Edit+beta: LQNN203
Mắt thấy Bồ Tư Nguyên và Mạnh Phương Ngôn thì thầm xong, anh ấy vẫy tay với bọn họ và biến mất trong căn cứ Shadow. Bồ Tư Nguyên đi trong bóng tối, sải bước chân dài quay trở lại phi cơ.
Ca Diễm đứng tại chỗ nhìn anh trong chốc lát, sau đó cô đột nhiên nhảy xuống phi cơ, cất bước chạy về phía anh.
Nam Thiệu vốn dựa vào bên cạnh nghe thấy động tĩnh của cô nên bị đánh thức, ngáp một tiếng. Cậu ta xoa xoa vành mắt, vỗ Ngôn Tích bên cạnh đang gọi video cho An Dịch, chỉ vào Ca Diễm nói: "Cô gái điên này lại làm gì vậy?"
Ngôn Tích dời ánh mắt từ cuộc gọi video, liếc mắt về phía đó một cái, khịt mũi coi thường nói: "Còn có thể làm gì? Đêm đen gió lớn, làm chuyện khi yêu nhau thôi."
Đồng Giai cũng nhìn về hướng kia, vừa "chậc chậc" vừa lắc đầu: "Sống đến bây giờ, cả đời mới có thể nhìn thấy vẻ mặt này của lão đại, tôi rất muốn chụp lại bức ảnh này gửi cho các cô gái tan nát cõi lòng lúc trước khi tỏ tình bị anh ấy từ chối."
Có lời đồn đoán trong Shadow rằng bông hoa cao lãnh của họ có lẽ trong cuộc đời này sẽ không yêu ai. Vào ban đêm giờ phút này nhìn biểu cảm khi gặp người yêu của anh, lại có thể ôn nhu tưởng chừng như hòa tan hết thảy sự giá lạnh.
Nếu tình cảm có thể biểu đạt qua ánh mắt, như vậy Ca Diễm đã bị choáng ngợp bởi tình cảm nồng đậm trong đôi mắt anh.
Bồ Tư Nguyên chỉ nhìn Ca Diễm đang chạy về phía mình, bước chân không tự chủ được mà nhanh hơn một chút, sau đó khi cô sắp chạy đến trước mặt, anh dừng bước chân, dang hai tay ra với cô.
Sau đó anh tiếp cô vào trong lòng.
Hai bước chân cuối cùng của Ca Diễm cơ hồ là nhảy lên, lao vào chính diện, không quan tâm nhảy vào lòng anh.
Dù sao cô cũng biết nhất định anh sẽ tiếp được cô.
Sau khi Bồ Tư Nguyên dùng hai tay vững chắc tiếp được cô, bởi vì quán tính, anh ôm cô xoay thành một vòng.
Ca Diễm bị anh ôm như một đứa trẻ mà xoay vòng, không nhịn được bật cười, cuối cùng càng cười càng lớn, tiếng cười êm tai quanh quẩn trong không gian đêm tối, thật lâu không tan đi.
Mãi đến khi cô vỗ vai anh nói muốn xuống, anh mới để cô xuống. Sau đó cứ như vậy mà ôm eo cô, rũ mắt không nói một lời nhìn chăm chú vào cô.
Ca Diễm choàng hai tay qua cổ anh, ngẩng đầu hỏi anh: "Thành thật khai báo, anh và Mạnh Phương Ngôn nói bí mật gì không thể cho người khác biết?"
Nghe cô hỏi, ánh mắt Bồ Tư Nguyên hơi lóe lên, môi mỏng khẽ mở: "Em đoán xem."
"Có phải anh ta nói xấu em?" Cô híp mắt, "Có phải anh ta cảnh báo anh em là hồ ly tinh hay không, không được để em lừa đến đầu óc choáng váng, cuối cùng bị em lừa bán đi mà không hay biết?"
Anh dường như thấy suy đoán này thú vị, hứng thú nhéo cằm cô, thấp giọng nói: "Hóa ra em nghĩ bản thân thế này."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Ca Diễm nhún vai, "Em lớn như vậy, không phải hồ ly tinh thì có thể là gì?"
Bồ Tư Nguyên cố tình nhìn kỹ cô vài giây, sau đó lắc lắc đầu: "Hồ ly tinh cũng không hung hăng như em."
"...."
Ca Diễm xù lông, bàn tay đang ôm cổ anh giả vờ làm thành con dao, đặt lên cổ anh đe dọa: "Em nói cho anh biết, em không chỉ hung hăng mà còn sẽ cắn anh!"
"Phải không?"
Bồ Tư Nguyên nghe được lời này, suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên cúi đầu sát vào vành tai cô.
Sau đó, anh dựa bên tai cô, dùng giọng nói thường ngày trầm thấp lạnh lùng nói với cô những lời nóng bỏng nhất: "Làm sao cắn được?"
Ác liệt nhất là anh cố tình nhấn mạnh vào chữ cuối cùng.
Đầu Ca Diễm nháy mắt nổ "oành" một tiếng.
Dù chưa ăn thịt heo nhưng ít nhất cô cũng đã từng nhìn thấy heo chạy, lớn lên trong một môi trường tương đối thoáng nên dù chưa trải qua nhưng rất nhiều chuyện cô đã biết sớm hơn so với các bạn cùng trang lứa.
Vì vậy, ngay lập tức cô đã hiểu được ẩn ý dưới câu nói của anh.
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại có thể mở rộng theo nghĩa khác khiến cho người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Ca Diễm cảm thấy mình thật sự có lý do chính đáng để nghi ngờ, người đàn ông này có phải là một mầm non không?
Làm thế nào mà một mầm non khi đã bật công tắc lại trở nên lưu manh như thế này, với nền tảng kiến thức phong phú như thể anh đã trải qua biết bao trận chiến?!
Bồ Tư Nguyên dường như có năng lực đọc được tâm trí, thời điểm cô mở to hai mắt nhìn anh, anh đã rút lui khỏi tai cô thuận tiện đặt lên má cô một nụ hôn.
"Đừng suy nghĩ nhiều!"
Sau đó, người này thế nhưng lại bâng quơ buông ra một câu như vậy, bình tĩnh nắm tay cô tiếp tục đi về phía phi cơ.
Ca Diễm nhìn bóng lưng cao lớn và đẹp trai của người đàn ông, hận không thể nhảy lên đánh anh một cái!
Làm sao người này lại đen tối như vậy! Một bụng đen tối, quả thực so với hồ nước trong tám mật thất kia lại càng đen tối hơn!
Bởi vì cuộc đối thoại về từ "cắn" vừa rồi, Ca Diễm không có ý định hỏi về cuộc trò chuyện giữa Bồ Tư Nguyên và Mạnh Phương Ngôn nữa. Tuy rằng đáy lòng cô có cảm giác rằng Bồ Tư Nguyên là cố ý trêu chọc mình, lợi dụng nó để không đề cập đến.
Cũng bởi vậy, cô cảm thấy chủ đề mà Mạnh Phương Ngôn và Bồ Tư Nguyên nói đến không liên quan đến cô, mà có lẽ liên quan đến người trong đội của họ.
Ít nhất, đây là chuyện không thể để cô cũng như Ngôn Tích bọn họ biết đến.
Tuy nhiên, ai cũng có những bí mật của riêng mình, ngay cả khi cô và Bồ Tư Nguyên thân thiết, cô rất tôn trọng anh, cho nên cô sẽ không bắt anh nói với cô điều gì đó mà cô không thích hợp để biết, hoặc vào thời điểm không nên biết đến sự tình.
Hành trình từ Mỹ đến Mexico không xa, Từ Thịnh đích thân cầm lái đưa bọn họ đến Mexico trước bình minh.
Trên phi cơ, mọi người luân phiên ngủ một giấc nên sau khi hạ cánh cũng không thấy quá mệt mỏi, hơn nữa lại đúng vào ngày Thất Sát. Vừa bước vào thành phố, bọn họ đã thấy toàn thành phố được trang hoàng theo phong cách tươi đẹp và hoành tráng, mang theo hương vị đặc biệt.
Ngày của vong linh ở Mexico thực ra giống như lễ hội Thanh Minh và lễ hội Trung Nguyên ở Trung Quốc. Vào ngày đặc biệt này, linh hồn của những người đã qua đời sẽ trở về thế giới trần tục và đoàn tụ với gia đình của họ.
Người Mexico không sợ chết, thậm chí họ còn cho rằng ý nghĩa của cái chết còn quan trọng hơn cả khi họ còn sống, cũng vì vậy, ngày của vong linh ở đây không có vẻ gì là đau buồn, đây là khoảng thời gian tốt đẹp cho người sống và người đã mất đoàn tụ và ăn mừng cùng nhau.
Lát đường bằng cúc vạn thọ, và cúc vạn thọ cũng là vật trang trí thành một dàn tế dưới những ngọn nến, nguyên liệu nấu ăn và đồ uống rực rỡ muôn màu, xương rồng và hoa cúc được điểm xuyết khắp phố hẻm, toàn bộ thành phố tiến hành đủ loại hoạt động biểu diễn.
Mặc dù bọn họ đến đây với nhiệm vụ, nhưng để khiến họ, những người thường xuyên ở đầu mũi dao, không còn lạnh lùng giữa những người dân bản xứ đang hết lòng chào đón lễ hội, họ cũng tận lực thả lỏng tâm lý và trạng thái của mình, khiến cho bản thân hòa nhập tốt hơn vào thành phố này.
Suy cho cùng, họ sẽ hỏi thăm người bản xứ, nếu họ bộc lộ dấu hiệu là người nước ngoài quá rõ ràng thì rất có thể sẽ gây phản tác dụng.
Vì thế, họ đem hành lý của mình vào căn cứ an toàn của Shadow ở thành phố Mexico và cố ý mua một ít trang phục để mặc vào ngày của vong linh.
Ca Diễm đã đến Mexico vài lần trước đây để làm nhiệm vụ, nhưng lần nào đến cũng không gặp thời điểm này. Cho nên lần này gặp được, cô thật sự rất mong đợi và muốn xem ngày lễ đặc biệt này trông như thế nào.
Cô mặc một chiếc váy với hoa văn địa phương phức tạp, đội một chiếc mũ hoa điệu đà, nắm chặt làn váy và xoay người trước gương, có vẻ như rất hài lòng với bộ trang phục của mình lúc này.
Bồ Tư Nguyên tự nhiên nhận thấy những cảm xúc vui vẻ nhỏ của cô, anh cũng đã thay một bộ đồ xương khô. Lúc này, anh siết chặt chiếc mặt nạ đầu lâu trong tay, bước đến và gõ nhẹ vào vành mũ cô, nói: "Hôm nay có thể thả lỏng một ngày."
Ca Diễm sờ sờ vành mũ bị anh gõ, nhướng mày liếc anh: "Ngài Tử Thần, anh thật sự nghĩ như vậy? Thời điểm thực hiện nhiệm vụ thế này mà anh cho thả lỏng?"
Ngôn Tích, người đang nghịch những chiếc lông vũ trên mũ của Nam Thiệu bên cạnh, khịt mũi: "Hừ, người bị gắn mác là tiêu chuẩn kép này lại đối với cô như vậy."
"Trước kia chúng tôi đi đến các quốc gia khác làm nhiệm vụ, gặp trúng lễ hội Oktoberfest và lễ hội Carnival, cậu ấy đều không cho chúng tôi một phút nhàn rỗi, lúc ấy tôi chỉ lén đi uống một ly rượu, sau khi kết thúc nhiệm vụ bị cậu ấy phạt dọn dẹp ba tháng."
Ngôn Tích càng nói càng tức giận, thiếu chút nữa đem lông vũ trên mũ Nam Thiệu nhổ hết: "Bây giờ cậu ấy chủ động đề nghị cho cô nghỉ một ngày, người so với người đúng là tức chết!"
Ca Diễm cười ngả nghiêng, cô còn chưa mở miệng nói chuyện liền nhìn thấy Bồ Tư Nguyên bên cạnh bình tĩnh đeo mặt nạ đầu lâu lên, anh điều chỉnh mặt nạ trên mặt một chút sau đó quay lại vẻ lạnh lùng nói: "Cô ấy là bạn gái tôi, cậu là gì?"
Ngôn Tích: "... Mẹ kiếp!"
Ai về sau còn dám nói Bồ Tư Nguyên tính cách lạnh lùng, anh ta khẳng định cùng đối phương liều mạng! Cái người lưu manh này vốn không hề lạnh lùng, rõ ràng là trọng sắc khinh bạn!!
Có lẽ điều duy nhất cần biết ơn là ngày hôm nay con quỷ cuồng vợ không có quá nhiều tiêu chuẩn kép, không yêu cầu người khác phải hoàn thành nhiệm vụ ngay. Vì vậy, với sự đồng ý của anh, một nhóm người phấn khích, mặc đủ loại trang phục kỳ lạ rời khỏi căn cứ an toàn, hòa thẳng vào đám đông đang ăn mừng hoành tráng.
Ca Diễm vốn đã rất tò mò, hôm nay có lẽ là ngày nghỉ lễ đầu tiên trong đời cô, lúc này cô như đứa trẻ mồ côi được thả vào rừng, khi nhìn thấy bất cứ cái gì kỳ lạ đều sẽ nhìn chăm chú, có mười con bò cũng không thể kéo lại được.
Nam Thiệu gần như vùi đầu vào những món ngon như thể cậu ta đã không ăn gì trong ba ngày, Ngôn Tích tuy rằng ngoài miệng rất ghét bỏ cậu ta nhưng lại cùng cậu ta nếm thử những món ăn mà chưa ăn qua bao giờ.
Đồng Giai, người duy nhất sắm vai ôn nhu cẩn trọng hôm nay cũng hoàn toàn thả lỏng, vì cô ấy vẫn còn trẻ và là một cô gái, thường ngày chỉ có thể làm nhiệm vụ trong một nhóm toàn là đàn ông, hoàn toàn không có đặc quyền và vui chơi như một cô gái.
Hôm nay, lão đại của họ mở một mắt nhắm một mắt, Đồng Giai và Ca Diễm nắm tay nhau điên cuồng chạy nhảy trong đám đông, cơ hồ đem mình trở thành dân bản xứ.
Từ Thịnh tuy rằng tính tình trầm mặc hướng nội, nhưng đã lâu cũng không có cơ hội thư thái như vậy, anh ấy bị đám người Đồng Giai lôi kéo, cuối cùng chỉ có thể cùng họ chơi đùa.
Kết quả là, Bồ Tư Nguyên trở thành sự tồn tại bình tĩnh duy nhất trong đội.
Anh vốn dĩ đi ở phía sau, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt nhìn họ vui đùa ầm ĩ, nhưng mới đi được nửa đường anh chợt nhìn thấy góc đường có thứ gì đó, ánh mắt cảnh giác liền đuổi theo.
Cũng chính vì hơi không để ý, lúc quay đầu lại, đám người phía trước đã biến mất.
Anh lập tức nhanh bước chân chạy đi tìm Ca Diễm và những người khác, nhưng vì trên đường có quá nhiều người, trang điểm đều giống nhau, ai cũng mặc quần áo là bộ xương khô nên rất khó tìm được người.
Dù muốn tìm được họ càng sớm càng tốt nhưng Bồ Tư Nguyên cũng không quá lo lắng - trước đó họ đã thảo luận rằng nếu tách ra trong đám đông, mọi người sẽ tập trung về căn cứ sau khi trời tối.
Màn đêm dần buông xuống.
Ngày càng có nhiều ánh nến và ánh đèn được thắp lên như những vì sao trong đêm ở thành phố Mexico. Dương giới và âm phủ lúc này đặc biệt mờ ảo, người sống và người chết dường như có thể cùng nhảy múa dưới cùng một bầu trời.
Bồ Tư Nguyên chậm rãi bước đi trong đại dương màu cam nhạt này, khi đang bước đi, anh chợt cảm thấy mắt mình bị ai đó che nhẹ từ phía sau.
Gần như ngay lúc đối phương tiếp cận anh từ phía sau, anh đã nhận ra, bởi vì hương thơm thoang thoảng quen thuộc, cơ hồ anh cũng thả lỏng cảnh giác trong giây tiếp theo.
"... Chán quá!"
Người phía sau cảm giác thân thể anh thả lỏng, ở phía sau nhỏ giọng mà lẩm bẩm một câu, làm như là oán giận, lại càng như là thì thầm làm nũng.
Đợi vài giây, đôi tay che mắt anh vẫn chưa buông ra, Bồ Tư Nguyên ngừng bước chân, nở nụ cười nhàn nhạt dưới lớp mặt nạ, tùy ý để cô từ phía sau che mắt mình đi vòng lên trước mặt anh.
Sau đó anh cảm giác được bàn tay ấm áp rời khỏi mắt mình.
Giây tiếp theo tầm mắt lại lần nữa khôi phục ánh sáng, chiếc mặt nạ đầu lâu trên mặt anh bị cô nhẹ nhàng gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh của anh.
Trong màn đêm được thắp sáng bởi ánh đèn vàng nhạt của vạn gia, anh nhìn thấy người con gái trước mặt cười với anh một cách tinh nghịch sau lớp mặt nạ, cô cũng đem mặt nạ gỡ xuống. Sau đó, trên tay cầm hai chiếc mặt nạ, cô kiễng chân, nâng người hôn nhẹ lên môi anh.
Vào khoảnh khắc ngàn vạn linh hồn hội ngộ trong đêm, bọn họ trong biển người hôn nhau mặc kệ mọi người.
Cho đến khi cái chết đến, anh sẽ không bao giờ quên em.