Chương 9: Ngoan nào

Quý Ngạn Trăn đặt phòng tổng thống tại khách sạn Four Seasons quanh năm, nếu làm việc quá khuya không kịp về nhà lại vừa không muốn ở công ty, anh sẽ đến nơi này nghỉ qua đêm. Nhắc mới nhớ, nơi này luôn là không gian riêng tư của anh, lâu như vậy rồi, đêm nay là lần đầu tiên anh đưa một người phụ nữ đến đây.

Cơ thể cô gái nhỏ nhẹ tênh, Quý Ngạn Trăn ôm cô bằng một tay, dùng tay còn lại quẹt thẻ mở cửa, sau khi bước vào phòng nhanh chóng đóng cửa lại, ôm cô gái đã xụi lơ trên tay, từng bước một vào phòng ngủ, ném cô lên giữa chiếc giường êm ái.

Doãn Minh Tịch dù có choáng váng hoặc chậm hiểu đến đâu cũng biết Quý Ngạn Trăn muốn làm gì, nỗi sợ hãi và hoảng loạn bất ngờ xâm chiếm tâm trí cô. Nhưng giờ phút này ngay cả một chút sức lực để chống cự cô cũng không có, cô giống như một con cá nằm trên thớt chờ bị xử lý, đôi mắt cô bất giác đỏ hoe dưới ánh mắt hung hãn đầy tính xâm lược của người đàn ông.

Quý Ngạn Trăn cười như không cười nhìn cô gái nằm trên giường của mình, cô thực sự sợ hãi, đôi mắt đỏ hoe khiến cô thêm vài phần điềm đạm đáng yêu. Chậc chậc, càng nhìn càng muốn đi vào người cô.

"Anh Quý". Giọng cô gái đã bắt đầu run rẩy, cô đang hoảng sợ vì người đàn ông đang đến gần mình, càng hoảng loạn hơn khi cơ thể cô không thể làm ra bất cứ hành động phản kháng nào.

Người đàn ông vẫn mỉm cười, nhưng sự xâm lược trong mắt không hề che giấu chút nào.

Anh cúi xuống, dùng cơ thể to lớn bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của cô gái đè dưới thân mình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào vòng eo thon gọn của cô, chậm rãi cởi bỏ đai váy của cô.

"Đừng sợ, ngoan ngoãn một chút."

Anh rút chiếc đai váy từ dưới người cô ra vứt sang một bên, mỉm cười nhìn chăm chú cô gái nhỏ xinh đẹp, l*иg ngực cô đang phập phồng thở dốc vì sợ hãi. Anh không thích làʍ t̠ìиɦ với một cái xác không phản ứng, nên loại thuốc anh cho cô uống chỉ làm cô mất đi khả năng cử động, đồng thời vẫn có thể giữ cho ý thức của cô luôn tỉnh táo.

Đương nhiên, sắc mặt của cô do dược tính bị phát tác thực sự không làm anh thất vọng. Vẻ đẹp mong manh, đẹp đến mức anh muốn phá hủy nó.

Quý Ngạn Trăn rất dễ dàng điều khiển thân thể cô, dưới tiếng hít thở run rẩy của cô mà chậm rãi vén váy cô lên. Đôi chân đẹp thon dài quá mức của cô gái hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, dễ dàng thu hút ánh mắt của anh.

Doãn Minh Tịch bị anh nhìn chằm chằm, cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, trong mắt đã đầy lệ, âm thanh nức nở như tiếng của một chú mèo con: “Anh đừng nhìn”.

“Không nhìn sao?” Quý Ngạn Trăn chế nhạo một tiếng, không so đo với cô chuyện ngượng ngùng vụn vặt này.

Lòng bàn tay lành lạnh của anh hướng lên trên, đẩy váy lên dọc theo đường cong của cơ thể của cô gái, cuối cùng tùy ý cởi bỏ hoàn toàn ra khỏi cơ thể cô, ném xuống sàn nhà bên cạnh.

Cơ thể của cô thật sự đẹp, cho dù vừa rồi mặc một chiếc váy sơ mi chẳng hề vừa vặn anh cũng có thể nhận ra. Anh chỉ không ngờ đến, khi cởi bỏ toàn bộ váy áo ra, cô gái nhỏ này có thể cho anh một bất ngờ lớn như vậy.

Da cô trắng đến phát sáng, như một khối ngọc không tì vết. Rõ ràng là gầy đến mức khi ôm không cảm nhận được sức nặng gì, vậy mà bộ ngực mềm mại trước ngực cô lại rất đầy đặn. Vóc dáng cô cao, một đôi chân dài nâng đỡ tỷ lệ cơ thể đáng tự hào của cô, nhưng vòng eo của cô quá nhỏ, đến nỗi chỉ cần một bàn tay cũng có thể ôm vừa. Thật là, mỗi một tấc trên cơ thể cô đều được sinh ra để quyến rũ anh.

Mái tóc Doãn Minh Tịch chăm sóc cẩn thận đã trở nên lộn xộn. Toàn thân chỉ còn lại một bộ đồ lót ren màu trắng, là cô cẩn thận lựa chọn trước khi ra ngoài, và nó thực sự đã phát huy công dụng. Chỉ là cô đã vô số lần nghĩ đến cảnh tượng quyến rũ triền miên cùng anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ trải qua thực tế như thế này.

"Anh Quý, đừng làm như vậy có được không?" Doãn Minh Tịch không dám bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng với anh, nhưng giọng nói của cô sớm đã bắt đầu run rẩy.

Quý Ngạn Trăn chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô: “Ngoan nào, anh sẽ làm cho em thật thoải mái.”