Nhạn Tri Thu bừng tỉnh, đầu cô váng vất đau như búa bổ, xung quanh chỉ có ánh nến lờ mờ chiếu rọi.
“Ngủ một giấc mà đã đến đêm rồi hay sao chứ?”, Nhạn Tri Thu đưa tay dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa. Cô đang ngồi trên một chiếc giường lớn bằng gỗ lim với màn trướng che rũ xuống màu đỏ rực chói mắt, đệm làm bằng vải gấm cùng màu hoa văn rồng phượng, quần áo lượt thượt nhiều tầng nhiều lớp mà cô đang mặc trên người cũng toàn là màu đỏ.
Sau đó cô đột nhiên sực nhớ ra là mình đang dự tiệc cưới của Lý Thanh Phi thì bị ngã xuống sân khấu. Như vậy chẳng phải quá kỳ quái hay sao chứ, nếu như bị thương thì nơi này là bệnh viện mới đúng nhưng nhìn chỗ này xem ra lại giống phòng tân hôn hơn.
“Đây là tình huống gì thế này, sao thoắt một cái lại chuyển từ ngày sang đêm rồi, mà đây là đâu? Sao mình lại mặc hỉ phục chứ?”
Nhạn Tri Thu chống tay xuống giường ngồi dậy. Từ bên ngoài có tiếng chuyện trò lao xao vẳng đến tai cô khiến cô tò mò leo xuống giường, Nhạn Tri Thu túm lấy mớ váy áo dài lê thê cùng mớ trang sức cồng kềnh nặng trĩu trên đầu đi đến gần cửa ra vào hơn.
Nhạn Tri Thu áp tai vào cửa, chăm chú lắng nghe. Có hai giọng nói khác nhau đang đối thoại, một người giọng kim the thé và một người giọng trầm.
“Tội nghiệp Tam Tiểu thư quá, xinh đẹp là thế lại phải gả cho một nam nhân người không ra người quỷ không ra quỷ như thế!”, người có giọng trầm thở dài thườn thượt.
Nhạn Tri Thu cau mày suy nghĩ. Tam Tiểu thư này không phải là đang nói cô chứ, cô nhìn lại mình thấy kiểu gì cũng giống như là tân nương. Nhưng cái gì mà gả cho nam nhân “nửa người nửa quỷ”, cô vừa nghe thấy đã bất giác nổi hết gai ốc.
Chậc, cứ nghe tiếp đã. Nghĩ thế Nhạn Tri Thu lại áp sát người vào cửa nghe ngóng.
“Cũng không trách được Nhạn gia, nhà bên đấy chỉ có hai đứa con gái mà Tam Tiểu thư lại là con vợ lẽ, dĩ nhiên trong mối liên hôn này phải là cô ấy đứng ra gánh vác rồi. Nhị Tiểu thư lá ngọc cành vàng cao quý sao lại có thể chịu khổ mà gả cho Đại Thiếu gia tàn phế của Tịch gia!”, giọng kim ra vẻ trải đời phản biện lại.
“Mà cô có biết tại sao Tịch Đại Thiếu gia lại trở nên như vậy hay không?”
“Nghe nói năm đó từ đường của Tịch gia đột nhiên bị cháy giữa đêm, đúng lúc đó Đại Thiếu gia lại bị Tịch Phu nhân phạt quỳ trong đó nên không thể nào chạy thoát được, vừa bị bỏng nặng ở mặt lại còn bị xà nhà rơi vào chân. Kết quả vô cùng thê thảm, gương mặt vô cùng soái khí bị phá hủy hết một nửa, chân cũng không còn đi lại được.”
“Thì ra là thế, nên cậu ấy mới suốt ngày đeo mặt nạ che mặt, còn giấu mình trong phòng. Hôm nay đại hôn mà cũng chẳng đến phòng tân hôn nhỉ! Tội nghiệp Tam Tiểu thư quá!”, giọng trầm lại thở dài cảm thán.
Nhạn Tri Thu còn chưa hiểu chuyện gì thì cửa phòng mà cô đang tựa vào đột ngột mở tung ra, cô mất đà cứ thế mà ngã lăn ra đất sóng soài.
Hai gia nhân bên ngoài vốn dĩ muốn mở cửa vào xem Tam Tiểu thư thế nào bị Nhạn Tri Thu lao ra làm cho kinh hoảng, cả hai đều hét ầm lên.
“Tam Tiểu thư, sao cô lại ra đây!”
Nhạn Tri Thu lồm cồm bò dậy, tóc tai được chải vấn cầu kỳ tất cả đều bung xõa ra rũ rượi, quần áo thì xộc xệch.
“Các cô gọi tôi là gì?”
“Tam Tiểu thư!”, cả hai người đều đồng loạt trả lời.
“Tôi tên là gì? Hai cô là ai?”, Nhạn Tri Thu nghi ngờ mình thế mà lại xuyên không mất rồi, có điều đây là đâu thì cô cần phải xác định rõ ràng.
“Tiểu thư là Nhạn Tri Thu, chúng tôi là gia nhân theo hầu tiểu thư tên là Thủy Linh, Thủy Tâm. Tiểu thư không nhớ gì cả à?”, hóa ra cô vẫn tên là Nhạn Tri Thu, có điều bây giờ lại trở thành Tam Tiểu thư gì gì đấy, thật kỳ lạ.
Thủy Linh là người có giọng trầm hốt hoảng đi đến đưa tay sờ trán Nhạn Tri Thu.
“Tam Tiểu thư không bị sốt chứ, sao đột nhiên ngã một cái lại trở nên mất trí nhớ thế này?”
Nhạn Tri Thu không để tâm đến vẻ mặt như thấy quỷ của hai gia nhân theo hầu, cô lại hiếu kỳ hỏi tiếp.
“Hôn này là ngày đại hôn của tôi à, hôn phu đó là ai, tên gì?”
Đến lúc này thì hai gia nhân kia đã chắc chắc một điều là Tam Tiểu thư của mình bị ngã đến hư đầu mất rồi. Trước khi kết hôn rõ ràng tiểu thư đã khóc lóc, tuyệt thực cả mấy ngày để phản đối hôn sự này kia mà, sao bây giờ lại không nhớ gì hết, có còn vẻ mặt thản nhiên thế kia.
“Phu quân của Tiểu thư là Tịch Bách Phàm – Đại Thiếu gia của nhà họ Tịch? Tiểu thư không nhớ chút gì thật sao, trước đây Tiểu thư từng suýt chết vì nhốt mình trong phòng phản đối cuộc hôn nhân này kia mà!”, Thủy Tâm tròn mắt đầy kinh ngạc.
“Cái gì, tôi từng bỏ ăn vì cái tên nam nhân đó á?”, Nhạn Tri Thu không thể nào tin vào tai mình. Người mạnh mẽ như cô chưa bao giờ vì bất kỳ một gã đàn ông nào mà hành hạ bản thân cả, sao Tam Tiểu thư mà cô xuyên vào lại yếu đuối thế này, thật là mất mặt.
Cả Thủy Linh và Thủy Tâm đều gật đầu khẳng định.
“Nhưng hôm nay là tân hôn mà sao không nhìn thấy anh ta đâu cả!”, Nhạn Tri Thu nghe nói Tịch Mộ Phàm này xấu xí thì có chút hiếu kỳ, dù tiêu chí lấy chồng trước kia của cô nhất định phải là mỹ nam mỹ mạo song toàn.
Thủy Linh khó xử nhìn Thủy Tâm, một lúc sau mới ngập ngừng nói.
“Đại Thiếu gia nói mệt trong người nên không đến, Tam Tiểu thư đừng thất vọng!”
Tâm trạng của Nhạn Tri Thu có hụt hẫng một chút nhưng cô còn lâu mới phải mong chờ vị phu quân từ trên trời rơi xuống này.
“Ôi, ta đau đầu quá, mau dìu ta vào phòng!”
"Tam Tiểu thư có sao không, để hạ nhân dìu người vào nghỉ ngơi!"
Nhạn Tri Thu cau mày ra vẻ mệt mỏi rồi chờ hai gia nhân dìu vào giường xong thì nằm lăn ra. Cô thầm khâm phục khả năng diễn xuất của mình, thế mà lừa được bọn họ rồi.