Edit+beta: LQNN203
Sau khi Bồ Tư Nguyên nghe xong đoạn ghi âm của Osiris, liền biết đem thuốc uống sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Rốt cuộc thiết kế ra tám mật thất với mục đích cuối cùng là muốn Hỏa Hôn có thể trải qua tầng tầng khảo nghiệm thoát được ra ngoài, trở thành thành viên cốt cán của Huyết Hạt Tử, mà không phải làm Hỏa Hôn chết tại chỗ này.
Muốn Hỏa Hôn chết, Osiris có rất nhiều biện pháp đơn giản khác hiệu quả cao hơn, hà tất gì phải lăn lộn như thế?
Vì vậy anh cho rằng, thuốc anh vừa mới điều chế ra, phân tích tác dụng phụ cùng lắm chỉ khiến trong người không khỏe, không ảnh hưởng đến tính mạng để chạy thoát ra ngoài.
Bằng không ý nghĩa của tám mật thất này sẽ đổ sông đổ biển.
Cho nên, anh mới đem thuốc uống.
Chỉ là, anh đã xem nhẹ năng lực của cô.
Cô nương này lại bước đến ngăn cản anh, tưởng như anh đang độc chiếm thần dược. Hơn nữa, lý do cô ngăn cản anh vì cho là xuân dược, không thể để mình anh uống rồi chiếm tiện nghi.
Anh sống đến bây giờ, vẫn là lần đầu nghe lý do thoái thác này.
Bồ Tư Nguyên cầm ống nghiệm, hai mày đều cau lại.
Chết tiệt.
Cho nên xét đến cùng, là cô tưởng anh muốn chiếm tiện nghi đúng không?
Ca Diễm thừa dịp động tác anh ngừng lại, trực tiếp từ trong tay anh lấy ống nghiệm đi.
Sau đó, cô sảng khoái uống hết một nửa thuốc trong ống nghiệm, lau miệng rồi đem ống nghiệm nhét trả lại anh: "Một chút vị cũng không có, đây, nửa còn lại của anh này, uống đi!"
Bồ Tư Nguyên rũ mắt cúi đầu nhìn thoáng qua thuốc chỉ còn dư lại nửa ống nghiệm trên tay mình, lại nhìn thoáng qua người đối diện.
Ca Diễm: "Bây giờ hai ta huề nhau, xuân dược có phát huy thì lúc đó ai cũng có thể chiếm được tiện nghi."
Thiếu chút nữa anh bị cô chọc cười, cô gái này thật sự bất luận ở thời điểm nào cũng không chịu thiệt!
Anh không nói gì nữa, ngửa đầu đem thuốc trong ống nghiệm uống sạch.
Ngay từ đầu Ca Diễm chỉ nghĩ có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, không thể khiến anh mạo hiểm đem thuốc uống hết.
Chính là, khi mặt anh không đổi sắc kề miệng mình vào miệng ống nghiệm cô vừa uống một nửa, cô cảm thấy có gì đó không quá thích hợp.
Khoan đã.
Cái này, có phải bọn họ gián tiếp hôn môi hay không?
Trong mật thất là vị tay mơ trong chuyện yêu đương, bên cạnh là Ca Diễm mặt đỏ tim đập, chỉ có thể tự nhủ mình không cần nghĩ nhiều.
Chờ Bồ Tư Nguyên đem ống nghiệm rỗng tuếch cắm lại trên hộp, trần nhà bỗng phát ra ánh sáng màu đỏ.
Ánh sáng đỏ bắt đầu từ cánh cửa cuối mật thất chiếu đến, một đường hướng đến bọn họ quét qua, sau đó lại từ đỉnh đầu họ quét lên trên, cuối cùng biến mất trên trần nhà.
Đây hẳn là việc kiểm tra đo đường mà Osiris có nhắc qua xem xem người thử thách có uống thuốc không.
"Kiểm tra đo lường thành công."
Qua ba giây sau, âm thanh máy móc của thiết bị trên cửa vang lên. Sau đó cánh cửa thông đến mật thất thứ tám cũng là mật thất cuối cùng vốn đang đóng chặt, chậm rãi mở ra.
"Đi thôi."
Ca Diễm nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường chỉ còn sáu tiếng, nhanh chóng đi đến mật thất thứ tám.
Ở chỗ này, ý nghĩa tồn tại của thời gian chỉ giống như báo cho bọn họ biết rằng sinh mệnh đang đếm ngược.
Tuy rằng từ lúc bọn họ tiến vào đến bây giờ mới trôi qua mười tám tiếng đồng hồ mà thôi. Nhưng Ca Diễm lại cảm thấy mình ở trong không gian này phảng phất dài như đã vài chục năm trôi qua.
Rất nhiều lần gần với cái chết, rất nhiều lần cô cảm thấy mình không chịu nổi nữa.
Nhìn chung, nếu một mình cô đi vào nơi này, khả năng cao đã sớm mấy lần toi mạng.
Tuy rằng cô vẫn luôn tự xưng là đặc công hàng đầu, nhưng cô không thể không thừa nhận nếu không có Bồ Tư Nguyên, một mình cô có lẽ không có cách nào thoát khỏi nơi này.
Mà bên trong mật thất mạo hiểm mười mấy tiếng, lại xuất hiện một hạt giống chưa bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của cô, hoàn toàn nảy mầm trong lòng cô.
Hạt giống kia, có mối quan hệ với Bồ Tư Nguyên.
Lúc tiến vào mật thất thứ tám, theo bản năng Ca Diễm giơ tay lên che hai mắt mình.
Quá sáng.
Sáng đến chói mắt.
Cô nhắm mắt thích ứng vài giây với ánh sáng, lần thứ hai chậm rãi mở mắt ra mới phát hiện gian mật thất - không, không gian này căn bản không giống như một mật thất. Trước mắt cô hiện tại chính là mê cung không nhìn thấy lối thoát.
Điều đáng sợ nhất chính là, toàn bộ mê cung đều từ những tấm gương tạo thành.
Cho nên thời điểm cô vừa đặt chân đến mới cảm thấy chói mắt, bởi vì những ánh sáng lập lòe, tất cả đều từ những tấm gương không đếm được chiết xạ tạo thành.
Lúc Bồ Tư Nguyên đi theo phía sau cô vào nơi này, bắt gặp cảnh tượng trước mặt cũng phải dừng bước chân.
Anh quan sát không gian lớn một vòng, sau đó lạnh giọng nói: "Khó trách nơi này là mật thất cuối cùng."
Nơi này xác thật phù hợp với mật thất khó khăn cuối cùng. Bạn chỉ cần không biết ở đây phải đi qua bao nhiêu mê cung để thoát ra ngoài đã phát muốn điên lên, càng miễn bàn trong đây toàn là gương. Hơn nữa kích cỡ của những tấm gương đều lớn giống nhau, căn bản không biết chạy xa đến đâu, chỗ này đã đi qua chưa, cuối đường là ở đâu hay lối ra ở chỗ nào.
Rất nhanh, bọn họ đã thích nghi với mê cung và gương, điểm trí mạng là cái gì.
Khi Bồ Tư Nguyên và Ca Diễm trái phải đi vào mê cung được năm phút, bỗng nhiên Ca Diễm cảm thấy ngực khó chịu, tầm nhìn trước mắt dần dần biến thành màu đen.
Cô cho rằng là vì một đêm không chợp mắt, thật sự mệt mỏi tới cực hạn nên mới xuất hiện phản ứng này.
Cho nên cô cũng không coi trọng, hơn nữa vì không muốn Bồ Tư Nguyên lo lắng, cô vừa đi vừa găm móng tay vào lòng bàn tay mình, muốn để bản thân tỉnh táo, không muốn anh nhận ra điều khác thường ở mình.
Nhưng mà, càng đi cô càng phát hiện không đơn giản như thế.
Bởi vì, lúc bọn họ đi đến ngõ cụt thứ nhất, cô bỗng nhiên không đứng vững được.
Bồ Tư Nguyên đi ở phía trước quan sát ngõ cụt thứ nhất, từ trên người lấy ra máy định vị mini, thật cẩn thận đặt dưới chân gương ngõ cụt.
Lúc anh đặt xong máy định vị rồi quay đầu lại, liền thấy Ca Diễm sắc mặt nhợt nhạt quỳ gối trên mặt đất.
Anh nhíu mày, lập tức đi đến chỗ cô, ngồi xổm xuống dùng tay đỡ bả vai cô: "Bây giờ cảm thấy thế nào?"
Nếu nghe cẩn thận, liền phát hiện trong giọng nói anh lúc này không hề che giấu sự lo lắng.
Dường như ánh mắt Ca Diễm không còn tiêu cự, giờ phút này, ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt anh tuấn của anh nhưng lại lập tức tan rã: "... Đầu váng hoa mắt, không đứng lên được."
"Ha!"
Lúc này cô giơ tay trái run run của mình lên, muốn chạm vào mặt anh: "Mặt của anh, lúc thì rất gần tôi, lúc thì lại rất xa, cảm giác giống như đang xem phim 3D ha ha ha..."
Trên trán Ca Diễm tích tụ một tầng mồ hôi dày rồi rơi xuống, lúc này nói chuyện cố ý cười đùa.
Cô không muốn anh phải lo lắng.
Kỳ thật, tinh thần trạng thái bây giờ của cô, so với miêu tả vừa rồi càng nghiêm trọng hơn.
Cô không chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mọi thứ trước mắt như biến thành màu đen, hơn nữa dần dần cô còn xuất hiện ảo giác.
Ban đầu trước mặt cô chỉ là gương mặt mơ hồ của Bồ Tư Nguyên. Nhưng lúc sau, cô lại thấy hốt hoảng như là nhìn thấy Thiên Thiên.
Còn có bố mẹ nữa.
Ba người thân của cô không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, cứ như thế đột nhiên xuất hiện cách cô rất gần, trầm mặc nhìn cô.
Làn da họ xám xịt, đều mặc quần áo màu trắng, trên mặt cũng không có bất luận biểu tình gì.
Dù cô biết trước mắt đều là giả dối nhưng lại không khống chế được muốn chạm vào họ.
"Bố, mẹ, Thiên Thiên..."
Ca Diễm hơi hé miệng, thanh âm khô khốc từ trong cổ họng liên tiếp bật ra.
Nhưng trong mắt Bồ Tư Nguyên, sau câu nói vui đùa của Ca Diễm, cả người cô lập tức thay đổi.
Đôi mắt không tiêu cự của cô đột nhiên nhìn vào hư không nào đó rồi cô gục mặt xuống và liều mạng vươn tay ra muốn chạm vào thứ gì. Hơn nữa, trong miệng cô còn lẩm bẩm tự nói chuyện.
Anh phát hiện cô bất thường, một bên kêu tên cô, một bên muốn bắt lấy tay cô. Nhưng đột nhiên sức cô rất lớn, anh muốn bắt lấy cô nhưng không dùng quá nhiều sức, sợ làm đau cô. Bỗng nhiên không phòng bị đã bị cô đẩy ngã trên mặt đất.
Tiếp theo, anh nhìn cô đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên. Sau đó như là đã có thể đứng vững, bước nhanh đến tấm gương phía sau anh ra sức đấm lên.
Với tốc độ và sức lực bước đi của cô, không quá năm giây, đầu cô sẽ đập vào gương khiến cho chảy máu!
Bồ Tư Nguyên thực mau từ trên mặt đất đứng lên, anh tựa hồ kéo ngắn khoảng cách chỉ bằng hai sải bước, rồi sau đó anh đuổi kịp cô, dùng thân thể mình chắn giữa tấm gương và cô.
Hiển nhiên lúc này Ca Diễm đã mất lý trí và ý thức, mặc dù cô thấy anh xuất hiện trước mặt mình, bước chân cô vẫn không dừng lại và mặt không biểu tình tiếp tục đâm mạnh về phía anh.
"Rầm!"
Thật mạnh một tiếng, lưng Bồ Tư Nguyên vì bị cô đâm vào mà va chạm lên tấm gương phía sau. Mặt gương vì chịu áp lực, dường như cùng lúc đó phát ra âm thanh "răng rắc" vỡ vụn!
Bồ Tư Nguyên kêu lên một tiếng, vốn dĩ trên vai anh có vết thương chưa được chữa trị, giờ phút này vì va chạm, miệng vết thương chưa khép lại lại bị rách càng nghiêm trọng hơn, máu tươi giàn giụa chảy ra.
Anh chịu đựng vết thương và cơn đau nhức ở ngực đem Ca Diễm áp chế chặt chẽ trong lòng mình, đồng thời bằng tốc độ thực nhanh di chuyển khỏi phạm vi của tấm gương.
Hai giây sau, chiếc gương phía sau bọn họ bể nát.
Mảnh vỡ rơi rớt phát ra động tĩnh lớn, dường như cũng đem lý trí Ca Diễm quay về vài phần.
Cả người cô đổ mồ hôi đầm đìa, phảng phất như mới đi ra từ trong nước, sắc mặt trắng đến gần như không còn giọt máu.
Cô kịch liệt thở hổn hển, nhìn mảnh vỡ trên mặt đất vài giây, lại ngẩng đầu nhìn anh và hư không phía sau, ánh mắt như cũ vẫn có chút mơ hồ.
Bồ Tư Nguyên vẫn không nhúc nhích rũ mắt nhìn cô, trên trán vì sự đau nhức đã lấm tấm mồ hôi, nhưng anh vẫn trấn định ôn nhu cầm bàn tay hơi run rẩy đang rũ bên người của cô.
Anh cứ như vậy nắm tay cô, đem tay cô chậm rãi giơ lên, xòe năm ngón tay cô và nhẹ nhàng áp lên má mình.
"Ca Diễm!" Anh thấp giọng mở miệng, nói: "Nhìn tôi!"
Cô nghe lời anh nói, ánh mắt hơi chuyển động, qua vài giây mới chậm rãi nhìn vào mắt anh.
"Nhìn tôi!" Anh nói rất chậm, lại đem những lời này lặp lại lần nữa: "Ca Diễm, tôi là ai?"
Cô yên lặng nhìn anh, không một cảm xúc trên khuôn mặt, cũng không hé răng.
"Tôi là Bồ Tư Nguyên."
Vì muốn cô nghe rõ mỗi một câu anh nói, cơ hồ dán sát vào gương mặt cô, nhìn vào mắt cô nói từng câu từng chữ.
"Lần đầu tiên chúng ta biết đến nhau ngắn ngủi là ở nhà tù ADX, tôi khiến em có ký ức khó quên trong cuộc đời này ở ống thông gió. Sau đó tại đại hội Hắc Mao Đại chính thức gặp mặt, em không chỉ trong thang máy trộm thiệp mời của tôi, còn giả danh tôi làm trò trước toàn thể hacker. Tôi cho rằng em sẽ giải quyết tốt hậu quả, cuối cùng lại phải để em đi trước khi CIA phát hiện ra."
"Về sau, chúng ta cùng nhau đi vào căn cứ lừa bán người của Huyết Hạt Tử, đó là lần đầu tiên tôi cải trang thành phụ nữ, cũng là lần đầu tiên bị tội phạm năm lần bảy lượt đùa giỡn, lúc ấy em cười thiếu chút nữa rụng răng. Ở nơi đó, chúng ta chân chính gặp qua địa ngục, vĩnh viễn đều sẽ không quên. Nhưng, chúng ta đều đã giải cứu được Eva và các cô gái, khiến cho các cô ấy một lần nữa có can đảm mở ra tương lai mới."
Cả đời này anh chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế, đem toàn bộ quá trình gặp mặt một người từ từ kể ra hết.
"Hiện tại, chúng ta đi vào cái gọi là tám mật thất, nơi quái quỷ này được Osiris thiết kế trò chơi để khảo nghiệm em. Trước đó chúng ta đã vượt qua được bảy mật thất, rất nhiều lần suýt phải bỏ mạng nhưng chúng ta đều cố gắng vượt qua, cho đến khi đi đến mất thất cuối cùng này."
"Thứ khiến em gặp ảo giác chắc chắn là liều thuốc em đã uống ở mật thất thứ bảy, cho nên em mới nhìn ra ảo giác, nhìn thấy ba mẹ và em gái mình."
"Nhưng mà, hãy tin tôi, những người mà em vừa nhìn thấy, tuyệt đối không phải là họ."
Giọng nói anh càng lúc càng ôn nhu như là đang dỗ dành cô: "Bởi vì thời điểm họ nhìn thấy em, nhất định họ sẽ tươi cười chứ không buồn bã như thế."
"Vì em là người mà họ yêu thương nhất."
Anh nói nhiều như thế, chờ khi anh ngừng lại, thật lâu cô cũng không mở miệng.
Nhưng Bồ Tư Nguyên vẫn không có nửa điểm muốn thúc giục cô, anh cứ như vậy chờ cô.
Thật lâu sau, hốc mắt Ca Diễm đỏ lên.
Cô nhìn anh, bỗng nhiên tự lẩm bẩm nói: "... Vậy rốt cuộc cái gì mới là sự thật?"
Bồ Tư Nguyên nghe xong câu hỏi này, dịu dàng mỉm cười.
Anh nhẹ nhàng đặt má mình áp vào lòng bàn tay cô. Sau đó ôn nhu hôn xuống lòng bàn tay cô.
"Anh!" Anh đem từng câu từng chữ nói cho cô: "Anh thích em, đây mới là sự thật."