Chương 27: Vô Tội (1)

Minh Cẩn bất giác lấy tay xoa nhẹ đôi mắt, nghe vậy, nàng dừng động tác lại, sau đó buông tay xuống, mở to đôi mắt còn đang ửng đỏ, bật cười nói: “Ta khá là vô dụng, dễ buồn ngủ, thật sự không nhịn được ầm ĩ vào ban đêm, khiến tiên sinh chê cười rồi.”

Mọt sách có đôi lúc cổ hủ, nhưng đôi khi cũng nghĩ khá thoáng.

“Thật ra nhiều chứng cứ như vậy cũng đủ định tội rồi, hà cớ gì phải vất vả đi dụ hắn nhận tội chứ?”

Minh Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như hắn ta ngụy biện, thì thực ra cũng có thể là người khác phạm tội, mới đầu ta coi hắn là chủ nhà, chỉ cho rằng hắn tham tài keo kiệt, đó có thể là tiền đề để thăm dò, bởi vì đặc điểm thân phận của Lý Dịch này quả thực là nhiều tài sản, nguyên nhân gây ra nhiều vụ án trên đời này không phải vì tình yêu thì cũng là vì tiền tài. Nhưng ta không thể bởi vậy liền định luận người ta, không tận mắt thấy hắn nổi sát tâm muốn mưu hại chúng ta, không nghe hắn nhận tội, thì ta không muốn làm tổn thương người khác,”

Nói xong, nàng cảm thấy ánh mắt Từ Trường Bạch có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý, bởi vì đang mệt mỏi, nên hơi khom lưng rồi xoay người trở về phòng.

Tuân thủ nghiêm khoảng cách, khách sáo có thừa.

Đây là Minh Cẩn mà hắn gặp được trong ba tháng qua, đêm nay chứng kiến, có thể là một thoáng kinh hồng, cũng có thể là một góc băng sơn.

Từ Trường Bạch sờ vào quyển sách vừa tiện tay cầm theo lúc ra khỏi cửa, vào lại trong phòng.

Quyển sách này còn chưa xem xong, tiếp tục thôi.

————————

Có lẽ do tối qua mệt mỏi quá mức, cả đêm này Minh Cẩn ngủ rất say, nhưng cuối cùng vẫn bị những âm thanh nhốn nháo đánh thức, tỉnh lại rồi rửa mặt chải đầu, nàng nhìn thấy con đường bên ngoài cánh rừng có rất nhiều người, có sai dịch, cũng có một số người đang kêu khóc.

“Người của Lý gia tới rồi?” Minh Cẩn hỏi Thược Dược, Thược Dược đáp vâng, đặt cháo trắng và rau lên bàn rồi nói: “Nghe nói là người của chúng ta đêm qua đi nha môn kêu, bên kia liền nhận được tin tức, kêu gọi người và ngựa qua, đến hộ vệ cũng đem theo hơn hai mươi người, nói là muốn đánh chết tên Giang Xuân Lai kia, mất công người nha môn ngăn lại, đúng là làm ầm lên.”

Minh Cẩn nghe lời này của nàng, hơi nhướng mày, nói: “Sao ta cảm thấy em không hận tên Giang Xuân Lai đến mức nghiến răng nghiến lợi như trước kia nhỉ?”

Thược Dược trừng mắt: “Sao có thể! Em vẫn còn nhớ rõ nửa đêm canh ba hắn cầm dao tới muốn gϊếŧ chúng ta đó! Nhưng cô nương người cũng thường nói việc nào ra việc đó, nếu là hắn gϊếŧ Lý Dịch kia, thì đó chính là tên hành giả bất thiện, xâm phạm Lâm thị, coi như về tình cảm thì có thể tha thứ. Có điều tên Lý Dịch kia cũng đủ xấu xa, nãy em còn nhìn thấy vợ của hắn tới, trông vô cùng xinh đẹp, nói chuyện rất dễ nghe. Nữ tử tốt như vậy, không ngờ hắn vẫn còn....”

Minh Cẩn nghe xong, ngước mắt, đôi mày uyển chuyển: “Dễ nghe đến mức nào, có dễ nghe như ta không?”

Nhìn dáng vẻ có chút ủy khuất kia, Thược Dược luống cuống, vội vàng nói: “Sao có thể chứ, còn không đẹp bằng cô nương nữa.”

Minh Cẩn giận nàng, liếc mắt một cái, cũng không đùa nàng nữa, cười hỏi: “Vậy Lý thị bọn họ còn nhốt cùng nhau không?”

“Chắc là không, những người đó kêu đánh đòi gϊếŧ Giang Xuân Lai và Trương Tam, người của nha môn liền đem tách bọn họ ra giam lại, Lý thị vì để chăm sóc Giang Xuân Lai, sợ hắn xảy ra chuyện, cũng đang xin đi theo.”

Thược Dược hiển nhiên không muốn cô nương nhà mình đặt quá nhiều tâm tư vào vụ án này, khách quan mà nói, cô nương đã là tận lực vì người chết rồi, thế nên nàng liền hỏi Minh Cẩn bao giờ mới hành động.

“Hôm nay.”

————————

Đám người Thược Dược vội vàng sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị rời đi, còn Minh Cẩn thì đi cùng Tất Thập Nhất tới một nơi.

Kẽo kẹt, cửa mở ra, Tiểu Kiều hoảng loạn không ngờ sẽ có người đến thăm mình, vừa ngẩng đầu lên, nàng ta nhìn thấy Minh Cẩn thì vừa đã kinh ngạc lại phẫn uất, định chỉ trách Minh Cẩn đã phá hủy mọi thứ của bọn họ.

-----

Dịch: MB