Chương 42: Tiểu A Cẩn (3)

Dung mạo không tính là quá xuất sắc, nhưng lại là một người đàn ông trung niên có phần ngay ngắn chỉnh tề mặc bộ trường bào màu xanh, để hai chòm râu nhỏ, sau khi thấy Minh Cẩn, ông ta đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng vui mừng khôn xiết, vội xuống ngựa, đến phía trước xe ngựa rồi cười nói: “Thế nào, còn nhận ra Tam thúc không?”

Trước đó Minh Cẩn cũng cười, nhưng lại là không có mặt mũi, đoan chính với lễ, đều không phải phát ra từ nội tâm, hoàn toàn không giống như lúc này.

Lúc này cả mặt mày nàng đều tràn ngập ý cười, đuôi lông mày vui sướиɠ, dưới dung mạo đẹp thanh tú còn có một hai phần thân cận ngây thơ đối với trưởng bối, tuy nhàn nhạt, nhưng lại càng hiện rõ sự đáng quý.

“Chắc là không nhận ra rồi, ai bảo Tam thúc còn trẻ hơn năm xưa chứ.”

Nàng dùng tay vịn cửa sổ, mi mắt cong cong, nói vô cùng nhập tâm, làm người nghe cảm thấy sung sướиɠ, cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sự thân thiết của nàng đối với người này.

“Ha ha, miệng lưỡi Tiểu A Cẩn nhà ngươi vẫn như lúc nhỏ, nghĩ lại cũng nhiều năm quá rồi, đại ca cũng…không cần, cháu không cần xuống, cơ thể cháu yếu ớt, đợi lúc nữa về nhà rồi nói.”

Tạ Lịch thấy Minh Cẩn muốn xuống xe hành lễ thì vội ngăn cản, sau đó lại nhìn Đông Chiến và Tất Thập Nhất, cười ha hả nói: “Các ngươi cũng muốn tới đón A Cẩn sao? Khéo thật, ta vừa đúng lúc đuổi kịp, Đông Chiến, ngươi còn có công vụ tại thân nên không làm phiền ngươi nữa. Còn về ngươi, ta nhớ ngươi tên Tất Thập Nhất nhỉ, cùng nhau đi đi.”

Tất Thập Nhất vẫn giữ nề nếp, “Ý của chủ quân là....”

Không chờ hắn nói xong, Tạ Lịch khoát tay, “Về nhà rồi nói.”

Dường như theo ông được biết, Tạ Minh Cẩn một khi quay về thì đương nhiên chỉ có thể về Tạ gia, bằng không còn có thể đi nơi nào?

Tất Thập Nhất nheo mắt, nhưng cuối cùng hai tay năm tay, vẫn là thuận theo.

Tạ Minh Cẩn nhìn liếc hắn một cái, không tỏ ý kiến gì.

Có điều bây giờ muốn qua cũng không dễ dàng, phải làm thông tuyến đường trước đã, may là có người của Đông Chiến phái tới, rất nhanh sau đó số cát và đất ở chỗ lún đã được xử lí đi không ít, cũng may là không có ai thương vong, chỉ là có nhiều khu cần xây lại, dưới sự nguy hiểm, Đông Chiến định dùng xe ngựa đưa những người bị thương này về thành.

Đông Chiến còn chưa mở miệng thì đã có người dẫn đầu hưởng ứng rồi.

“Diệp cô nương?” Hắn cũng nghe nói qua vị Diệp gia cô nương này, thanh danh cực tốt, được vô số thế gia công tử trong quận Ô Linh theo đuổi.

Diệp Khởi Tư hơi khom người, khí chất thanh nhã, thanh âm nhu mỹ, nàng nói: “Đông Chiến đại nhân, tiểu nữ nguyện dâng xe ngựa ra hỗ trợ những người chịu khổ chịu nạn này.”

Trước đó Đông Chiến bị Minh Cẩn chọc tức, dường như lại nhận được sự an ủi trên người Diệp cô nương ôn nhu như nước chân thiện mỹ này, “Đa tạ Diệp cô nương.”

Ngữ khí thế này hoàn toàn bất đồng với ánh mắt trước đó của hắn, hiện rõ ra là nữ tử Tạ gia nào đó đáng đời bị hắn đối xử như thế vậy.

-----

Dịch: MB