Chương 3

Ánh mặt trời cách rèm cửa sổ soi vào bên trong, rơi trên gương mặt đang ngủ say

"Ô ân..."

Bò dậy, giống như con mèo nhỏ lấy tay xoa đôi mắt còn mông lung,hơi thanh tỉnh nhìn bốn phía

Ân? Dường như có cái gì không đúng... Nơi này... Thật giống như...?

Di!!!!!

Sau khi thật sự thanh tỉnh mới phát giác

Nơi này không phải là phòng tân hôn của cậu trước đây không lâu cậu bị〝 gả 〞 đi sao

Lần này Phùng Kiến Vũ mới thật sự hoàn toàn thanh tỉnh...

Tôi tại sao lại ở chỗ này...??

Cúi đầu hướng bên cạnh nhìn một cái,

Bị người bên cạnh dọa sợ giật mình, nặng nề ngã xuống đất...

Người trên giường sau khi bị cậu đánh thức, một tay chống đầu nhìn Phùng Kiến Vũ ngã trên đất

"Anh, anh... anh... " Phùng Kiến Vũ chỉ hắn không nói ra lời kế tiếp

"Tôi như thế nào? " Vương Thanh nheo cặp mắt lại nhìn cậu

"Anh tại sao lại ở chỗ này!" Phùng Kiến Vũ rống to

"Nơi này nhà của tôi " Vương Thanh nheo cặp mắt lại

"Vậy quấy rầy... " Phùng Kiến Vũ nhanh chóng đứng dậy muốn đi

"Em muốn mặc như thế đi ra ngoài? " Vương Thanh hai tay vòng trước ngực dựa lưng vào đầu giường nhìn cậu

"Di? " Phùng Kiến Vũ nghi hoặc cúi đầu nhìn một cái

"A! ~~~~~~~~~~~~~~~ "

Vương Thanh lúc này buồn cười nhìn hành động của cậu

"Anh.. anh đem quần áo trả lại cho tôi!" Phùng Kiến Vũ hai tay nắm chặc gra trải giường không buông

"Bắt đầu từ bây giờ, cái đó chính là quần áo của em "

"Anh cũng ít nhất phải cho tôi một cái quần dài chứ! "

Phùng Kiến Vũ nhìn trên người mình trừ một cái áo sơ mi hơi dài cùng qυầи ɭóŧ tứ giác ngoài ra không có gì cả

"Không cần thiết " Vương Thanh xuống giường, Phùng Kiến Vũ lập tức lui về phía sau

"Sợ tôi như vậy? " Vương Thanh đến gần cậu, Phùng Kiến Vũ không ngừng lui về phía sau, cho đến khi đυ.ng phải vách tường, mới phát hiện mình căn bản là đi vào góc chết... Vương Thanh đưa hai tay chống lên tường, đem cậu vây giữa vách tường và mình, mơ hồ có thể nghe được âm thanh cậu khẩn trương nuốt nước miếng, đôi môi chậm rãi đến gần môi của cậu, Phùng Kiến Vũ ngừng thở nhắm chặc hai mắt...

Cộc cộc-

Một tiếng gõ cửa cứu cậu, Vương Thanh vừa rời đi mở cửa

Phùng Kiến Vũ mới phát hiện hai chân mình vô lực chỉ có thể dựa vào vách tường

"Tổng tài, hội nghị buổi sáng... "

"Lúc tám giờ " Vương Thanh nói xong không đợi đối phương đáp lại liền đóng sập cửa, xoay người đi lấy âu phục mặc vào,

Sau khi mặc xong, liếc Phùng Kiến Vũ còn tựa vào bên tường

"Em đây là đang chờ tôi tiếp tục sao?"

"Kia, nào có! " Phùng Kiến Vũ lập tức rời khỏi tường, quên mất hai chân mình còn đang hồi phục cảm giác mà đi về trước nên lập tức ngã xuống

Bị Vương Thanh đúng lúc tiếp được, cứ như vậy tựa vào trong ngực hắn

"Thức ăn của em, quản gia sẽ đưa lên"

"Anh thật sự muốn để cho tôi mặc như thế này? " Phùng Kiến Vũ dè đặt hỏi

"Hoài nghi? "Giọng Vương Thanh không cho phép cậu cự tuyệt

"..... " Phùng Kiến Vũ bất bĩu môi, cái màn này vừa lúc bị Vương Thanh nhìn thấy, thật đáng yêu...

"Vậy cũng đừng đi đâu hết, cử chờ tôi trở về... " Vương Thanh ở trên trán cậu nhẹ nhàng hôn một cái

Thanh âm ôn nhu ở bên tai Phùng Kiến Vũ không ngừng vang vọng, thật lâu không có cách nào tỉnh hồn, ngay cả người kia đi rồi cậu cũng không biết.....

Phùng Kiến Vũ chỉ có thể làm ổ trong phòng cũng không thể đi ra ngoài, cậu không thể làm gì khác hơn là ở trong phòng tìm thú vui,

Đi vào phòng thay quần áo nhìn cái tủ trong suốt đã bị khóa, bên trong là từng bộ từng bộ y phục chỉnh tề xếp ngay ngắn

Trong tủ đồ trang sức là rất nhiều loại đồng hồ đeo tay, cậu nằm sấp ở phía trên nghiên cứu, chợt thấy một cái hộp màu tím đặt ở trong góc

Hấp dẫn sự chú ý của cậu, nhẹ nhàng đẩy một cái mới phát hiện tủ không khóa, đưa tay cầm cái hộp kia lên,

Sau khi mở ra, một sợi giây chuyền lẳng lặng nằm ở bên trong, cẩn thận nhìn một chút mới phát hiện đó là một sợi dây chuyền bình thường và một chiếc nhẫn

Vật này cũng cần bảo vệ như vậy sao? Phùng Kiến Vũ buồn bực..

Sau đó quản gia lớn tiếng gọi, cậu đem cái hộp thả trở về xoay người chạy ra ngoài

"... Tôi nên gọi ngài là phu nhân hay là... " tổng quản vô cùng xinh đẹp nhìn cậu chằm chằm

"A a... Tùy tiện đi... " Phùng Kiến Vũ lúng túng cười

"Vậy tôi gọi ngài là thiếu gia a... "

Rầm! Hai người đồng thời bị dọa quay đầu nhìn

"Thật xin lỗi ~~~ " một cậu bé khả ái mặc quần áo chấp sự không ngừng nói xin lỗi

"Ai... Đậu Đậu a... đi từ từ là được rồi... " quản gia bất đắc dĩ thở dài với nó

"Thật xin lỗi..." đứa bé trai được gọi là Đậu Đậu bĩu môi

"Không sao rồi" Phùng Kiến Vũ hắn tội nghiệp như vậy nên thay hắn giải vây

"Nó là tiểu quản gia dành riêng cho ngài, sau này xin ngài thông cảm nhiều hơn..."

"Nga, xin hỏi ngươi là?" Phùng Kiến Vũ nhìn hắn

"Xin lỗi, quên tự giới thiệu mình, tôi là Trịnh Tưởng, là quản gia của nơi này " tặng cho cậu một nụ cười ôn nhu

"Ác ~ vậy tôi gọi ngươi là Tưởng nha... Ngươi là Đậu Đậu đúng không..." Nghe Phùng Kiến Vũ nhớ được tên mình liền vui vẻ gật đầu

"Vậy không làm phiền ngài dùng cơm..." Trịnh Tưởng nắm lấy Đậu Đậu rời đi

Đêm khuya -

Phùng Kiến Vũ nhìn kim đồng hồ báo thức chỉ đã hơn một giờ rồi, cửa vẫn không có mở ra

Người này là định không trở lại sao?

Để ý hắn có trở về hay không để là gì a....

Là bởi vì câu nói hôm nay sao.....

Phùng Kiến Vũ lắc đầu một cái, muốn cho suy nghĩ tạp nhạp trong đầu tản đi

Rầm rầm!

Phùng Kiến Vũ sợ hãi nhảy xuống giường nhìn cửa phòng bị mở ra

Còn có Vương Thanh đang dựa vào cửa.....

"Anh... Anh làm sao vậy?" Phùng Kiến Vũ vô cùng cẩn thận đến gần hắn

"Em!" Vương Thanh chỉ cậu

"Di? Anh uống rượu sao?" Phùng Kiến Vũ đỡ hắn, ngửi được mùi rượu trên người hắn liền nhíu mày

"Thiếu gia..." Trịnh Tưởng từ dưới lầu chạy tới

"Không có sao, ngươi đi ngủ đi... tôi làm là được rồi, chiếu cố người khác tôi làm cũng tạm được" Phùng Kiến Vũ cười nhìn nàng

" Được, vậy làm phiền thiếu gia "

Trịnh Tưởng rời khỏi phòng, nhân tiện thay bọn họ đóng cửa lại

------------------------ ● ta là đường phân cách● --------------------------

Phùng Kiến Vũ đem hắn đở lên giường,

Khi đem hắn thả lên giường liền bị hắn hắn nắm lấy kéo xuống

Cứ như vậy cùng hắn ngã xuống giường...

" ách..." Phùng Kiến Vũ đẩy hắn ra muốn ngồi dậy, Vương Thanh ngửi được mùi sữa tắm trên người cậu...

" Em, thật là thơm..."

" ách... Anh say rồi... " Phùng Kiến Vũ cảm giác không ổn....

" a a a a! " trên cổ bất ngờ bị tập kích làm cậu hoảng sợ kêu to

" Suỵt... Sẽ ồn đến người khác... " nhẹ nhàng gặm cắn cổ cậu

" a ~~~ buông tôi ra! " Phùng Kiến Vũ không ngừng giãy dụa

Dùng hết khí lực đẩy một cái, tránh thoát ràng buộc của hắn, lập tức trốn vào phòng thay quần áo

Qua rất lâu cũng không có tiếng động, Phùng Kiến Vũ mới lặng lẽ mở cửa

" a ~~~~~~~~~~ " mở cửa một cái liền bị bắt lấy

Phùng Kiến Vũ quýnh quáng, giơ tay lên

Ba, một cái tát đánh lên trên mặt hắn, thanh âm vang trọng khắp phòng thay quần áo, Vương Thanh lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm

" ách..." Phùng Kiến Vũ bị biểu tình của hắn dọa sợ không biết nên làm cái gì, chỉ có thể không ngừng lui về phía sau

Vương Thanh kéo cà vạt, bắt lấy cậu, đem hai tay cậu trói ở sau lưng

" buông tôi ra... " Phùng Kiến Vũ sợ bật khóc lên

Vương Thanh dường như đã mất lý trí, thô bạo đem cậu ôm lấy đặt lên tủ đồ trang sức

Đùi cậu tiếp xúc với thủy tinh lạnh như băng, khiến cho cậu bỗng chốc run một cái

" Xem ra, hôm nay tôi phải để cho em biết, em là vật sở hữu của ai..."

Vương Thanh tiến lên hôn lên môi của cậu

Phùng Kiến Vũ không ngừng giãy dụa, Vương Thanh hoàn toàn không quan tâm đến sự chống cự của cậu

Bắt lấy cái ót của cậu,cướp đoạt sự ngọt ngào trong miệng cậu

" Đừng, đừng..... Đừng như vậy! A!"

Vương Thanh làm cho cậu hoàn toàn không có cơ hội thở dốc

Đưa tay từ nay về sau tìm kiếm, để cho cậu không tự chủ phát ra thanh âm thẹn thùng

Vương Thanh tiến lên hôn cậu, kéo gần khoảng cách, động tác trên tay dường như không có ý định dừng lại

Rời khỏi đôi môi Phùng Kiến Vũ, thanh âm lập tức từ trong miệng cậu tràn ra

" a... dừng lại... không muốn... sẽ đau a a!"

Phùng Kiến Vũ tựa vào hõm vai hắn thở gấp, khí tức ấm áp chạm vào da thịt của hắn, làm cho hắn cảm giác được sự khô nóng, Vương Thanh tự tay lui về phía sau cởi cà vạt đang trói cậu ra

Phùng Kiến Vũ lập tức muốn đẩy hắn ra chạy trốn, lại bị trói ngược lại áp trở lại trên tủ kiếng, hai chân hướng về phía hắn mở rộng ra

" a a! Đừng! " đột nhiên tiến vào làm cho Phùng Kiến Vũ bị đau kêu to

Tay Vương Thanh buông lỏng một chút, hai tay Phùng Kiến Vũ nắm chặt cánh tay Vương Thanh

Áo sơ mi ở tơ tằm trên người cậu bị Vương Thanh thô bạo xé mở, nút áo rơi xuống đất

Vương Thanh trực tiếp đem áo sơ mi cản trở kia cởi xuống vứt sang một bên, nắm lấy eo cậu, không ngừng kí©h thí©ɧ điểm nhạy cảm của cậu

Không chịu nổi kí©h thí©ɧ Phùng Kiến Vũ cúi đầu dùng sức cắn lên bả vai hắn, rót vào trong miệng mùi máu tươi, mới phát giác tựa hồ có hơi quá sức...

Vương Thanh giống như là trả thù vậy, không ngừng tiến sâu vào, cho đến khi Phùng Kiến Vũ không chịu nổi mà ngất xỉu...

Phùng Kiến Vũ chậm rãi mở mắt ra, nhìn bốn phía đen như mực, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức phát hiện chỉ có hơn ba giờ....

Nhẹ nhàng cử động một chút, đau đớn lập tức tập kích toàn thân, cảm giác được tay ngang hông siếc chặt, biết đối phương cũng đã tỉnh lại

Lưng trần lập tức dán lên da thịt trần trụi phía sau, cánh môi của người phía sau nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu

Dao động đến xương cổ, hôn xuống lưng cậu,xoay mình đè một cái, đem Phùng Kiến Vũ đè ở dưới thân

" a a... " Phùng Kiến Vũ híp cặp mắt khẽ kêu, bởi vì thân thể lại bị một vật lạ xâm nhập vào rồi loạn động

Không thô bạo như lúc mới vừa rồi

Đặc biệt ôn nhu

Động tác nhẹ nhàng...

Chậm chạp tăng nhanh tần suất, hô hấp của Phùng Kiến Vũ cũng bắt đầu gấp gáp theo

Câu nắm chặc gối bên cạnh, Vương Thanh tiến lên nắm lấy tay cậu, mười ngón tay giao nhau

Giống như an ủi ở trên gương mặt cậu hôn một cái..

A... Kèm theo tiếng rên của cậu... Đến đỉnh...

Đêm này, Phùng Kiến Vũ đã quên mình tỉnh mấy lần ngất đi mấy lần

Duy nhất hoài nghi, chính là người đang đè mình này trước đó uống là rượu hay là thuốc

Sao lại không dừng được?

Muốn chết a!