắm bước tới bàn cà phê liếc nhìn ID người gọi, thản nhiên nhấc máy bằng một tay và một tay còn lại tiếp tục lau tóc.
Sầm Tâm Nhạn bên kia nói chuyện rất lịch sự, lúc đầu nhẹ nhàng chào hỏi, sau đó giải thích rằng tính cách Minh Tự từ nhỏ đã không tốt, vì vậy bà đã khuyên anh nên nhẫn nại chịu đựng Minh Tự một chút.
Sầm Tâm Nhạn giống như hình ảnh một người mẹ luôn yêu thương chiều chuộng vì con gái mình mà hạ giọng gọi điện nhắc nhở anh phải luôn cố gắng đối xử tốt với Minh Tự.
Nếu không cùng Minh Tự lớn lên từ nhỏ, có lẽ anh đã nghĩ mối quan hệ mẹ con của họ rất hòa hợp.
Dù sao cũng là "Mẹ vợ" trên danh nghĩa, Lương Hiện cũng nên thu hồi tính khí cà lơ phất phơ đại thiếu gia của mình lại một chút, khách sáo nói: "Không có gì."
Sầm Tâm Nhạn ở bên kia cười cười nói qua loa với anh vài câu liền chuyển sang chủ đề chính: "Mấy ngày nay, tâm trạng Minh Tự có vẻ không tốt lắm. Mới vừa rồi,nó ở trong biệt thự không biết vì cái gì mà phát giận đến nổi khiến bản thân nó mất bình tĩnh đập phá đồ đạc trong nhà, bây giờ hình như là đang buồn bực đi dạo quanh ở trung tâm mua sắm?Thật ra....mẹ gọi điện cho con cũng không cố ý muốn xen vào chuyện tư hai đứa,chỉ đơn giản là muốn quan tâm quan hệ giữa hai người các con một chút,hai đứa đã cãi nhau sao?"
Lương Hiện ngồi trên ghế sô pha, đem cái khăn trong tay trực tiếp ném sang một bên, cảm thấy Sầm Tâm Nhạn thật sự quản quá rộng, giọng nói của anh có chút buông lỏng: "Không phải cô ấy luôn thích mua sắm quần áo sao?"
Trong ấn tượng của Lương Hiện lúc trước chính là một ngày nghỉ hè kia, bọn Thừa Vũ nhất quyết một hai muốn đi câu cá. Lúc đó,anh chính là nào có hứng thú với cái loại sở thích của những người trung niên và người cao tuổi, rất muốn cùng bọn họ cự tuyệt thì không biết vì cái gì mà anh vẫn chấp nhận đi cùng bọn họ.
Ngày đó, nhóm bọn họ điều khiển xe hăng hái đến trước cửa nhà Minh Tự đón cô, cả đám người nói nói cười cười cuối cùng ở trong xe chờ đến ngủ gật mấy vòng rồi mới chờ được Minh Tự cả người xinh đẹp đi ra.
Cô mặc một chiếc váy màu xanh lam có đính ngọc trai bên dưới làn váy,trùng hợp vừa lúc vô tình bị ánh mặt trời chiếu đến làm cả người cô vô cùng lấp la lấp lánh,Minh Tự tựa như một cô công nhỏ xinh đẹp và kiêu hãnh hếch cằm bước thẳng về phía họ mỉm cười, hình ảnh Minh Tự ngày đó, không biết vì sao mà ở trong ký ức Lương Hiện anh khắc rất rất sâu.
Sau lại nghĩ đến cái đêm tụ hợp lần trước,lúc anh nhìn thấy cô trong đầu vừa kịp nghĩ đến một thứ gì đó trong vườn bách thú, giống như những con vật sặc sỡ... nếu nói không nhầm hình như đó gọi là một con khổng tước.
Cẩn thận ngẫm lại, hình như phương pháp so sánh này rất chuẩn xác.
"Không có cãi vã thì tốt!" Sầm Tâm Nhạn ở đầu bên kia điện thoại bình thản không chút lo lắng "Lương Hiện, mẹ biết các con có lẽ là cảm thấy chính mình chịu rất nhiều ủy khuất nhưng mà con cũng nghĩ lại xem,đây toàn bộ đều là lợi ích của hai nhà chúng ta. Bây giờ giữa hai đứa ván cũng đã đóng thuyền, đều đã lớn cả rồi nên chắc hẳn cũng biết tự mình suy nghĩ cái nào nên hay là không nên, mẹ bây giờ chỉ mong con cùng Minh Tự các con có thể đối xử với nhau thật tốt nhiều vào,đừng cứ mãi cãi vã như hồi trước,dễ làm tổn thương tình cảm của cả hai."
"Mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, đạo lý mẹ vừa nói hai người chúng con đều đã sớm biết từ trước,con nghĩ nguyên tắc của chúng ta ban đầu không phải là làm mọi chuyện càng rối ren lên thì phải? " Lương Hiện nhàn nhạt nói.
Sầm Tâm Nhạn lại nói thêm vài câu sau đó mới thức thời kết thúc cuộc gọi, Lương Hiện nhìn di động chính mình nở một nụ cười không biết là tâm trạng vui hay buồn vì câu nói Sầm Tâm Nhạn nói trước khi cúp máy, giọng nói bà ấy vô cùng thân mật nhắc nhở anh rằng xe của Minh Tự có chút vấn đề nho nhỏ nên phiền anh đến đó đón cô.
Lương Hiện kéo nhẹ khóe môi dưới, ném điện thoại lên sô pha.
Hiếm hoi lắm anh mới tìm được điểm chung giữa mình và Minh Tự,nếu anh cùng Sầm Tâm Nhạn là mẹ con thì ngay từ đầu tâm lý nổi loạn của anh có thể nghiêm trọng hơn Minh Tự rất nhiều bởi vì tính tình của anh luôn luôn kiêu ngạo hơn Minh Tự rất rất rất nhiều.
- -----------------------------------------
Khi Minh Tự đi toilet trở về, cô nhìn thấy rất nhiều túi hàng hiệu của mình mua ban nãy đang được chất đống trên ghế sofa trong khu vực tiếp khách mà không biết người tài xế ban nãy xách túi cho cô đã đi đâu mất biệt không thấy hình dáng.
Chính mình còn tự cho rằng,anh ta cũng đi WC nên cô kiên nhẫn ngồi đợi anh ta qua một lúc lâu vẫn như cũ không thấy anh ta mới tính toán bắt đầu gọi điện thoại cho Sầm Tâm Nhạn và biết được bà ấy không khỏi hao tổn tâm huyết an bài trận này.
Kỳ thật,có hay không có tài xế cô cũng có thể tự mình an toàn bắt taxi đi về đến nhà, nhìn nhìn mấy cái túi to trước mắt mà chỉ có một mình mình e rằng sẽ khó khăn di chuyển xuống lầu.
Không biết chính mình phải làm gì bây giờ với cái đống đồ này, Minh Tự ngồi tại chỗ ý định lục điện thoại tìm Lâm Hề Già với Thừa Vũ.
Trực tiếp gọi qua hai lần, hai người ai cũng không tiếp điện thoại,chính mình đành phải nghĩ nghĩ có lẽ Lâm Hề Gìa bây giờ đã đi ngủ rồi còn Thừa Vũ chắc cũng đang bận vui vẻ ở một nơi xa hoa cao cấp nào đó quên mất trời đất.
Thở dài ngửa đầu nhìn biển hiệu cửa hàng thật lớn đối diện trước mắt—— mê man suy nghĩ chính mình lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này,tự mình phát hỏa rồi tự mình đi dạo phố để rồi bị tài xế nhà mình ném thẳng ở nơi này,trong lòng hơi có chút chua sót.
- -----------------------------------
Khi Lương Hiện đến, anh liền nhìn thấy một Minh Tự như thế này.
Cô mặc một chiếc váy màu hồng khói an tĩnh ngồi trên ghế sô pha,hơi hơi ngẩng mặt lên, mái tóc đen mềm mại theo động tác của cô lòa xòa bua xõa khắp vai, giống như chính mình chịu rất nhiều ủy khuất mong chờ có người đến an ủi đưa cô rời đi,một bộ chính là như vậy.
Lương Hiện cũng không gọi tên cô,một mình nhanh chóng bước chân đi qua.
Mê mang nhận thấy có người tới,Minh Tự vô thức quay đầu lại nhìn người trước mặt, không nhịn được nói: "Lương Hiện?"
Cô kinh ngạc đến mức khóe mắt tròn xoe, làm Lương Hiện không biết có chuyện gì, khẽ cười một tiếng: "Sao, tôi không thể tới đây?"
Minh Tự thật sự không ngờ vị đại thiếu gia được cưng chiều từ bé Lương Hiện này lại có một ngày đến đón cô khi cô buồn bực đi mua sắm.
Dựa theo lẽ thường, Lương Hiện trừ khi có chuyện đặc biệt mới đến nơi này, Minh Tự hiếu kì hỏi:"Mẹ tôi kêu anh tới à?"
Lương Hiện ban đầu nói "Ừm" sau đó lại nói thêm: "Nếu không thì sao?"
Nhìn Lương Hiện có lẽ là tạm thời bị Sầm Tâm Nhạn gọi ra khỏi nhà nên trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây màu đen. Ánh mắt liếc nhìn viền áo dọc theo đường eo, vai rộng chân dài một thân vô cùng đẹp mắt của anh mà nghĩ nghĩ.
Từ lúc nhỏ Lương Hiện chính là điển hình con nhà người ta,nhà giàu,học giỏi,kiêu ngạo lại vô cùng đẹp trai,theo ánh nhìn của Minh Tự,anh chính là đẹp theo kiểu đẹp lạnh lùng chói lóa khiến cho nhiều người chú ý lẫn nhiều cô gái chạy phía sau anh tỏ tình.Mũi Lương Hiện rất cao, đôi môi lại mỏng. Nhìn độ cong vô cùng tự nhiên trên khóe mắt anh mang theo nét đào hoa nhưng lại không hề đào hoa,một vẻ chính là đẹp bất cần trước mọi chuyện.
Có lẽ chính vì vẻ ngoài này mà Minh Tự luôn có vấn đề với anh.
Lương Hiện không nhiều lời cũng chả suy nghĩ lung tung như Minh Tự, nói đến đây đón người là đón người, trực tiếp đi qua cúi người xuống cầm lấy mấy túi đồ to đùng của cô đi thẳng về phía trước.
Minh Tự từ nhỏ đã quen với việc nhã nhặn với đủ mọi con trai nên giờ phút này cô không cảm thấy có cái gì trên người Lương Hiện là sai cả. Nhanh chóng xỏ chân vào giày cao gót đi đến song song bên cạnh anh.
"Nhưng mà cho dù đó là ý kiến
riêng của mẹ tôi,anh cũng có quyền không đáp ứng mà." Minh Tự đi vài bước và cảm thấy sau vài năm, mạch não của Lương Hiện dường như có chút khó lường.
Chẳng hạn khi hai người biết tin hai người sẽ kết hôn, vốn nghĩ rằng Lương Hiện sẽ giống cô sau khi trở về nước sẽ mãnh liệt cự tuyệt mối hôn sự này,cuối cùng ai mà ngờ được Lương Hiện hoàn toàn không ý kiến gì,trực tiếp chấp nhận luôn.
Minh Tự cô lúc đó nào quản nhiều như vậy, một mình chống đối trong nhà gần như tỉ lệ thành công là 0% sau đó cô mới chuyển qua việc liên tục khıêυ khí©h Lương Hiện vài lần, cuối cùng kết quả nhận về chính là Lương Hiện dường như không muốn quan tâm đến vấn đề kết hôn hay là cùng cô so đo mấy trò trẻ con cô làm ra.
"Còn chỗ tiền gửi qua ban nãy, sao anh lại gửi cho tôi chứ?" Minh Tự nói mà không hề nhận thấy giọng nói mình càng lúc càng cao:"Chẳng lẽ anh thay đổi rồi,từ việc chán ghét tôi chuyển qua yêu thích?"
Đôi mắt Lương Hiện khẽ co giật sau khi nghe thấy câu nói của Minh Tự.
Sầm Tâm Nhạn một mực nói anh phải cố gắng lấy lòng cô nhưng mà đại thiếu gia Lương Hiện anh sinh ra đã kiêu ngạo rồi thì cần gì phải lấy lòng ai, xoay người liền có người tự nguyện đi vào,tại sao phải hạ mình chứ?
Chỉ đơn giản, anh muốn bớt một chút việc rắc rối,cùng mấy cái người não có vấn đề này tranh cãi cùng chiến đấu chỉ khiến bản thân thêm mệt mà thôi,bớt một việc nhảm thì đỡ một việc vướng víu bận tay bận chân.
Lương hiện muốn trực tiếp phủ nhận nhưng đến cuối cùng anh lại cảm thấy Minh Tự vô cùng buồn cười.
Tự luyến đôi khi cũng khiến cho bản thân mình vui vẻ,có cái gì sai đâu??Anh rộng lượng cho phép Minh Tự tự luyến vui vẻ, vừa đi vừa chậm rãi liếc nhìn cô: "Nếu là vậy thì sao?"
"Vậy thì tôi chỉ có thể từ chối anh một cách chân chính và trịnh trọng." Minh Tự nghiêm túc cùng anh nói "Anh không phải mẫu người tôi thích."
Nhìn phản ứng của anh, xem ra là đối với cô nhất định không hề có hứng thú. Hơn nữa khi cô thốt ra câu này, chỉ là muốn khıêυ khí©h tình cờ với anh một chút thôi.
Lương Hiện giả vờ tỏ ra khá thích thú "Ồ? Vậy em thích kiểu gì?"
"Bình tĩnh, đáng tin cậy và đàng hoàng" Minh Tự vừa nói vừa liếc mắt đánh giá Lương Hiện từ trên xuống dưới "Không sai biệt lắm,trái ngược hoàn toàn với anh."
Bị Minh Tự đả kích như vậy, Lương Hiện hơi nhướng mày, cười nhạt nói: "Là em không thích những người lớn lên đẹp trai như tôi thì đúng hơn."
Minh Tự nghẹn một họng, tức giận nói: "Đúng là một người thích tự luyến."
Cái gì mà lúc trước không còn cùng cô nghiêm túc so đo, đó chính là ảo giác...ảo giác nhất thời của cô lúc ấy mà thôi, Lương Hiện cái người đàn ông này,từ trước đến nay đều là một bộ không hề nhường cô.
Nếu không phải cả hai bây giờ đều đã trưởng thành, nếu không, chuyện như khi còn nhỏ cầm đồ đánh nhau thật sự sẽ lại xảy ra tại đây hay bất kì nơi đâu ngay bây giờ.
Đúng, chính là như vậy.
- ------------------------------------------
Đi ra ngoài phung phí mua sắm nhiều tiền lại vô tình sai được đối thủ một mất một còn của mình khinh vác đồ đạc chở về nhà miễn phí nên buổi tối Minh Tự rất là thư thái ngủ thẳng một giấc tới sáng ngày hôm sau tỉnh lại đột ngột nghĩ ra được linh cảm mới.
Dùng tổng cộng ba ngày để hoàn thành bản vẽ ý tưởng của toàn bộ thiết kế. Mặc dù thành công là vậy nhưng Minh Tự vẫn chưa biết phải làm thế nào với nó nên cô đã tạm thời cất nó vào máy tính của mình.
Các trưởng bối nhà họ Minh với lời hứa ban đầu sau khi cô cùng Lương Hiện lãnh giấy chứng nhận kết hôn sẽ giới thiệu cho cô các mối liên hệ trong lĩnh vực cô đang làm cùng các công ty cung cấp nguyên liệu chất lượng cao.
Bây giờ, Minh Tự tổng cảm thấy cái gì cũng không có,có một chút hơi bực trong lòng vì ngày trước không cùng họ so đo đến cùng.
- -----------------------------------------
Tháng sáu cận kề, Bình Thành cũng lặng lẽ bước vào mùa hè.
Nhìn nhìn trong sân trồng nhiều nhất chính là cây bạch quả và cây phát lộc, màu lá xanh mướt xếp chồng lên nhau được ánh nắng xuyên thấu qua những khe nhỏ to bằng đồng xu đung đưa trên sàn gỗ.
Minh Tự thu hồi ánh mắt, chán nản liếc nhìn mọi người có mặt hôm nay.
Hôm nay là buổi họp mặt gia đình của nhà họ Minh, theo yêu cầu của cha dượng Minh Tự,cô đã đưa Lương Hiện đến. Sau khi ăn xong, bây giờ những người phụ nữa trong Minh gia bắt đầu ra ngoài đình hóng gió nói chuyện phiếm với nhau.
Dinh thự nhà họ Minh là một công trình cổ kính, trong viện có đài thủy tạ, hành lang gấp khúc, ở giữa trồng rất nhiều cây xanh và bách hợp, thậm chí là xung quanh có rất nhiều cổ vật quý hiếm đặt làm cảnh.
Minh Tự nhìn xung quanh một vòng,có chút đáng tiếc lúc này ai cũng không có tâm tư thưởng thức cảnh sắc nơi đây mà dồn nén tất cả tập trung lên cả người cô.
Sầm Tâm Nhạn chính là người bắt đầu quan tâm cô đầu tiên sau đó mới tới mấy dì,mấy cô cùng mấy bác thay phiên nhau thăm hỏi một vòng.
"Này Minh Tự, tôi nghe nói hai người không sống chung với nhau? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được thế!" Chị gái của Minh Tự cũng chính là con gái của dì ba cô, lúc này đang cao giọng ân cần hỏi thăm, một bộ từ trên xuống dưới chính là người không biết điều: "Vợ chồng mới cưới thì phải sống cùng nhau,nếu cả hai cứ mãi không sống chung thì làm sao giúp tình cảm bên vững được".
Lời này trùng hợp vừa nói ra, ánh mắt nóng bỏng của mọi người xung quanh rất nhanh chuyển hết đến trên người cô.
Luôn có nhiều người rãnh rỗi thế này....không ở nhà cân nhắc suy nghĩ bí quyết giúp mình sống lâu hơn lại có thời gian quản việc tư của người khác.
Nhìn cô xem,cô có nơi nào gọi là tính tình kiên nhẫn không?? Vừa cười chế nhạo vừa đáp: "Có chuyện của chị sao mà quản nhiều thế!!"
Lời vừa nói ra,còn chưa đợi người bên kia phản ứng đã thấy Dư Quang cùng Lương Hiện sau khi bàn chính sự xong đi thẳng ra ngoài này.
"Tại sao không sống cùng nhau sao?"Lương Hiện tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Minh Tự,anh mỉm cười nhẹ nhàng vô cùng lịch sự như thể rằng chính anh đang là một trong những người nổi tiếng đang trả lời câu hỏi của giới truyền thông: "Bởi vì cô ấy thích căn biệt thự hiện tại của mình có xưởng thủ công của riêng cô ấy, chúng tôi là vợ chồng đương nhiên sẽ chiều theo và không ngăn cản ý thích riêng của nhau."
Ở trước mặt các vị trưởng bối, chỉ cần Lương Hiện anh nguyện ý, khí chất bất cần đời vốn dĩ của mình có thể thu lại thay bằng vẻ khiêm tốn,đẹp trai và lịch thiệp,Minh Tự nhìn Lương Hiện như một người ảnh đế chuyên nghiệp cùng mọi người giải thích cặn kẽ, ngay lập tức giành được sự yêu mến.
Minh Tự ở bên cạnh có chút nghi ngờ nhìn Lương Hiện đã bị tráo linh hồn hoặc là đầu bị cánh cửa kẹp đến hỏng mới nói ra được những lời như vậy.
Vội vàng kéo kéo tay áo anh, nhỏ giọng bên cạnh hỏi: "Anh bị sao vậy?"
Lương Hiện không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Minh Tự, anh nhướn nhướn mày nói nhỏ lại với cô: "Cô càng úp úp mở mở, bọn họ càng cảm thấy tò mò. Tôi nghĩ tốt hơn là nên giải quyết một lần cho xong thì hơn!!"
Minh Tự: "......"
Đây là lý do khiến mọi người luôn luôn bị nghiện phim truyền hình?
Nhưng có vẻ như đó là sự thật, kể từ khi Lương Hiện giữ vững tư thế cởi mở để mọi người tự do đặt câu hỏi, sự quan tâm của mọi người rất nhanh đã giảm đi rất nhiều và họ bắt đầu chuyển sang đến việc quan tâm đến các vấn đề của những người trẻ tuổi độc thân lớn tuổi khác.
Minh Tự cân nhắc một chút thấy rất tốt,muốn tự mình diễn thử, vội vàng che miệng ngáp nhẹ một cái, nhìn anh: "Em buồn ngủ quá muốn trở về nhà mình đánh thẳng một giấc."
Lương Hiện nhướng mày tán thưởng - kỹ năng diễn xuất không tệ.
Vừa vặn Lương Hiện cũng không muốn ở lâu tại nơi này, đứng dậy cùng mọi người cáo từ đem Minh Tự rời đi.
"Được rồi, không làm chậm trễ công việc của những người trẻ tuổi" Minh Chính Viễn xua tay "Đi đi."
Minh Tự đoan trang mỉm cười nhẹ nhàng với mọi người cùng Lương Hiện ở bên cạnh sắm vai một người chồng tốt cầm lấy túi xách cho cô sau đó nắm chặt tay cô trong tay mình.
Cả hai cùng nhau rời đi, nhìn từ phía sau, như thể họ thực sự là một cặp đôi trời sinh.
Lúc này, Lương Hiện lơ đãng đến gần và nói nhỏ bên tai cô: "Họ đang xem chúng ta. Cô nghĩ xem có buổi biểu diễn nào không có mở đầu và kết thúc chứ!!."
Như thế nào còn muốn diễn đến nơi đến chốn?
Minh Tự buồn bực, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Lương Hiện.
Một giây tiếp theo, Lương Hiện nhẹ nhàng thả bàn tay cô ra,sau đó nhanh chóng kéo tay cô tự nhiên quấn lấy cánh tay anh.
Minh Tự: "......"
Cánh tay này cô không cần nữa,có được không?
- ------Edit:Ninh Hinh------