Ánh bình minh le lói xuyên qua tán lá, đánh thức Arion khỏi giấc mơ đầy ám ảnh. Cậu lắc đầu, cố xua tan những hình ảnh mơ hồ còn sót lại, rồi bước xuống giường. Ẩn sĩ đã ngồi sẵn bên bàn, ánh mắt tựa hồ sâu thẳm như một hồ nước cổ xưa.
Không một lời, ông đứng dậy, dẫn Arion ra khỏi căn nhà gỗ, đến một khoảng sân rộng lớn phía sau. Dấu tích của những trận chiến đã qua in hằn trên mặt đất, như những vết sẹo trên thời gian, kể lại câu chuyện về một quá khứ đầy sóng gió.
"Nơi ngươi đang đứng," ẩn sĩ lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng ẩn chứa một sự uy nghiêm không thể chối cãi, "là một phần của Thủy Quốc, vương quốc hùng mạnh được xây dựng trên sức mạnh của nước và băng. Thủy Nguyên Thành là thủ đô, nhưng nơi này cách xa đó ngàn dặm, một vùng đất hẻo lánh ít người lui tới."
Arion nhíu mày, cố gắng ghi nhớ từng lời. "Vậy đây là một nơi an toàn?"
"Không hoàn toàn," ẩn sĩ đáp, ánh mắt như xuyên thấu tâm can Arion. "Thế giới này đầy rẫy hiểm nguy. Không chỉ từ những sinh vật ma quái hay những kẻ tham lam quyền lực, mà còn từ chính con người. Các quốc gia và phe phái luôn tìm cách mở rộng ảnh hưởng, không từ bất cứ thủ đoạn nào."
Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng Arion. "Vậy tôi phải làm gì để tồn tại?"
"Tránh xa các phe phái lớn, ít nhất là lúc này," ẩn sĩ nói, không rời mắt khỏi cậu. "Chúng không phải nơi dành cho những người mới bước chân vào thế giới ma pháp. Dính líu đến tranh đoạt quyền lực chỉ mang lại tai họa."
Arion gật đầu, thấm thía lời khuyên của ẩn sĩ. "Vậy tôi nên làm gì?"
"Đi trên con đường của riêng mình," ẩn sĩ đáp, giọng nói như vọng từ ngàn xưa. "Tập trung vào việc chinh phục ma thuật, phát triển sức mạnh của bản thân. Ma pháp không chỉ là công cụ chiến đấu, mà còn là chìa khóa để hiểu thế giới, để sinh tồn, thậm chí là nắm giữ vận mệnh của chính mình."
Arion trầm ngâm. Con đường riêng của cậu... vừa kí©h thí©ɧ, vừa đáng sợ. "Nhưng nếu tôi không gia nhập phe phái nào, làm sao tôi có thể bảo vệ mình?"
Một nụ cười thoáng hiện trên môi ẩn sĩ, như thể ông đã đoán trước câu hỏi này. "Ngươi không cần phe phái để trở nên mạnh mẽ. Những pháp sư vĩ đại nhất thường là những kẻ cô độc, học hỏi từ thiên nhiên, từ trải nghiệm của bản thân, và từ những cuốn sách cổ bị lãng quên."
Ông đưa tay chỉ về phía khu rừng rậm rạp, nơi ánh nắng len lỏi qua từng kẽ lá. "Mỗi ngọn cây, mỗi dòng suối đều chứa đựng ma pháp. Ngươi chỉ cần học cách lắng nghe và cảm nhận. Đó là điều mà các phe phái không thể dạy, vì họ quá mải mê với quyền lực và danh vọng."
Arion cảm thấy một gánh nặng được trút bỏ. Con đường tự mình khám phá sẽ đầy chông gai, nhưng cũng đầy hứa hẹn.
"Tôi sẽ đi theo con đường đó," Arion nói, giọng đầy quyết tâm. "Tôi sẽ tự mình học hỏi và phát triển."
Ẩn sĩ gật đầu hài lòng. "Tốt. Nhưng hãy nhớ, con đường này không trải đầy hoa hồng. Ngươi sẽ đối mặt với thử thách, với cô độc. Nhưng nếu kiên định, ngươi sẽ tìm thấy sức mạnh đích thực."
Arion hít sâu, l*иg ngực tràn đầy không khí trong lành của buổi sớm mai. Cậu biết mình đã chọn con đường chông gai, nhưng đó là con đường duy nhất cậu có thể đi.
"Bây giờ," ẩn sĩ nói, một luồng ánh sáng mờ ảo bắt đầu lan tỏa từ lòng bàn tay ông, "hãy bắt đầu bằng việc cảm nhận năng lượng xung quanh. Nhắm mắt lại, tập trung vào hơi thở, và lắng nghe thế giới."
Arion làm theo, nhắm mắt và lắng nghe. Cơn gió thoảng qua như tiếng thì thầm của rừng cây, tiếng lá xào xạc như một bản nhạc êm dịu, và hơi thở của đất mẹ như nhịp đập của sự sống. Dần dần, cậu cảm nhận được một dòng năng lượng huyền bí đang chảy xung quanh, mạnh mẽ và đầy sức sống.
[Nhiệm vụ mới: Cảm nhận năng lượng tự nhiên. Phần thưởng: 300 điểm kinh nghiệm]Arion nhìn thấy thông báo, biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Nhưng thay vì phấn khích, cậu tập trung vào việc cảm nhận năng lượng, bước những bước đầu tiên trên hành trình khám phá ma thuật và tìm kiếm sức mạnh đích thực của bản thân.