Arion ngồi lặng lẽ trong căn nhà gỗ nhỏ, mắt chăm chú nhìn ngọn lửa đang nhảy múa trong lò sưởi. Ánh sáng ấm áp từ lò sưởi lan tỏa khắp căn phòng, giúp xua tan cái lạnh, nhưng tâm trí cậu vẫn quay cuồng với những gì vừa trải qua. “Mình thật sự đã xuyên không sao? Thế giới này… Thủy Quốc? Hệ thống? Mọi thứ giống như một trò chơi thực tế ảo vậy,” cậu thầm nghĩ.
Người đàn ông, người tự xưng là ẩn sĩ, đặt trước mặt Arion một quyển sách cũ kỹ. Ông ngồi xuống đối diện, đôi mắt sắc bén, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
“Không có ma pháp bổn nguyên sẽ khiến ngươi học mọi thứ chậm hơn, nhưng điều đó không phải là vấn đề lớn,” ông ta nói, giọng điệu bình thản nhưng không giấu được sự uy quyền. “Thế giới này rộng lớn hơn ngươi nghĩ, và không phải ai cũng được sinh ra với khả năng sử dụng ma pháp. Nhưng mọi thứ đều có cách giải quyết.”
Arion cúi xuống nhìn quyển sách trong tay. Bìa sách bằng da đã bạc màu, nhưng những dòng chữ cổ xưa vẫn hiện rõ. Cậu từ từ mở sách ra, phát hiện những ký tự bên trong dường như xa lạ, nhưng lạ thay, cậu lại có thể hiểu được chúng.
“Đây là cuốn sách cơ bản về ma pháp,” người đàn ông tiếp tục. “Nếu ngươi muốn tồn tại ở thế giới này, điều đầu tiên cần làm là học cách hiểu và sử dụng ma pháp.”
Arion gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi hoặc. “Không có lựa chọn nào khác. Nếu mình muốn sống sót, mình phải học cách tồn tại ở đây. Nhưng liệu mình có thể? Mình chỉ là một người bình thường, không ma pháp, không kỹ năng chiến đấu. Thế giới này quá lạ lẫm, còn cái hệ thống kia nữa…”
Những suy nghĩ này làm cậu cảm thấy nặng nề hơn. Cậu không muốn chết, nhưng cậu cũng không chắc mình có thể sống sót. “Mình phải cố gắng, ít nhất là để sống thêm một ngày. Từng bước một, mình sẽ tìm ra cách.”
Người đàn ông nhìn cậu, ánh mắt lóe lên chút tò mò. “Việc ngươi không có ký ức về thế giới này có thể là một lợi thế,” ông ta nói, giọng trầm lại, nhưng không kém phần nghiêm túc. “Ngươi không bị ràng buộc bởi những định kiến hay giới hạn. Hãy học hỏi và khám phá với tâm trí cởi mở.”
Arion ngẩng lên, chạm phải ánh mắt của ông ta. “Không ký ức… có thể là vậy, nhưng mình vẫn nhớ rất rõ cuộc sống trước đây, nơi mọi thứ đơn giản hơn nhiều.” Cậu nhớ lại những ngày tháng ngồi trước màn hình máy tính, đắm chìm trong những trò chơi nhập vai, nơi cậu là người điều khiển mọi thứ. Nhưng giờ đây, cậu lại bị cuốn vào trò chơi này, không còn nút tắt nào để thoát ra.
“Mọi thứ ngươi cần biết đều nằm trong cuốn sách này,” người đàn ông nói, giọng trầm ấm. “Hãy bắt đầu từ những bài học cơ bản nhất. Đêm đã muộn, nếu có gì muốn hỏi, hãy tìm ta vào ngày mai.”
Arion chậm rãi gật đầu, cảm nhận trọng lượng của quyển sách trong tay. “Không còn lựa chọn nào khác. Nếu mình muốn sống sót, mình phải tìm hiểu quy tắc của thế giới này.” Cậu nhắm mắt lại, tập trung vào từng chữ trong sách. Kỳ lạ thay, những dòng chữ như đang chảy thẳng vào tâm trí cậu, một cách tự nhiên và liền mạch.
Bên ngoài, bóng đêm đã bao phủ khắp khu rừng. Nhưng bên trong căn nhà gỗ nhỏ, ngọn lửa trong lò sưởi vẫn cháy sáng, sưởi ấm cho chàng trai trẻ đang bắt đầu một hành trình khám phá thế giới mới, một hành trình đầy những thử thách nhưng cũng không kém phần hy vọng.
“Được rồi, mình sẽ chinh phục được trò chơi chết tiệt này và trở về nhà,” Arion tự nhủ, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Dù thế giới này lạ lẫm và đáng sợ, nó cũng mở ra trước mắt cậu những cơ hội mới – cơ hội để cậu trở thành một ai đó, thay vì chỉ là một người bình thường trong cuộc sống cũ.