Ca Diễm từ trước đến nay chưa nói với ai chuyện này bao giờ.
Cho dù là Nam Thiệu thân thiết như em trai, hoặc nhiều năm qua vẫn luôn chữa trị cho cô là thiên thần áo trắng Phương Mẫn, hai người này trên thế giới là nỗi quan tâm của cô, nhưng chưa bao giờ cô mảy may thổ lộ lòng mình với họ.
Những chuyện này, cô đã cất giấu trong lòng rất lâu, ép tới nơi sâu nhất.
Quá mức nặng nề, tựa như gông xiềng rương sắt đè nặng lên.
Nhưng, có thể vì ngày hôm nay quá dài. Cô ở trong cái địa ngục này, thấy được quá nhiều thứ chấn động đến linh hồn tận sâu bên trong mình.
Nơi này tăm tối khó có thể tưởng tượng được, khiến cho cô trước sau đem mình đóng chặt thành tường đồng vách sắt kiên cố không gì phá nổi, mà có chút buông lỏng.
Cho nên, gánh nặng nhiều năm trên lưng cô, đột nhiên không thể kiềm chế mà trút xuống.
Vì vậy, cô mới có thể ở nơi yên tĩnh này, trong một góc mà không ai biết, mở miệng nói với người đàn ông trước mặt này.
Kỳ thật cô cũng không biết vì sao hôm nay lại lựa chọn nói cho anh, đối với cô mà nói, anh căn bản không thể xem như là quen thuộc thậm chí là người thân cận.
Bọn họ chỉ mới gặp mặt hai lần, đây là lần gặp thứ hai. Mỗi một lần gặp gỡ, đều đan xen nguy hiểm và đối chọi gay gắt.
Một mình cô nói, hơn nữa lúc nói xong, cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô nói thật chậm rãi, thậm chí cô đã khẳng khái chuẩn bị chịu chết.
Ca Diễm hít sâu một hơi, phất tay với Bồ Tư Nguyên: "Anh không cần cho tôi đáp án gì hết, tôi không phải muốn anh thương hại mà nói cho anh đâu. Tôi biết anh không để mình bị xoay vòng, anh đấy, lúc trong thang máy ở Hắc Mao Đại, căn bản là anh không phát hiện ra tôi đánh tráo thiệp mời."
Bồ Tư Nguyên vốn dĩ đang suy nghĩ gì đó, trầm mặc. Vừa nghe đến đây, anh lập tức có chút giật mình, sau đó quay đầu sang, tay đặt dưới chóp mũi.
Cầu thang bên này không có đủ ánh sáng, nhưng Ca Diễm tin, chính mình xác thực thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Cô nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, trong lòng khẽ động, rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu đã thắc mắc giống ở Hắc Mao Đại: "Anh rốt cuộc tại sao không bắt tôi, lần này thậm chí còn muốn giúp tôi trốn thoát?"
Cô mơ hồ cảm giác được, lúc ở nhà tù ADX đối đầu với người chưa từng gặp mặt như anh, nội tâm anh không hề mâu thuẫn mà ra tay giúp CIA bắt cô - người bị truy nã toàn cầu. Nhưng đến khi chạm trán ở Hắc Mao Đại, anh lại không có ý tứ bắt cô chút nào.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì mà anh bỏ qua ý định bắt cô?
Bồ Tư Nguyên lúc này trả lời rất nhanh.
Anh thu lại khóe môi, lãnh đạm nói: "Không quan trọng."
"Quan trọng!" Cô nói: "Bởi vì anh có vạn lý do muốn bắt tôi nhưng không có một lý do muốn giúp tôi."
Anh không đáp lại sự kiên trì của cô, lần nữa nói với cô: "Chạy trốn đến cánh cửa bên trái tầng ba."
Ca Diễm sau khi nghe xong, hiên ngang lùi lại mấy bước, hướng đến anh vẫy vẫy tay: "Lại một lần nữa cảm ơn ý tốt của anh, hiện tại anh có thể dựa theo kế hoạch cho tổ viên dẫn người vào. Nếu anh nguyện ý có nhiều thêm cánh tay đắc lực, vậy phiền anh hãy mang Nam Thiệu theo. Tiểu tử này đi theo dọn đường cho tôi nhiều năm quá rồi, cũng bởi vì tôi mà xém bỏ mạng không biết bao nhiêu lần, mất đi cuộc sống bình thường, cậu ta sớm nên được tự do, không nên đi theo tôi cùng nhau vào đại lao hoặc lên thiên đường."
"Còn nữa, hy vọng anh nhất định phải khiến cho mấy tên tội phạm mất nhân tính đó chịu quả báo." Cô nói xong câu đó, không nhìn về phía anh, rẽ vào chỗ ngoặt cầu thang, đi xuống tầng năm.
Mặc dù cô biết rõ, chẳng bao lâu nữa, người của CIA và Shadow sẽ cùng nhau tiến vào, bọn họ thậm chí không đợi được mà đem cô áp giải về căn cứ, chấm dứt mạng sống của cô. Rốt cuộc khi ở ngục giam ADX, bọn họ đã muốn gϊếŧ cô rồi.
Cuộc đời ngắn ngủi của cô, cho tới hôm nay, sẽ hoàn toàn đặt dấu chấm hết.
Đời thực sự quá ngắn, cô vướng bận và cô độc một mình trước thế giới này, thậm chí còn không kịp mà yêu đương một cách oanh liệt.
Nhưng mà, cô thực sự quá mệt mỏi.
Cô không nghĩ lại đem tội danh giả dối này mà trốn đông trốn tây, không nghĩ tiếp tục kiếp sống vĩnh viễn không có chốn về.
Không phải cô không nghĩ tới việc giải tội danh đã bị gán cho mình, nhưng cô đã thử nhiều lần, muốn tìm chứng cứ và tội phạm chân chính chứng minh mình trong sạch. Chỉ là dựa vào một mình cô, thực sự khó có thể phá vỡ tầng lớp sâu tăm tối đó, nên cô không muốn liên lụy đến Nam Thiệu và Phương Mẫn để họ tiếp tục tiến sâu vào.
Không phải cô không yêu quý mạng sống mình, so với ai khác cô càng muốn sống, muốn một lần nữa dưới ánh mặt trời theo đuổi tín ngưỡng. Chính là, cô thực sự quá mệt mỏi, chạy không nổi nữa.
Vừa nãy ở hành lang dài, trong nháy mắt cô đã nghĩ đến, có lẽ đi theo Joy và các cô gái, đi đến thiên đường có hoa tươi, đối với cô cũng không tệ lắm.
Có lẽ còn có may mắn, có thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của những cô gái đó.
Còn có, cô yêu nhất hai người đó, họ đã ở đó chờ cô. Nhìn thấy cô, nhất định sẽ rất vui.
Điều duy nhất cô tiếc nuối, là có thể tận mắt nhìn thấy người thân cuối cùng của mình trên thế giới này.
Bồ Tư Nguyên không ngăn cản cô, Ca Diễm đi đến phòng tắm tầng sáu, đem tất cả khăn tắm lấy ra, sau đó đến phòng trú ẩn của Eva.
Đem hai mươi chín cô gái trong phòng thả ra, bảo các cô ấy ngồi vào ghế, Ca Diễm ôn nhu nói: "Các cô gái, các em sắp được về nhà rồi, bọn người xấu đã bị bắt lại. Chị gái cau có sẽ rất nhanh đem những người khác xuống đây đưa các em về nhà, các em sẽ được đoàn tụ với ba mẹ của mình."
Các cô gái nghe tới đây, trong nháy mắt đều nhiệt liệt tiếng hoan hô. Tất cả đều ôm nhau, người cười, người không nén nỗi nước mắt an ủi lẫn nhau.
Ca Diễm ánh mắt mỉm cười mà nhìn họ, nói từng câu từng chữ: "Còn có, các em có thể đồng ý với chị Ca Diễm một điều không? Từ nay trở đi, phải bảo vệ tốt bản thân, yêu quý và đối xử tử tế với chính mình, nỗ lực phân biệt thiện ác trên thế giới này, không cần phải yêu đương với người khác trên mạng mà khiến các em lo lắng thống khổ, được không?"
So với những cô gái khác, bọn họ lúc này chung quy vẫn còn may mắn, trải qua nhiều chuyện kinh thiên động địa, cuối cùng không xảy ra chuyện gì mà ra khỏi nơi này gặp lại ánh mặt trời.
Các cô gái đều ra sức gật đầu.
"À đúng rồi." Ca Diễm nghĩ, lại bổ sung thêm: "Không phải là chị cau có đâu, thực ra là một anh trai, vì không muốn các em sinh ra cảm giác bài xích và sợ hãi nên mới đóng giả thành con gái."
Các cô gái nghe xong, hai mắt nhìn nhau vài giây, sau đó lại nhịn không được nở nụ cười: "Bất luận là anh trai hay chị gái, đều đối xử với tụi em rất dịu dàng."
"Ừm." Ca Diễm cong môi, nghĩ tới lòng bàn tay ấm áp của người đó: "Lúc không nói chuyện, quả thực rất dịu dàng."
Ca Diễm định đi đến tầng năm, Eva trong đám người chạy đến, giữ tay cô lại.
"Chị Ca Diễm." Eva dùng hai mắt to tròn ngập nước nhìn cô: "Chị vừa ở tầng trên, có nhìn thấy Joy không?"
Vừa nghe đến tên này, trong lòng cô thắt lại.
Hít sâu một hơi, cô hơi khom lưng, xoa tóc Eva: "Bởi vì có vài nguyên nhân, Joy đã rời khỏi nơi này, nhưng em ấy có để lại giấy nhắn cho em."
Eva: "Cậu ấy nói gì?"
"Joy nói..." Ca Diễm cười, chậm rãi nói: "Em ấy đã đến một nơi rất đẹp, nơi đó có ánh mặt trời và hoa tươi, không có đau khổ và bệnh tật. Em ấy còn nói, ở nơi đó sẽ nhớ đến em, chờ em, bởi vì một ngày nào đó, em cũng sẽ tới đó, lần nữa gặp lại nhau. Nhưng trước đó, em phải sống thật tốt, bảo vệ tốt bản thân mình."
Eva nghe xong, gục đầu xuống, trầm mặc không nói.
Một lát sau, Eva lại lần nữa ngẩng đầu, hốc mắt cũng đã đỏ: "Chị Ca Diễm, Joy ở thiên đường phải không?"
Ca Diễm không nói gì, cô cúi đầu, khẽ hôn lên trán Eva.
Eva nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống hai giọt nước mắt.
"Bảo bối, thiên đường kỳ thật cũng không xa đâu."
Ca Diễm giơ tay, lau nước mắt nơi khóe mắt Eva: "Bởi vì người có tấm lòng lương thiện, sớm hay muộn cũng sẽ đến nơi đó."
Lúc sau, Ca Diễm quay trở lại hành lang dài lạnh lẽo kia
Cô đặt khăn xuống đất, sau đó từ trên vách tường của hành lang cởi bỏ dây trói cho các cô gái. Mỗi một thi thể đặt trên mặt đất, cô đều lấy khăn tắm, hoàn chỉnh che lại thi thể trần trụi cho các cô gái.
Cô đã tận lực tránh nhìn đến khuôn mặt của các thiếu nữ, cũng tận lực không cảm thụ trọng lượng của thi thể. Chỉ là, trong quá trình mở trói và khuân vác, đôi mắt cô không khỏi đỏ lên.
Toàn bộ hành lang giờ phút này chỉ có động tác của cô phát ra âm thanh sàn sạt, tiếng vọng ra mãi đến cuối hành lang.
Ở chỗ này, phảng phất không gian đều yên lặng.
Không biết qua bao lâu, Ca Diễm cánh cửa cuối hành lang được đẩy ra. Theo sau, xông vào một nhóm nữ đặc công toàn thân một màu đen của Shadow.
Đồng Giai đi đằng trước, lúc nhìn đến cảnh tượng ở hành lang dài này, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên.
Đứng tại chỗ trong chốc lát, cô ấy giơ tay lau mắt, sau đó ra hiệu cho đồng đội phía sau, bọn họ liền hướng về phía Ca Diễm mà đi tới.
Ca Diễm nghe được tiếng người đi đến, động tác trong tay nhanh hơn.
Cho khi cô đưa thi thể cuối cùng trên vách tường cuống, một cô gái có đôi mắt to đen nhánh, tóc đen đi đến trước mặt cô.
Ca Diễm đem khăn tắm đắp lên thi thể, sau đó từ trên mặt đất đứng dậy.
Không chờ đối phương mở miệng mở miệng, cô chủ động cười nhạt hỏi: "Tổ viên của ngài Tử Thần phải không?"
Đồng Giai nhìn cô, há miệng thở dốc, sau đó dừng một chút, gật gật đầu.
Ca Diễm: "Có thể phiền cô kêu anh ta vào được không? Tôi có chút chuyện cần nói."
Đồng Giai cắn môi, có chút do dự. Nhưng thực mau, cô ấy vẫn xoay người, chuẩn bị đi ra cửa.
Mới đi được hai bước, Đồng Giai lại quay đầu, từng câu từng chữ nói với cô: "Hiện tại nếu cô đi, vẫn còn kịp, CIA đã đến tầng một và tầng hai. Từ Thịnh tạm thời ở trên ngăn bọn họ lại, không cho bọn họ xuống đây."
Ca Diễm sau khi nghe xong, cong môi gật gật đầu.
"Cảm ơn cô." Cô nói.
Thấy cô vẫn không có ý định rời đi, Đồng Giai khẽ thở dài, mở cửa cuối hành lang đi ra.
Ca Diễm đứng cạnh cửa, lẳng lặng nhìn chăm chú vào vách tường của hành lang giờ phút này đã là màu trắng, không hề có gì nữa.
Một lát sau, cánh cửa lại lần nữa mở ra, Bồ Tư Nguyên đi đến.
Anh đã thay váy và giày thể thao ra, lúc này trở về ngày thường là một thân màu đen và boot cổ cao.
Anh chân chính lúc này, cả người phong thuần tuấn lãng, khiến người khác không rời mắt được.
Ca Diễm nhìn anh đi đến trước mặt mình, nhắc cằm về phía anh, còn có tâm trạng cùng anh đùa giỡn: "Có thể trước khi lên đường nhìn thấy được khuôn mặt không cảm xúc của anh, vẫn là cảnh đẹp ý vui."
Bồ Tư Nguyên mặt không biểu tình mà nhìn cô, không đáp lại lời cô nói.
"Người mà tôi muốn anh hỗ trợ tìm, là em gái của tôi."
Ca Diễm lúc này dừng một chút, không nhanh không chậm nói với anh: "Em ấy rất hiếu động, màu tóc giống tôi, trên mặt có một ít tàn nhang nhỏ, khi cười rộ lên có răng nanh, em ấy khá giống Joy. Rất nhiều năm trước, có một cuộc tập kích khủng bố, em ấy rời đi cùng tôi, không biết đã đi đến nơi nào, nhưng tôi vẫn tin tưởng em ấy vẫn bình an ở nơi nào đó tồn tại trên thế giới này. Chỉ là tôi đã tìm rất lâu, bằng rất nhiều phương thức, cuối cùng vẫn không thể tìm ra em ấy."
"Có lẽ vì để thích ứng với cuộc sống mới, nên đã thay đổi khuôn mặt, đổi danh tính, thay đổi hoàn toàn dáng vẻ." Cô lẩm bẩm lầu bầu một câu, nhoẻn miệng cười: "Nếu là như vậy, cũng khá tốt."
"Cho nên, nếu anh nguyện ý giúp tôi tìm em ấy, hơn nữa có thể tìm được, phiền anh giúp tôi chuyển lời..."
Ai ngờ Ca Diễm còn chưa nói xong, liền nghe được Bồ Tư Nguyên bỗng thình lình mà mở miệng: "Hiện tại cô đang để lại di ngôn sao?"
Cô sửng sốt một chút: "Bằng không thì sao? Tôi còn định muốn anh chuyển lời tới Nam Thiệu và Phương Mẫn đó."
Nỗi vướng bận của cô đối với thế giới này gần như chỉ có như vậy, lúc đứng đợi ở chỗ này, cô đã nghĩ kỹ rồi.
Kỳ thực, cô thực sự hạ quyết tâm rời khỏi thế giới này, giống như so với tưởng tượng của cô càng dễ dàng một chút.
Cô tự nói với chính mình.
"Vậy cô không cần nói nữa."
Ai ngờ, giây tiếp theo, cô nghe được Bồ Tư Nguyên nói như vậy.
Lúc cô còn đang mờ mịt, thanh âm khàn khàn lãnh đạm của anh truyền vào tai cô rõ ràng: "Cô có thể về sau chính miệng nói với bọn họ."