Chương 3: Chuyện về cô

Ba người đàn ông cùng sửng sốt một chút, sau đó lại đồng thời đưa mắt nhìn về phía Quý Ngạn Trăn, như thể đang muốn dò xét anh.

"Với ai vậy?" Hạ Dực lên tiếng hỏi trước.

"Em gái của Doãn Minh Ân, cậu có biết không?" Quý Ngạn Trăn thả lỏng cơ thể, ngửa người dựa lưng vào ghế sofa, ly rượu trong tay cũng khẽ lắc lư theo động tác của anh.

Người đàn ông này thật sự có đủ vốn liếng khiến phụ nữ mê mẩn vì anh, anh có nhan sắc, có tiền và đủ chiêu trò. Đương nhiên anh không thể phụ lòng những thứ này được, anh nổi tiếng trong giới về những yêu cầu đối với phụ nữ, người lên giường với anh không tính là nhiều, nhưng tuyệt đối đều là người đẹp cực phẩm, quan trọng nhất là anh có thể khiến tất cả phụ nữ từng lên giường với anh đều cảm thấy hài lòng, những người phụ nữ này sau khi xuống giường đều hết lời khen ngợi anh.

Doãn Minh Tịch đã ra nước ngoài du học từ rất sớm, mấy năm gần đây nhà họ Doãn dựa vào quan hệ của Quý Ngạn Trăn và Doãn Minh Ân mà nổi tiếng trong giới. Bọn họ cũng ít khi ở nơi đông người cố ý nhắc tới cô con gái có quan hệ không tốt với gia đình này, nên cho dù là người quen Doãn Minh Tịch cũng rất ít khi liên hệ cô với nhà họ Doãn ở thành phố S.

Ngoại trừ một số người quen biết từ nhỏ, ví dụ như Cố Nam Phong.

Cố Nam Phong nghe xong mấy lời này thì hơi có phản ứng một chút, sau đó nghi hoặc đẩy Hạ Dực sang một bên, chính mình chen vào vị trí giữa anh ta và Quý Ngạn Trăn ngồi xuống, nhìn Quý Ngạn Trăn bằng ánh mắt phức tạp khó tả thành lời: "Cậu nói Doãn Minh Tịch sao?"

"Ừ, là người này."

Vẻ mặt Quý Ngạn Trăn rõ ràng không hề mang vẻ nghiêm túc.

"Anh hai, anh quen sao?" Ngôn Tước ngồi bên kia nghe thấy vậy càng thêm tò mò.

Giờ phút này Cố Nam Phong chỉ cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, không muốn nói chuyện, nhưng vẫn thở dài, có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Đó là bạn thân của em gái tôi, lúc ấy chúng tôi cùng đi du học, coi như tôi chứng kiến cô ấy trưởng thành."

Anh ta nhớ rõ hai tháng trước, khi Cố Thiển Du về nước anh ta còn hỏi thăm về Doãn Minh Tịch. Khi đó em gái anh ta còn mang dáng vẻ mất mát nói với anh ta rằng trong thời gian ngắn Doãn Minh Tịch sẽ không về nước. Hai tháng có thể sẽ không đủ cho một thiếu nữ thiên tài vừa mới tìm được công việc ổn định lương cao hoàn toàn thay đổi dự định tương lai được, cho nên Cố Nam Phong bỗng có một loại linh cảm, anh ta cảm thấy hơn một nửa khả năng Doãn Minh Tịch quay trở về là vì Quý Ngạn Trăn.

"Có ảnh chụp không? Em thật tò mò không biết chị dâu của chúng ta là thần thánh phương nào." Nụ cười của Ngôn Tước có hơi chua xót, về sau không thể lại dùng lý do anh cả còn chưa kết hôn để trốn tránh xem mắt nữa rồi.

Cố Nam Phong lại thở dài, ánh mắt sâu xa, vỗ vỗ đùi của Quý Ngạn Trăn, lúc tầm mắt chuyển sang Ngôn Tước cũng mang theo chút chua xót và bất đắc dĩ: "Cậu xem ảnh cũng vô dụng, đến lúc đó để anh cả dẫn cậu đi gặp người thật đi."

Hạ Dực bị lời nói sâu xa của anh ta chọc cười, hứng thú nhìn sang: "Trông thế nào? Nhìn xấu xí lắm sao?"

Cố Nam Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt như dao găm đối đầu với tầm mắt của Hạ Dực, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời anh: "Cậu nói ngược rồi, cô gái kia xinh đẹp đến mức cả đời tôi chưa từng thấy người thứ hai xinh đẹp như vậy."