Chương 27: Buổi sáng

Nhiệt độ điều hòa hơi thấp, cánh tay lộ bên ngoài không khí của Doãn Minh Tịch có hơi lạnh, cô bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt.

Cô rầm rì trở mình, không cẩn thận đυ.ng trúng người đàn ông bên cạnh.

“Tỉnh rồi?”

Quý Ngạn Trăn dựa vào đầu giường nhìn ipad, quay đầu nhìn cô gái nhỏ vừa mới tỉnh dậy có chút ngây thơ. Nghe tiếng kêu rầm rì trong vô thức của cô giống như loài động vật nhỏ, nhưng anh lại rất thích nghe, rất đáng yêu.

“Ừm.”

Doãn Minh Tịch dụi dụi mắt, mỉm cười nhìn anh nói: “Quý tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”

Cảm giác khi tỉnh dậy nhìn thấy anh rung động không giải thích được.

“Chào buổi sáng.” Người đàn ông để ipad xuống, trong mắt ẩn chứa ý cười hỏi: “Gọi tôi là gì?”

“Chồng.”

Giọng cô hơi khàn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.

“Hôm nay đến công ty cùng tôi không? Giới thiệu công việc của tôi cho em.”

Câu nói của Quý Ngạn Trăn là đang hỏi ý kiến của cô, nhưng giọng điệu lại như thông báo cho cô biết, không có chút ý tứ thảo luận nào.

“Được, tất cả nghe theo anh.”

Cô cũng không muốn đôi co với anh, nếu ý anh là như vậy thì cô đồng ý nghe theo.

Quý Ngạn Trăn gật đầu, đứng dậy rời đi: “Gặp lại dưới tầng sau.”

Quý Ngạn Trăn vào phòng tắm tắm rửa, mặc quần áo xong mới nhớ ra hôm qua để đồng hồ ở thư phòng, đến thư phòng tìm đồng hồ, thuận tiện thu dọn tài liệu bỏ vào cặp văn kiện, thấy không quên gì nữa, đóng cửa đi xuống tầng.

“Chồng, chồng ơi.” Không biết cô chạy từ đâu ra, nắm tay anh đi về phía phòng ăn, ở bên cạnh anh nói: “Em tưởng anh sẽ xuống nhanh, ai ngờ lâu như vậy, chỉ làm ít đồ ăn sáng, biết thế đã làm thêm rồi.”

“Tại anh đi tìm đồng hồ với thu dọn văn kiện.”

Quý Ngạn Trăn thấy nên giải thích với cô một chút.

“Không sao, ăn sáng thôi.”

Doãn Minh Tịch đặt bữa sáng xuống trước mặt anh, bữa sáng là bánh mì kẹp thịt gà và một ly nước trái cây.

Đã lâu lắm rồi Quý Ngạn Trăn mới được ăn một bữa sáng ấm áp như vậy.

Anh kéo ghế ngồi xuống, tưởng Doãn Minh Tịch sẽ ăn cùng mình, nhưng khi anh ngồi xuống cô lại chạy lên lầu.

Khi Doãn Minh Tịch thay quần áo rồi xuống tầng, thì Quý Ngạn Trăn vừa ăn xong, đang để chén dĩa vào máy rửa bát.

Cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Cô đã thay ra bộ đồ thanh lịch, áo sơ mi kiểu Pháp kết hợp với chân váy đen dài đến đầu gối, khí chất lạnh lùng, bộc lộ vẻ trang nhã của cô gái, giống như nữ doanh nhân bước ra từ phim ảnh.

“Đi thôi.”

Doãn Minh Tịch bước tới cạnh anh, khoác tay anh.

Khi hai người bước ra khỏi cửa là thời điểm mặt trời lên cao nhất, Quý Ngạn Trăn đi phía trước, cô theo sau, dùng bóng của anh che đi ánh mặt trời chiếu tới người mình.

“Em biết lái xe không?”

Quý Ngạn Trăn dẫn cô vào gara, mở cửa.

“Biết, trong kì nghỉ về nước có học lái xe rồi.” Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói tiếp: “Nhưng cũng chưa đi nhiều, không dám lái đâu.”

Người đàn ông mỉm cười, bắt gặp đôi mắt ngấn nước của cô. Anh duỗi tay véo má cô, dùng giọng trầm ấm nói: “Vậy em ngồi ghế phụ đi, sao lại xinh đẹp vậy chứ.”