Thược Dược thật thà, vừa nghe đến truyền thuyết này đôi mắt liền tỏa sáng, nàng nhìn thấy tam thúc nhà mình đang lừa dối tiểu nha hoàn của mình đến đầu óc choáng váng, lập tức chậm rì rì nói một câu, “Truyền thuyết này xem ra chút vấn đề, chẳng phải trước khi bọn họ trở thành quan to hiển quý không ở nơi này sao, sau này mới dọn đến nơi đây ở. Những gia tộc đã suy tàn ở nơi này cũng không phải số ít.”
Thược Dược: “???”
Tạ Lịch hơi xấu hổ, chỉ có thể lắc đầu thở dài, “Ngươi a ngươi a, tính tình này của ngươi thật là....”
Nhìn sự đời quá thấu đáo.
Kỳ thật cũng không tốt.
————————
Khe nước ở Ô Linh hầu hết đều là những ngôi nhà cổ của các gia tộc quyền quý, và nhiều gia tộc lừng danh trong lịch sử đều bắt nguồn từ đây.
Sở dĩ Tạ Minh Cẩn đề cập đến vấn đề gia tộc là bởi vì muốn kiểm tra thử xem vị tam thúc trấn thủ Ô Linh tổ trạch có bình tĩnh trước quyền lợi và danh vọng của gia tộc hay không.
Từ chỗ của phụ thân nàng.... Nàng đã là bất lực.
Cũng còn may thay, nàng cảm thấy vị tam thúc này không thay đổi quá nhiều, tuy khéo đưa đẩy một chút bởi vì làm quan, nhưng không thể so với sự tàn nhẫn quyết tuyệt của phụ thân nàng.
Tâm tình Tạ Minh Cẩn nhẹ nhõm đi một ít, trên mặt cũng mang theo nụ cười, tuy nhiên Thược Dược lại vô cớ dâng lên một nỗi khẩn trương.
“Cô nương, lão phu nhân bên kia....”
“Không cần lo lắng.”
“Cô nương đã có biện pháp ứng phó?”
“Cùng lắm thì ta quỳ hoặc là đứng mấy canh giờ, ta ngất xỉu đi là được, đợi lát nữa em nhớ phải đỡ được ta, sàn gạch rất lạnh và cứng, đừng làm ta bị đau.”
Thời điểm Minh Cẩn nói lời này quả thực rất nghiêm túc, như thể việc này là đương nhiên.
“Đúng vậy, vẫn là cô nương thông minh.”
Tạ Lịch đứng bên cạnh: “....”
Nói như thế nào đây, cháu gái và anh trai nhà mình không giống nhau, duy chỉ có một điểm là —— thiên tư bất phàm, sâu không lường được.
Không liên quan đến việc định nghĩa tốt xấu, chỉ là cùng một ý tứ như vậy.
————————
Còn về phần lão phu nhân, Tạ Lịch khó mà nói được gì, huynh đệ tỷ muội bọn họ đều là con vợ lẽ, không như những gì người khác nhìn thấy.
“Tự ngươi hãy cẩn thận.”
Hắn ta chống đỡ áp lực, đem nàng từ trong tay Đông Chiến trở về Tạ gia đã là ngỗ nghịch với ý muốn của lão phu nhân, chỉ có thể giả ngu giả ngơ lừa gạt một lần, nhưng nếu lại ngỗ nghịch lần nữa, vậy thì khó nói.
Minh Cẩn cũng biết hắn ta khó xử, trấn an nói: “Cảm ơn tam thúc, tam thúc vừa từ bên ngoài trở về, chắc sẽ có một đống công sự cần xử lý, nếu vội thì đi trước đi.”
Tạ Lịch vốn đang hổ thẹn vì không thể che chở cháu gái, nhưng Minh Cẩn đã mở lời, sắc mặt hắn ta hòa hoãn đi rất nhiều, xoay người rời đi.
“Cô nương, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Thược Dược vừa đến ngôi nhà cổ kính này liền nhận ra vài phần hương vị —— không ai để ý tới bọn họ.
Đã không có người tiếp đãi nghênh đón, cũng không có người phản ứng lại.
Dường như là cố ý.
Thế này có thể xem như là trực tiếp gây khó dễ khiến người ta khuất phục.
“Đi... Tòa lâu kia.”
Dưới sự mệt mỏi, suy nghĩ và động tác của Tạ Minh Cẩn có chút chậm chạp, cuối cùng mới nghiêng đầu nhìn về một chỗ.
Thược Dược đi theo và nhìn thấy một tòa nhà lầu hai tầng, xung quanh đều là cây cối, nhìn thoáng qua rất hiu quạnh.
Đoàn người đi qua, trên đường vẫn như cũ không có một bóng người, nhưng vừa đến gần tiểu lâu, Thược Dược liếc mắt một cái liền nhìn thấy phía trước tiểu lâu có một đám người.
Còn có một cái bồn lửa lớn.
Người đông thế mạnh, trông rất hùng hổ.
-----
Dịch: MB