Chương 12

Trong nhất thời, lòng hiếu kỳ của Trương Hữu Thành đè đi sự kinh sợ, vừa mới bước vài bước lên lầu thang, quả nhiên nghe thấy có tiếng động trên lầu. Ngay lúc này, giọng nói Thích Dung Thịnh vang lên ở sau lưng pong ấy: "Chú Trương, chú đang làm gì vậy.

"Không có gì." Trương Hữu Thành vội vàng xua tay, sau đó đi đến ghế sofa và ngồi xuống. "Chú chỉ tùy tiền nhìn một chút thôi."

Ngay vào lúc này, có tiếng "lộc cộc lộc cộc" vang lên từ cầu thang. Trương Hữu Thành đang muốn đứng dậy, thì Thích Dung Thịnh đã nhanh hơn một bước chạy đến lầu thang bế gì đó lên rồi nhanh chóng đưa về trên lầu rồi đóng cửa lại.

Trương Hữu Thành chỉ kịp thoáng nhìn bóng dáng Thích Dung Thành. Trong lòng ông ấy thẫn thờ sau đó ngồi lại trên sô pha, nghe thấy Thích Dung Thịnh đã liên lạc với một người rồi mới đi đến đây.

"Chuyện gì vậy?" Trương Hữu Thành nhấp một ngụm trà, giả vờ bình tĩnh."Vừa rồi là?"

"Thú cưng mang theo đồ vật cùng lăn xuống." Thích Dung Thịnh giải thích một cách nghiêm trang: "Nó rất sợ người lạ, mong chú đừng đến gần cầu thang."

"Là, là, chú đã làm phiền."

Trương Hữu Thịnh nhanh chóng đặt ly trà xuống và xin lỗi.

"Không biết không có tội" Thích Dung Thịnh giả vờ an ủi Trương Hữu Thành: "Là cháu không nhắc trước với chú Trương thôi."

"Trách chú…"

Không bao lâu, thì Lý Văn đã đuổi tới, Thích Dung Thịnh đứng dậy giới thiệu cho Trương Hữu Thành biết: "Đây là bác sĩ thú y Lý Văn, đây là Cục trưởng Trương, cấp trên của tôi."

Lý Văn nhanh chóng phản ứng nói: "Xin chào, tôi đến để xem thú cưng của gia đình cậu."

Trương Hữu Thành nhanh hỏi một chút, cũng không dám ở lại lâu, mặt mặt xám xịt mà tạm biệt rời đi.

"Thế nào, đã lừa gạt được rồi chăng." Lý Văn trêu ghẹo nói: "Tôi cứ tưởng là chuyện gì quan trọng, gấp gáp gọi tôi đến đây."

"Trong khoảng thời gian này chắc không có khả năng nghi ngờ nữa." Thích Dung Thịnh thúc giục: "Mau đi xem Chúc Chúc, cậu ấy bị rơi từ tầng trên xuống..."

"Còn tốt, còn tốt." Lý Văn nhéo nhéo chân Trang Vu: "Từ trên cầu thang lăn xuống nhưng có thỏ bông giảm xóc, còn có cậu kịp thời tiếp được cậu ấy, chỉ là có một chút khớp xương sai vị trí với trầy da mà thôi."

Trang Vu đau đến khóc lên, khóc mệt thì yên tĩnh một hồi, thỉnh thoảng hít hít cái mũi, đáng thương nhìn Thích Dung Thịnh. Ngón tay Thích Dung Thịnh vô thức gõ vào mặt bàn, sau đó đưa cho Trang Vu cầm: "Như vậy không được."

"Nếu hôm nay không phải tôi đến kịp, hoặc là trong lòng Chúc Chúc không có thỏ bông thì chắc chắn bị gãy xương rồi. Mà lúc tôi không có ở đây, dì Phương không đón được cậu ấy."

Lý Văn gần đây cũng đã thích ứng với biệt danh mới của Trang Vu, tuy rằng không biết từ đâu mà có. "Cậu muốn sắp xếp Chúc Chúc ở đâu"

“Căn hộ này còn có một tầng hầm lớn.” Thích Dung Thịnh sắc mặt không dễ nhìn, nhưng vẫn là bình tĩnh phân tích: “Tầng một không có nhà ở, cũng không an toàn, lầu hai rất nguy hiểm, so ra, chỉ có tầng hầm là thích hợp nhất"

"Cậu muốn làm phòng trẻ em cho cậu ấy ở tầng hầm?" Lý Văn kinh ngạc: "Tuy rằng nghe có vẻ khó tin, nhưng tình huống của Chúc Chúc như vậy, chỉ sợ cũng chỉ còn cách này."

"Gần đây tôi luôn suy nghĩ về vấn đề này. Đúng lúc là hệ thống năng lượng mặt trời nhân tạo của bạn tôi đã được phát triển cách đây không lâu. Tôi nghĩ có thể lắp đặt hệ thống này ở tầng hầm đồng thời thiết kế sân vườn, tất cả đều sử dụng vật liệu không độc hại" Thích Dung Thịnh nói. Siết chặt ngón tay của Trang Vu." Tất cả công việc đã hoàn thành. Hai ngày nữa, sau khi trong phòng thoáng khí, chúng tôi có thể sống ở đó."

Lý Văn nghẹn họng nhìn trân trối: "Cậu rất được đó, lúc này mới hơn nửa tháng, mà cậu làm được nhiều như vậy, chẳng lẽ cậu ngay từ đầu đã dự định đặt người ở tầng hầm ngầm nuôi?"

Thích Dung Thịnh ngầm tránh đề tài này: "Dù thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho cậu ấy."

Giữa tầng trệt và tầng hầm có một cầu thang chìm hoàn toàn tách biệt với tầng trên. Thích Dung Thịnh và Lý Văn cùng đi xuống trước cửa tầng hầm, đẩy cửa ra.

Đằng sau cánh cửa là một thế giới mới.