Chương 9

Lý Văn cầm trống lục lạc của Trang Vu: "Tới đây, cậu biết đây là gì không?"

"Tống…”

Trang Vu đọc không rõ chữ, dùng động tác trẻ con vươn cánh tay chạm tới trống, đầu ngón tay mới vừa chạm vào trống thị bị vẻ mặt ủ rũ của Thích cắt ngang: "Đủ rồi."

Trang Vu lập tức thu ngón tay lại, rúc mình vào trong chăn, ngoại trừ một đôi mắt lén lút rụt rè nhìn mặt Thích Dung Thịnh, khi bị phát hiện, ngay cả hai mắt cũng thu vào trong chăn, co ro thành một cục không chịu ra.

“Trời ạ, đối với trẻ con phải kiên trì chút chứ.” Lý Văn đặt lục lạc ở bên cạnh Trang Vu, kéo Thích Dung Thịnh rời đi: “Anh cứ hung dữ với cậu ta như vậy, cậu ta chỉ biết sợ anh chứ không làm cậu ta hồi phục được đâu.”

Thích Dung Thịnh bực bội vò đầu bứt tóc: "Anh bảo tôi nuôi một đứa nhỏ à?"

"Tôi ghét nhất là trẻ con."

Lý Văn vừa nghe đã biết mình đang chọc vào ống phổi của đại thiếu gia, vội vàng khuyên nhủ: “Trang Vu không phải là một trong những đứa trẻ không tên không không họ dưới nhà anh, cậu ta cũng không phải là một đứa trẻ, chỉ là bị bệnh thôi, chẳng lẽ anh bỏ mặc cậu ấy à?”

"..."

“Thôi bỏ đi, thật sự là không ổn, để cậu ta ở đó của tôi cũng được.” Lý Văn thở dài, “Chỉ là dù gì tôi cũng phải đến khám bệnh tại nhà, nếu không được gặp thì đau lòng quá…”

"Nhóc Trang Vu, đừng trách anh độc ác, mà cái này là do đại thiếu gia này bội tình bạc nghĩa á…”

“Ai nói tôi bỏ mặc?” Thích Dung Thịnh thấy anh ta nói càng lúc càng hăng hái, đột nhiên túm lấy Lý Văn để anh ta im miệng, “Giao cho dì Phương, anh đừng nhúng tay vào.”

“Tuân lệnh, tuân mệnh.” Lý Văn ngụy biện thành công, vui vẻ buông tay.

Thích Dung Thịnh cố gắng kìm nén cảm xúc, chậm rãi đi đến Trang Vu ngồi xuống bên mép giường: "Đừng sợ, tôi không tức giận đâu."

Cơ thể Trang Vu khẽ động, dưới ánh mắt kiên trì khích lệ của Lý Văn, Thích Dung Thịnh chán ghét lắc cái trống lục lạc, vụng về quơ quơ: "Cái này cho cậu, đi ra đi."

Lúc này Trang Vu mới vén chăn lên từng chút một, để lộ ra một cái lỗ trước, sau đó dùng tay sờ thử mặt trống. Thấy Thích Dung Thịnh không tức giận, cuối cùng cậu cũng tự tin chui ra khỏi chăn, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt lấy cái lục lạc, cẩn thận xoay nó một vòng, tiếng trống lanh lảnh khiến cậu nhẹ nhàng cười thành tiếng.

Lý Văn nhân cơ hội nói: "Thấy chưa, tôi đã nói con nít rất dễ dỗ, tụi nó không để bụng đâu.”

Thích Dung Thịnh ủ rũ ừ một tiếng, ngước mắt kiên nhẫn liếc nhìn Lý Văn: "Sao anh còn chưa đi?"

"Được, đồ qua cầu rút ván!" Lý Văn hạ giọng lẩm bẩm, lại đột nhiên bị Thích Dung Thịnh gọi lại: “Có gì chuyện gì cần phân phó à đại gia?”

“Đồ chơi này… Anh mua ở đâu?” Thích Dung Thịnh giả vờ ho khan một tiếng để che giấu: “Mua thêm mấy cái khác nhau rồi gửi tới đây đi.”

"Tôi không phải trợ lý của anh nhé!" Lý Văn cả giận nói: "Tiểu Chu đâu? Bảo Tiểu Chu đi!"