Chương 5

Vegas nghe em nhắc đến người yêu cũ đã mất của mình, hắn tức điên mà đi đến bóp cổ Pete.

"Người như cậu không có tư cách gì nhắc đến em ấy, Hangel cô ấy đơn thuần, không có vì cưới một người mà bất chấp tất cả như cậu. Pete, tôi nói với cậu một lần và nhớ : Vegas tôi chưa bao giờ yêu cậu, mãi mãi và sẽ không bao giờ yêu cậu đâu!".

Đến khi cảm thấy gương mặt người trước mặt tái xanh, anh mới bỏ cậu ra. Liếc xéo và nói :

"Pete biết không, cậu như một con búp bê bằng sứ xinh đẹp. Và những vật dụng xinh đẹp cũng chỉ để trang trí chứ không có tác dụng gì trong cuộc sống cả, thế giới chúng ta khác nhau. Vậy nên chấp nhận đi, tôi sẽ không yêu cậu".

Pete nhìn một lần trong ngôi nhà xinh đẹp nhưng đầy sự lạnh lẽo,rời khỏi biệt thự. Cậu sẽ không nói chuyện này cho cha mẹ hai bên biết là bọn họ cãi nhau, đón taxi đi sang nhà bạn thân ngủ một đêm.

Em không có tư cách cùng Vegas nói chuyện yêu đương, như vậy ai có tư cách? Câu trả lời sẽ là không ai cả, vì chẳng có ai vượt qua cái bóng của Hangel . Trong tim anh chỉ có cô ta, và em sẽ chẳng bao giờ chen được vào mối quan hệ đặc biệt ấy.

Ba mẹ của Pete là doanh nhân nổi tiếng, Ba của Vegas cũng làm kinh doanh nhưng bọn họ ở hai cấp độ hoàn toàn khác biệt. Nói dễ hiểu hơn đó là một bên giàu theo kiểu cha truyền con nối, tài sản không kể đâu cho hết. Còn một bên là buôn bán làm ăn kinh doanh, tích cóp mới có của để dành.

Và cha mẹ hai bên hầu như không để ý đến cuộc hôn nhân của bọn họ, vì phụ huynh tin tưởng rằng hai đứa nhỏ nhà mình sẽ giải quyết tốt chuyện vợ chồng. Pete đứng giữa ngã ba đường, trên tay là túi xách với những vật dụng linh tinh. Rốt cuộc thì cũng không dám về nhà cha mẹ đẻ.

"Bảo bối ! Mau vào nhà thôi".

Porsche mở cửa đón bạn thân vào nhanh ôm lấy thân thể đang run rẩy của Pete. Dỗ dành như bố đang chăm sóc con trai.

"Mày cứ khóc lớn lên đi... Khóc cho vơi hết nỗi buồn trong lòng, đừng kìm nén nữa. Nếu ở không được thì mình ly hôn, giải thoát cho nhau đi".

"Tao sẽ nói với mẹ cho chúng mình đi du học, tốt nghiệp hết năm nay thì mình sang Mỹ du học nhé. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, quên cái tên chết tiệt đó đi. Bạn của tao phải thật vui vẻ, khi sang Mỹ tao sẽ kiếm người khác tốt hơn cái thằng Vegas đó !"

Pete vẫn ôm thật chặt anh bạn thân, nước mắt rơi không ngừng. Gương mặt nhỏ nhắn phấn nội đầm đìa nước mắt và câu nói nghẹn ngào nghe không rõ lắm.

"Nhưng...ứ...hức...tao yêu anh ấy, sống thiếu anh ấy tao sống không nổi...ư..ư..hức..hức..."

"Tội gì mà mày phải quỵ lụy vì một thằng đàn ông tồi tệ như thế, bây giờ tao nói mày nghe nè : dù mày có dành cả thanh xuân cho thằng Vegas, mày móc hết trái tim để yêu thương nó nhưng đổi lại nó vẫn sẽ không yêu mày đâu. Vì đơn giản nó chưa từng yêu mày, mày có hy sinh hay có làm bất cứ điều gì thì nó cũng chẳng thèm quan tâm đâu. Ngoan, nghe lời tao... Tháng mười này tốt nghiệp chúng ta đi du học".

Porsche dang cánh tay ôm em vào lòng, hai người là bạn thân từ lúc nhỏ. Nói đúng hơn là anh đã nhìn và cùng Pete lớn lên, tình cảm hai đứa giống y hệt anh em trong nhà. Ngày đầu tiên anh nghe Pete nói với mình thích Vegas là đã cảm thấy không ưa rồi.

Và lúc nghe hai gia đình bọn họ bàn chuyện cưới hỏi, bản thân anh đã cảm thấy bất an trong cuộc hôn nhân này. Nhưng thấy bạn thân của mình lúc đó cực kỳ phấn khích, anh lại tạm ngừng cảm xúc này. Vui vẻ chuẩn bị đám cưới cho bạn.

Để bây giờ, cái anh nhìn thấy của cuộc hôn nhân mà tình cảm xuất phát từ một phía của Pete đó chính là em một mình bước ra khỏi nhà với một chiếc vali nhỏ giữa trời mưa nặng hạt như trút nước của Bangkok.

Thôi thì giải thoát là cách tốt nhất cho cả hai bên, Porsche sẽ tìm cách nói với ba mẹ của Pete. Bọn họ nhanh chóng đặt vé máy bay, cùng đi đến vùng đất mới.