Chương 4: Vết thương thắt lưng

Sau khi cúc áo đã bị hỏng và không thể mặc được, Thì Chước trở lại phòng tiệc lần nữa, cậu thay đổi trang phục từ trong ra ngoài. Phu nhân của thống đốc đang trò chuyện vui vẻ trong phòng tiệc với các phu nhân khác, Thì Chước bất ngờ tiến lại gần để lấy vỏ bọc cảm ơn, tận dụng cơ hội để nhìn kỹ chiếc dây chuyền mà cô đang đeo.

Người phu nhân xinh đẹp này mặc một bộ váy đầm phồng khoe đôi vai trần và chiếc vòng cổ tỏa sáng như ánh sáng chảy như dòng nước và mặt dây chuyền là một bông hồng đỏ thẫm được chạm khắc sâu.

Ban đầu, cậu cảm thấy nó quen mắt, nhưng sau khi xem kỹ hơn, cậu nhận ra rằng nó không phải là một bông hoa hồng hoàn chỉnh, mà là một bông hoa hồng vỡ với những vế cháy trên đầu cánh hoa. Cậu đã thấy nhiều mẫu vòng cổ hoa hồng đẹp mắt, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một bông hoa hồng bị thương như vậy.

Nhưng nó không có vẻ khô héo hoặc hư hỏng, mà thay vào đó, nó trông giống như mỗi cánh hoa đang tỏa ra một sự sống lãng mạn từ bên trong, như từng cánh hoa nở ra từ ngọn lửa cháy. Điều này có lẽ là lý do tại sao dây chuyền này đã được đấu giá với giá cao tại buổi đấu giá ngầm, và cậu thậm chí còn nghĩ đến những bông hoa hồng nở trong đống đổ nát.

Cậu không để lộ dấu vết nào thu hồi ánh mắt, nhưng khi ánh nhìn quét tới đôi tay của phu nhân thống đốc, cậu cũng đã nhớ ra nguồn gốc quen thuộc. Bộ móng tay đổ thẫm và sắc sỡ của đối phương cũng được tô điểm bằng những bông hồng ba chiều nhỏ bằng vàng.

"Có vẻ như cô ấy rất thích hoa hồng,"nửa tiếng sau, khi họ rời phòng tiệc và trở về chiếc xe, Thì Chước nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh cậu.

"Hoa hồng cháy, một chiếc vòng cổ được đấu giá tới tám chữ số ở buổi đấu giá ngầm," Nawson đưa cho cậu dữ liệu điều tra anh đã nhận được, "Nhưng vào ngày đấu giá, không có người của thống đốc tham dự."

Nghe xong, Thì Chước nhấn mạnh, "Người khác đã đấu giá và sau đó tặng nó?"

Đồng ý với suy đoán của cậu, Nawson tắt màn hình trên thiết bị của mình.

Thì Chước cơ hội nghiêng người sang một bên, nhíu mày thuần khiết ở cự ly gần, hỏi: "Thượng tá muốn điều tra cái gì?"

Thân thể không nhúc nhích, Mawson vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, "Cậu muốn biết?"

Thì Chước nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu tôi biết, tôi có thể giúp."

"Người được nhận vào Học viện Quân sự Hoàng gia không nên ngu ngốc," ánh mắt Mawson rơi xuống mặt cậu, "Đoán xem. "

Thì Chước quả thật không ngốc, cũng không đề cập gì đến việc đoán mò, mà trước tiên thương lượng điều kiện với anh ta, "Nếu tôi đoán sai, thượng tá có nói cho tôi biết không?"

"Không.” Mawson từ chối một cách sạch sẽ,

"Có phần thưởng cho việc đoán đúng, và nếu cậu đoán sai, cậu sẽ bị trừng phạt."

"......"

Một phần thưởng và hình phạt rõ ràng, xứng đáng là một thượng tá của bộ quân sự.

Sau khi do dự một lát, cậu có chút tò mò nói: "Hình phạt gì?"

Mawson liếc nhìn cậu một cách trầm tư.

Thì Chước đương nhiên hiểu đối phương suy nghĩ không tốt, vì vậy cậu không khỏi dựa lưng vào ghế sofa trong xe, nghiêng đầu lười biếng cười với anh: "Vì thượng tá chưa nghĩ ra, vậy thì đợi đến khi đại tá nghĩ ra ——"

"Nếu đoán sai," anh ngắt lời không thương tiếc, "tôi sẽ phạt cậu khẩu lại cúc áo sơ mi của mình."

"......"

Cậu đóng băng, và sau đó từ từ mở to mắt.

Có lẽ cậu không giỏi việc may cúc áo, điều này có được viết trên hồ sơ công dân của đế quốc không?

Tuy nhiên, người bên cạnh không cho cậu cơ hội tiếp tục hỏi. Thay vào đó chỉ nói một câu và nhắc nhở cậu: "Xuống xe đi."

Thì Chước nhận ra rằng chiếc xe bay lượn đã dừng lại, và cậu lập tức quay đầu lại bước ra khỏi xe. Cậu đưa mắt lên và thấy rằng người kia cũng đã bước ra từ phía còn lại của xe. Cậu nheo mắt nghiêng người nói: "Hôm nay lại phiền thượng tá đưa tôi vào trong."

Tuy nhiên, người kia đã đi qua cậu để vào trong mà không nói gì. Sau đó quay đầu lại và chỉnh sửa cậu: "Tôi sẽ ở đây đêm nay."

Thì Chước thu hồi nụ cười ở khóe miệng, một chút ngạc nhiên trong ánh mắt. Cậu giơ chân nhanh chóng đuổi theo, đồng thời suy nghĩ xem quyết định làm ra chuyện này của đối phương có liên quan đến sự cám dỗ của phu nhân thống đốc hay không.

Vì vấn đề không rõ ràng, Thì Chước không mạnh dạn đưa ra bất kỳ kết luận nào. Tuy nhiên, cậu nhớ tới vết thương ở thắt lưng mà phu nhân đã nhắc với mình. Dù cậu và Nawson đã ký kết hợp đồng tình nhân, nhưng cậu không muốn bị đặt vào tình huống không biết gì, một cách mù quáng.

Trong tình huống cấp bách, thoả thuận có thể bị phá vỡ, cậu sẽ không liên quan với Mawson và luôn muốn giữ một con đường sau cho chính mình.

Mặc dù cậu đã không nghĩ đến việc Nawson sẽ ở lại đây, phòng ngủ chính của căn hộ đã thuộc về Thì Chước. Cậu vội vã đi trước anh ta để đẩy cửa phòng ngủ chính, quay mặt từ dưới ngọn đèn và ngoan ngoãn hỏi: "Thượng tá, cần tôi nhường phòng ngủ chính ngay bây giờ?"

Không nói gì thêm, Nawson vượt qua cậu và tiến vào bên trong. Khi đó, anh đã trả lời bằng một giọng điệu lạnh lùng: "Không cần, chỉ cần cậu nhường đường là được."

"..."

Thì Chước ngoan ngoãn lùi lại nhường đường cho anh ta, tháy đối phương mở tủ quần áo trong phòng ngủ mà cậu chưa từng dùng, lấy quần áo sạch sẽ ra rồi đi vào phòng tắm. Ánh mắt Thì Chước rơi vào vị trí sau eo anh ta, không chút nghĩ ngợi, cậu đi theo sau lưng anh ta, giọng điệu có chút nghiêm túc hỏi:

“Thương tá, ngài có cần phục vụ rượu khi tắm không.”

"Cậu tự mua đúng không?" Nawson dừng lại và nhìn cậu.

Thì Chước gật đầu, sau đó nói tiếp: "Tôi có thể..."

"Được." Nawson ngắt lời của cậu, "Gọi robot gia đình đưa vào đây."

"..."

Thì Chước không có lựa chọn nào, cậu quay lại và đi tìm robot gia đình, sau đó lấy rượu đỏ và ly thủy tinh ra từ tủ rượu. Trong lúc đứng ở quầy bar và đổ rượu,cậu sử dụng hệ thống mạng để tìm kiếm thông tin về thị trấn phía tây của Rona. Cậu thật sự tìm thấy thông tin về vụ tấn công mà Nawson đã trải qua trước khi nhập thành phố. Tin tức còn đề cập đến việc một người dân tại thị trấn đã chứng kiến

vụ việc và Nawson bị thương ở lưng và được chuyển đến trung tâm y tế của thị trấn.

Cậu nhìn chăm chú vào màn hình một chút khiến cậu bị lôi vào suy tư ngắn ngủi. Khi cậu quay lại sau khi ngắm nhìn những dòng chữ đó, thì đã quá muộn, rượu đỏ đã bị tràn ra khỏi ly. Thì Chước quay lại để lấy một ly thủy tinh khác và đổ phần rượu thừa vào đó, đặt nó lên quầy bar để tự thưởng thức sau.

Trong khi robot gia đình mang rượu đi, Thì Chước dựa vào bàn bar mà không nhúc nhích. Cậu nhìn thấu qua nó và nghĩ về những điều mà cậu vừa đọc, cúi đầu uống hai ngụm rượu. Khi cậu đang nếm ngụm thứ ba, một suy tư nào đó ngang qua và cậu đã thay đổi cách ứng phó. Cậu không còn lơ đễnh, mà đột nhiên nâng ly đưa vào miệng và trực tiếp uống hết, sau đó cúi đầu vùi mặt vào vòng tay của mình.

Vài phút sau, Thì Chước đẩy cửa của phòng tắm với khuôn mặt đỏ bừng, đẩy robot gia đình, bước vào phòng tắm đầy hơi nước, nhanh chóng vào vị trí bồn tắm qua màn sương bốc hơi, thở hổn hển, níu vào tường, nắm lấy mép bồn tắm và ngồi xổm xuống theo ánh mắt của Mawson, tránh ánh mắt của đối phương và nói không vững: "Thượng tá, hình như có thuốc trong rượu."

"Rượu nào?" Nawson vẫn ngồi nửa thân ngoài và nửa thân trong nước, cơ vai và lưng của anh ta tiếp xúc với nước rất chắc chắn.

"Là lrượu tại bữa tiệc," Thì Chước nói mà không động đậy, đầu hơi cúi xuống nhìn xuống trong nước, tuy nhiên, ánh mắt của cậu bị chặn bởi dòng nước gợn nhẹ che khuất.

"Không thoải mái?", đối phương khẽ hỏi, không đợi phản ứng lại, anh ta giơ bàn tay ướŧ áŧ lên ôm mặt cậu, “Mặt nóng à.”

Thì Chước sững sờ không phòng bị, mặt hơi đỏ bừng nằm trong lòng bàn tay của người kia. Trong khoảnh khắc sau đó, Nawson một cách đột ngột rút tay và đứng dậy từ trong nước.

Lực ở vùng mặt tự nhiên biến mất, đầu của Thì Chước tự do rơi thẳng xuống, nước do Nawson đứng dậy bắn tung tóe lên mặt. Thì Chước theo phản xạ nhắm mắt lại, né tránh, nước rơi lên trán và chóp mũi. Ngay lập tức, câu nói của Nawson không che đậy: "Thì Chước, cậu không hề uống rượu tại buổi tiệc tối hôm nay."

"..."

"Xin lỗi, Thượng tá," Thì Chước dùng lau những giọt nước trên mặt, ngẩng đầu lên thừa nhận sai lầm của mình, "Có lẽ tôi đã nhầm lẫn..."

Ánh mắt của cậu bắt đầu từ dưới lên và tập trung vào vùng eo của người đàn ông. Lời nói bên môi của Thì Chước bị đóng băng - ở phần eo đó ngoại trừ săn chắc và đẹp thì không một vết sẹo.

Nawson không hề có một vết thương nào ở thắt lưng.