Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỏa Hồn Băng Tâm

Chương 7: Từ Biệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong suốt tháng tiếp theo, Arion bước vào giai đoạn tập luyện khắc nghiệt dưới sự hướng dẫn của ẩn sĩ. Mỗi ngày, từ sáng sớm đến chiều tối, cậu được rèn luyện không chỉ về ma pháp mà còn về các kỹ năng chiến đấu cận chiến và sử dụng vũ khí.

Arion cầm thanh kiếm trong tay, cảm nhận được trọng lượng của nó và sức mạnh ẩn chứa bên trong. Ẩn sĩ bắt đầu chỉ dẫn cho cậu những bước cơ bản nhất: từ cách cầm kiếm, giữ thăng bằng, đến cách di chuyển linh hoạt để né tránh và phản công.

"Đừng quá phụ thuộc vào sức mạnh cơ bắp," ẩn sĩ nhắc nhở khi Arion cố gắng thực hiện một cú chém mạnh. "Hãy tập trung vào kỹ thuật, vào sự chính xác. Một đòn tấn công đúng chỗ có thể kết thúc trận chiến nhanh hơn nhiều so với sức mạnh thô bạo."

Những ngày đầu tiên, Arion gặp không ít khó khăn. Cậu thường vụng về khi di chuyển, và thanh kiếm nhiều lần suýt trượt khỏi tay khi thực hiện những động tác phức tạp. Nhưng ẩn sĩ không bao giờ tỏ ra thất vọng, ông kiên nhẫn chỉnh sửa từng lỗi nhỏ nhất của cậu, từng động tác, từng tư thế.

“Ngươi cần phải tập trung hơn,”. “Trong một trận chiến thực sự, chỉ một khoảnh khắc mất tập trung có thể khiến ngươi mất mạng.”

Mỗi buổi tối, sau khi hoàn thành xong các bài tập cận chiến, ẩn sĩ lại dẫn dắt Arion vào những bài học về sử dụng trượng phép. Ông đưa cho cậu một cây trượng bằng gỗ cứng, đầu trượng được khảm một viên ngọc màu xanh sáng lấp lánh. "Trượng là công cụ để ngươi tập trung và điều khiển ma pháp một cách hiệu quả hơn."

Arion cầm lấy cây trượng, cảm nhận dòng năng lượng ma pháp nhẹ nhàng chạy qua cơ thể cậu khi tay cậu chạm vào viên ngọc. Cảm giác này khác xa với khi cậu dùng tay trần để thi triển phép thuật. “Ngươi phải học cách để trượng và ma pháp trở thành một thể thống nhất,” ẩn sĩ nói. “Hãy để năng lượng của ngươi chảy qua trượng, biến nó thành một phần của cơ thể ngươi.”

Những bài tập với trượng phép đòi hỏi Arion phải tập trung tối đa. Cậu được học cách chuyển hóa năng lượng từ cơ thể vào trượng, cách điều khiển dòng chảy ma pháp để tạo ra những phép thuật mạnh mẽ và chính xác. Những buổi tập luyện với trượng phép thường kéo dài đến tận chiều tối, khi ánh nắng cuối cùng biến mất sau những tán cây rậm rạp.

“Ngươi phải cảm nhận được sự sống trong từng sợi dây liên kết giữa ngươi và trượng phép,” ẩn sĩ nói khi Arion bắt đầu thấy tiến bộ. “Không chỉ là sức mạnh, mà là sự kiểm soát, sự bình tĩnh, và trên hết, là sự kết nối với thế giới xung quanh.”

Một ngày nọ, sau một buổi tập luyện cật lực, ẩn sĩ bất ngờ hỏi Arion, “Ngươi có biết vì sao ta lại bắt ngươi học cả kiếm thuật lẫn trượng phép không?”

Arion suy nghĩ một lúc, rồi đáp, “Vì ngài muốn tôi có thể chiến đấu trong mọi tình huống, dù là khi sử dụng ma pháp hay khi không thể dùng đến nó.”

Ẩn sĩ mỉm cười, gật đầu hài lòng. “Đúng vậy. Trong thế giới này, ngươi không bao giờ biết trước được kẻ thù sẽ tấn công từ đâu hay khi nào. Ngươi phải luôn sẵn sàng, phải luôn mạnh mẽ và tỉnh táo. Đôi khi, một đường kiếm chính xác còn có sức mạnh hơn cả một lời nguyền phức tạp.”

Thời gian trôi qua, Arion dần trở nên thuần thục hơn trong việc kết hợp giữa kiếm thuật và phép thuật. Cậu đã có thể chuyển đổi linh hoạt giữa hai phương pháp chiến đấu, sử dụng kiếm để tấn công trực diện và trượng phép để hỗ trợ từ xa.

Một buổi sáng, khi Arion đang luyện tập dưới tán cây lớn, ẩn sĩ bất ngờ bước đến, ánh mắt của ông trầm tư hơn thường ngày. Ông không nói gì, chỉ nhìn Arion trong chốc lát trước khi lên tiếng. “Arion, đã đến lúc ngươi phải bước ra thế giới bên ngoài.”

Arion dừng lại, cảm nhận sự khác lạ trong lời nói của ẩn sĩ. “Ngài muốn nói gì, thưa ngài?” cậu hỏi, ánh mắt không giấu được sự tò mò.

Ẩn sĩ nhìn Arion, ánh mắt ông đầy sự thấu hiểu và một chút lo lắng. “Ngươi đã học được những gì ta có thể truyền dạy. Bây giờ, ngươi cần phải tiếp tục hành trình của mình, không chỉ để rèn luyện thêm, mà còn để khám phá thế giới và tìm ra sự thật về bản thân.”

Arion im lặng, trong lòng dâng lên cảm giác không chắc chắn. “Nhưng tại sao ngài lại giúp tôi? Ngài đã dành cả tháng trời dạy dỗ tôi, mà tôi chẳng biết gì về ngài cả. Ngài là ai thực sự, và vì sao ngài lại chọn giúp đỡ tôi?”

Ẩn sĩ nhìn cậu, ánh mắt ông trở nên sâu lắng, như đang cân nhắc giữa việc nói ra hay giữ lại một bí mật lớn lao. “Ngươi không cần biết quá nhiều về ta, ít nhất là lúc này. Ta chỉ có thể nói rằng ta có lý do của riêng mình để giúp ngươi. Một ngày nào đó, có thể ngươi sẽ hiểu.”

Ngay khi ẩn sĩ vừa dứt lời, hệ thống trong đầu Arion bất ngờ hiện lên một thông báo mới:

[Nhiệm vụ dài hạn: Tìm ra nguồn gốc thực sự của ẩn sĩ. Phần thưởng: 5000 điểm kinh nghiệm, thông tin quý giá về quá khứ của ngươi.]

Arion nhìn bảng thông báo, trong lòng trào dâng một cảm giác hỗn độn giữa sự nghi ngờ và mong đợi. Nhưng cậu biết rằng đây không phải lúc để hỏi thêm. Có lẽ, cậu sẽ phải tự mình tìm ra câu trả lời trong hành trình sắp tới.

“Ta sẽ không ngăn cản ngươi hỏi, nhưng đôi khi, không biết quá nhiều lại là điều tốt,” ẩn sĩ nói, như thể ông biết rõ những gì hệ thống vừa thông báo.

Arion gật đầu, cảm thấy một quyết tâm mới dâng lên trong lòng. “Tôi sẽ tìm ra sự thật, thưa ngài. Nhưng trước tiên, tôi phải trở nên mạnh hơn nữa.”

Ẩn sĩ mỉm cười, ánh mắt ông trở lại vẻ ấm áp thường thấy. “Tốt. Hãy đến Học viện Ma thuật Lục Ngọc tại miền Tây của Thủy Quốc. Đó là nơi ngươi có thể rèn luyện thêm, và cũng là nơi mà ngươi có thể tìm thấy manh mối về quá khứ của mình.”

Sau khi quyết định để Arion rời khỏi khu rừng, ẩn sĩ dành vài ngày tiếp theo để chuẩn bị hành trang cho cậu. Trong thời gian này, ông dạy Arion những kỹ năng sinh tồn cần thiết khi đối mặt với thế giới bên ngoài, đồng thời chuẩn bị các vật dụng cần thiết cho hành trình dài của cậu.

Một buổi sáng sớm, ẩn sĩ gọi Arion vào căn nhà gỗ nhỏ. Trên bàn, Arion thấy một bộ trang phục mới được gấp gọn gàng, một thanh kiếm gỗ, và một cây trượng nhỏ gọn được chạm khắc tỉ mỉ. “Đây là hành trang mà ngươi sẽ mang theo trên con đường phía trước,” ẩn sĩ nói, giọng ông trầm ấm nhưng cũng đầy nghiêm nghị.

Arion nhìn vào những món đồ trước mặt, cảm thấy lòng mình trào dâng một cảm giác không thể nói nên lời. “Ngài đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho tôi sao?”

“Đúng vậy,” ẩn sĩ đáp, ánh mắt ông ánh lên sự quan tâm. “Bộ trang phục này được may từ loại vải đặc biệt, giúp ngươi dễ dàng di chuyển và bảo vệ cơ thể khỏi thời tiết khắc nghiệt. Thanh kiếm này tuy nhẹ nhưng đủ sắc bén để chiến đấu, còn cây trượng được chạm khắc từ gỗ của một loài cây cổ thụ, có khả năng dẫn truyền ma pháp rất tốt.”

Arion cầm cây trượng lên, cảm nhận sự mượt mà của gỗ quý dưới tay, cùng với dòng năng lượng nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ chảy qua.

[Nhận được vật phẩm: Trang phục phiêu lưu (Giảm sát thương vật lý 10%, tăng khả năng di chuyển)]

[Nhận được vật phẩm: Kiếm gỗ (Sát thương vật lý +15, tốc độ tấn công +5%)]

[Nhận được vật phẩm: Trượng ma thuật cổ thụ (Sức mạnh phép thuật +20, khả năng hồi ma lực +10%)]

“Còn đây,” ẩn sĩ đưa cho Arion một túi da nhỏ, “là một số thảo dược và thuốc chữa thương cơ bản. Chúng sẽ giúp ngươi trong những tình huống khó khăn.”

[Nhận được vật phẩm: Túi thuốc cơ bản (Chứa thảo dược chữa lành vết thương, phục hồi sức lực)]

Arion nhận túi da, cảm thấy trọng lượng vừa phải của nó trong tay. “Cảm ơn ngài, thưa ngài. Tôi sẽ sử dụng chúng một cách cẩn thận.”

Ẩn sĩ mỉm cười, nhưng nụ cười của ông ẩn chứa một chút lo lắng. “Hãy nhớ, Arion, thế giới ngoài kia không giống như nơi này. Ngươi sẽ đối mặt với nhiều thử thách, nhưng cũng sẽ học được nhiều điều quý giá. Ta đã dạy ngươi những gì ta có thể, nhưng phần còn lại, ngươi phải tự mình khám phá.”

Arion nhìn sâu vào ánh mắt của ẩn sĩ, cảm nhận được sự lo lắng và kỳ vọng trong đó. Cậu từng nghĩ rằng ẩn sĩ chỉ là một "NPC" trong trò chơi này, nhưng giờ đây, cậu nhận ra rằng ông là một người thầy thực sự, là người đã giúp cậu vượt qua những thời điểm khó khăn nhất. Từ lúc nào, ẩn sĩ đã trở thành một người mà Arion kính trọng và yêu quý như một người thân.

“Tôi hiểu, thưa ngài. Tôi sẽ không để ngài thất vọng.”

Sau khi đã nhận đủ hành trang, Arion chuẩn bị rời khỏi căn nhà gỗ. Ẩn sĩ dẫn cậu ra cổng, nơi cánh rừng đã bắt đầu sáng lên với những tia nắng đầu tiên của ngày mới.

“Trên con đường đến Học viện Ma thuật Lam Ngọc, ngươi sẽ gặp nhiều người khác nhau,” ẩn sĩ nói, giọng ông như hòa vào tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua. “Đây là bài học cuối cùng của ta dành cho ngươi: hãy cẩn trọng và luôn giữ vững niềm tin vào bản thân.”

Arion gật đầu, cảm thấy lòng mình tràn đầy quyết tâm. “Tôi sẽ nhớ lời ngài, và sẽ trở thành một pháp sư mạnh mẽ.”

Ẩn sĩ đặt tay lên vai Arion, ánh mắt ông tràn đầy sự khích lệ. “Hãy đi đi, Arion. Hãy để thế giới bên ngoài dạy ngươi những bài học mà ta không thể. Và hãy nhớ, ta sẽ luôn dõi theo ngươi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »