Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Gian Sắc

Chương 40: Tiểu A Cẩn (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật ra ở cả quận Ô Linh này không có quá nhiều người nhận ra cô tiểu thư Tạ gia này, vì thuở nhỏ nàng đã tới đô thành, mà đô thành thì xa xôi, lại ở tận bên trên, dù có tin tức thì cũng không có mấy ai biết được chuyện của nàng ở đô thành.

Chỉ có số ít người sống lâu ở quận thành Ô Linh giống như tên nhãi Tiêu Vũ này, cho dù là chuyện từ thuở nhỏ cũng để lại cho hắn bóng ma rất lớn, đến bây giờ vẫn còn nhớ, không chờ đợi được nữa mà đi gây sự.

Nếu nói đến vị tiểu bá vương này thì thấy chỗ nào cũng là sơ hở, chỗ nào cũng có nhược điểm, chỉ là không phải ai cũng hào phóng và tốt bụng như Minh Cẩn, cuối cùng lại mang theo ý cười róc rách cho ngươi một kích.

Hiện tại mấu chốt không phải ở Tiêu Vũ, mà ở Đông Chiến.

Hắn nói thế nào?

Từ Trường Bạch nhìn từ xa, thấy gò má lên xuống của vị Phó thống lĩnh oai hùng của quận Ô Linh, thấy vẻ mặt âm trầm không giống với khí chất bên ngoài của Minh Cần, nhưng cuối cùng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

Về công về tư, nàng nói vào đường chết rồi.

Đông Chiến khẽ cắn răng, bỗng nhiên quay mặt đi, lạnh lùng nói với Phó quan bên cạnh: “Đập!”

Phó quan sửng sốt, sau đó hiểu ra, lập tức hạ lệnh cấp dưới bao vây xe ngựa của Tiêu Vũ lại.

Tiêu Vũ thật sự không ngờ được Đông Chiến thế mà thật sự dám đập xe của hắn, hơn nữa là trước mắt bao nhiêu người, đây còn là mất mặt sao? Là uy danh hiển hách hoành hành ngang ngược được lập nên của tiểu bá vương hắn!

“Ngươi dám!! Đông Chiến... Các ngươi bỏ ta ra!!” Tiêu Vũ muốn xông tới đánh Đông Chiến, lại sợ ảnh hưởng tới Tiêu gia, cho nên vô cùng bất lực. Tiêu Vũ chỉ có thể dành thời gian gây phiền phức cho Minh Cẩn, tức giận mắng mỏ, “Minh Cẩn, ngươi được lắm! Đi đến đô thành được mấy năm là lợi hại rồi đúng không, dám đập phá xe của ta, ta....”

Minh Cẩn ngước mắt lên nhìn hắn, khẽ cười, cặp mắt kia trong phút chốc lại trở nên lạnh lùng, làm Tiêu Vũ kinh ngạc, lời mắng chửi ra tới cửa miệng lại rút vào.

“Tiêu tiểu công tử nên may mắn cậu không phải ở đô thành, cũng nên may mắn vì người cậu mạo phạm chỉ là một nữ tử yếu ớt bị gia đình bỏ rơi, bệnh tất quanh năm không còn sống được lâu, đổi lại là người khác, tám chín phần là bị đánh chết rồi, Tiêu gia cũng không cứu nổi ngươi.”

Nàng mỏi mệt suy yếu không phải là làm bộ, lúc nói như vậy, lại lộ ra nụ cười vô cùng khoan dung.

“Ô Linh khá tốt, thích hợp với cậu.”

Đây không biết là đang khen Ô Linh hay là đang châm biếm Tiêu Vũ.

Gương mặt Tiêu Vũ đỏ lên, lại bị tôi tớ lôi kéo, vô cùng tức giận, nhưng kỳ lạ là hắn không còn nhục mạ nữa, có lẽ là vừa bị ánh mắt ban nãy của Minh Cẩn dọa sợ rồi.

Nhớ rõ thời niên thiếu đó, hắn vẫn càn rỡ ngông cuồng như vậy, lại cũng đắc tội với Minh Cẩn như vậy, sau đó....

Khi đó nàng cũng là ánh mắt như thế này.

Dịu dàng như nước, trong mắt lại có ý chí kiên cường, cũng có sự tàn nhẫn vô cùng.

Hắn sợ đến bây giờ.

————————

Phanh, phanh, phanh!

Xe ngựa đã bị đập, tất cả bánh xe đều bị gỡ xuống dưới.

Bây giờ mặt mũi của Tiêu gia thể diện cũng không còn, đám tôi tớ Tiêu gia mặt xám mày tro, đặc biệt là Tiêu Vũ.

Tình cảnh nhất thời yên tĩnh lại.

Đông Chiến mặt vô cảm, “Ta đã trừng trị Tiêu Vũ rồi, Cẩn tiểu thư có vừa lòng không?”

Hắn đang trào phúng, có lẽ cho rằng nàng là cái loại người vô cùng kiêu căng.

Thật ra nhận định này cũng không sai.

-----

Dịch: MB
« Chương TrướcChương Tiếp »