Thược Dược mở cửa ra lấy tờ đơn từ tay Tất Thập Nhất, nàng ta liếc mắt nhìn tờ đơn một cái rồi trợn trừng mắt, sau đó mới đưa cho Tạ Minh Cẩn.
Tạ Minh Cẩn nhìn tờ đơn trong tay, nàng không hề tức giận như Thược Dược, chỉ bình tĩnh nói: "Bề ngoài thoạt nhìn là bổ máu, nhưng thật ra sẽ khiến thân thể ta càng thêm suy nhược đến không thể bồi bổ lại được, rồi cuối cùng chỉ càng mau chết sớm sao."
Nàng không phải đang hỏi hai người họ, mà giống như tự nói chuyện một mình.
Hai người cũng không dám nhiều lời.
Tất Thập Nhất cúi đầu đứng ở ngoài phòng, cũng không nhìn người bên trong phòng mà chỉ nói: "Chuyện ngài căn dặn đã làm xong."
"Làm gì?"
Thược Dược kinh ngạc hỏi.
"Cũng không có gì." Tạ Minh Cẩn rút từ trên kệ sách ra một phong thư hôm qua còn chưa kịp xem, nàng qua loa nói: "Chỉ là bảo Thập Nhất tháo một, hai cái đinh quan trọng trong bánh xe ngựa của các nàng mà thôi."
Thược Dược: "..."
Lúc đầu thì cổ xe ngựa kia chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng đến nửa đường thì sẽ không đi được nữa.
"Nếu xe ngựa bị hỏng ở nửa đường, phía trước sẽ không có thôn mà phía sau cũng không có nhà trọ, các nàng nhiều người như vậy sợ rằng lúc đến được trạm dịch... Không chừng còn có thể gặp khó khăn."
Nghĩ tới mấy bà ma ma vênh váo hống hách kia phải ôm cái cơ thể béo gầy của mình thở hồng hộc đi trên đường lớn hoang vắng. Mấy năm nay các nàng đi theo lão phu nhân được sống trong nhung lụa, cho nên với thể lực của các nàng chỉ sợ có đi đến đêm cũng chưa đến được trạm dịch, phải ăn ngủ ngoài trời.
Nghĩ đến đây, Thược Dược không kìm được thở dài một hơi, nàng tỏ vẻ đồng cảm: "Thật là đáng thương... Tuổi các nàng cũng không còn trẻ nữa."
Sau đó nàng lại không kiềm được nữa mà bật cười.
Tạ Minh Cẩn cũng thở dài, tỏ vẻ oan ức: "Cũng đâu thể trách ta được, ai bảo nàng ta dám véo ta chứ."
Nàng xoa nhẹ vệt đỏ còn lưu lại trên cổ tay mình, nở nụ cười. Nhưng khi nhìn thoáng qua phương thuốc trong tay, nụ cười lại nhạt đi.
Đã trôi qua nhiều năm như vậy nhưng tổ mẫu vẫn còn nhớ nhung nàng mà.
Thực ra, không cần làm đến vậy.
Tổ mẫu không muốn nàng trở về, nhưng kỳ thực nàng cũng không nghĩ sẽ trở về.
...
Con đường lớn trước nay đều hoang vắng, trên đường lại có rất nhiều cái hố không lấp. Nhưng những năm gần đây xe ngựa qua lại nơi đây dần dần nhiều hơn, hôm nay bên cạnh đình hóng mát mười dặm là một quán trà đang đón tiếp tiễn đưa khách. Có lẽ là lần đầu tiên đến nơi đây cho nên có chút tò mò, một thương nhân đã hỏi thăm những thương khách trên bàn.
Một người khác nghe vậy thì cười nói: "Vừa nhìn huynh đài thì biết ngay là thường xuyên đi lên núi Phượng, nhưng lại hiếm khi đi qua con đường này đúng không?"
"Cũng không phải vậy, chỉ là nghe đồn rằng gần đây có bọn trộm cướp thường hay xuất hiện mai phục rồi chặn đường gϊếŧ người, cho nên mới đi con đường khác, không ngờ mọi người đều đi con đường này."
"Có lẽ chưa chắc vì đám trộm cướp."
"Hả, ý của huynh đài là gì?"
"Lý do đơn giản thôi, đây chính là nơi biệt trang của một vị tiểu Thánh nhân quản hạt."
Nhưng cụ thể có bí mật gì, cũng không ai biết rõ.
Bao gồm người chủ nhân chưa từng ra ngoài cửa thôn trang kia, rốt cuộc là người như thế nào cũng không ai biết.
...
Biệt trang của tiểu Thánh nhân, nghe qua thì có rất nhiều nội tình. Nhưng những người già có chút kiến thức địa lý về quận Ô Linh này đều biết nơi đó chỉ là một thôn trang xa xôi nghèo khó, tổ tiên của nơi đó đã từng có một thời huy hoàng, sau đó thì suy tàn.
Thế hệ trước luôn ngoan cố không chịu làm quen sự vật mới, cũng một mực không chịu thay đổi nhận thức đối với biệt trang của tiểu Thánh nhân, họ cũng chưa từng thử lý giải qua.
Những ma ma đó cũng có cùng ý nghĩ này, cho dù nông nghiệp của điền trang vô cùng phồn vinh, thì các nàng cũng không xem trọng. Chỉ sợ mấy năm nay trong tầm mắt của các nàng cũng chỉ để ý đến sự phồn hoa náo nhiệt của quận thành và sự nhàn nhã phú quý của các thế gia.
Làm gì xem trọng nơi này chứ.
Nhưng không ít thương khách lại nhạy cảm nhận ra năng lượng của biệt trang nhỏ này. Đi đường bình yên nên giao dịch cũng trở nên phát đạt, con đường nơi đây cũng dần dần trở thành con đường hàng đầu được lựa chọn khi đi buôn.
-----
Dịch: MB