Chương 2

Cùng một địa điểm, cũng là ba người

Đối mặt lẫn nhau, không khí ngột ngạt đang lan tràn ở bốn phía không ngừng lởn vởn

"Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không...?" Nặc Ngôn ngẩng đầu nhìn đám người trước cửa kia

"Ta thế nào lại có cảm giác... So với lần trước người càng nhiều....?" Đoan Y cũng nhìn đám người áo đen ngoài cửa kia

"Đúng là như vậy " Phùng Kiến Vũ nghĩ đến đây gương mặt liền lờ đờ

"Còn có.. Ngươi tại sao lại không hóa trang cùng mặc đồ con gái đi ra ngoài...?"

"Không cần nữa"

"Ngươi làm sao vậy? Sao lại nói chuyện như vậy?" Nặc Ngôn nhìn biểu tình bất thường của cậu

"Hắn biết ta là đàn ông, nhưng lại nói ta không thể rời đi, như vậy ta không thể không tức giận sao?!"

Phùng Kiến Vũ đột nhiên rống to, dọa được Nặc Ngôn cùng Đoan Y

"Nguôi giận nguôi giận ~~" Đoan Y vỗ vỗ lưng cậu

"Hắn thích ngươi sao?" Nặc Ngôn hỏi

"Ta cũng không gặp qua hắn thêm lần nào nữa, hắn thích ta cái đầu ngươi á! Huống chi ta là nam! Có bệnh sao?" Lại rống

"Ngươi đừng quát ta nữa có tin ta đạp ngươi không hả!" Nặc Ngôn quả thực không chịu nổi rống trở lại

"Ngươi không nên công kích hắn a... Đám người bên ngoài kia đang nhìn ngươi..."

Đoan Y thận trọng nhìn đám người hung dử ngoài cửa, Nặc Ngôn bất đắc dĩ ngậm miệng

"Làm sao bây giờ?" Đoan Y hỏi

"Cứ như vậy a! Nếu không chẳng lẽ chúng ta phải bắt cóc hắn sao? Nhìn thấy đám người bên ngoài kia ngươi còn dám sao?" Nặc Ngôn cho hắn một cái nhìn xem thường

Ba người rơi vào yên lặng....

"A! Có!" Nặc Ngôn bỗng nhiên kêu to

"Mấy tháng?" Đoan Y nheo cặp mắt lại

"Không phải! Nói cái quỷ gì!" Nhẹ nhàng huých hắn một cái

"Chúng ta bắt không được, nhưng mà có người có thể..." Nặc Ngôn một mực dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Đoan Y

"Làm gì nhìn ta như vậy?"

"Mộ Nhiên "

"Ta không muốn" Đoan Y vừa nghe đến cái tên nhạy cảm lập tức kích động từ trên ghế nhảy cỡn lên

"Rống... Anh đi nhờ cậy hắn một chút nha ~~~~ chỉ có anh mới có thể a~~~" Nặc Ngôn hướng về phía hắn nũng nịu

"Không muốn!!!"

"Vì Đại Vũ ~~~ "

"Vì hắn mà ta lại phải lần nữa đi cho hắn xâm... A! Không phải!" nói phân nửa mới phát hiện nói nhầm Đoan Y xấu hổ ngưng lại

"Thật sao ~~~~~ "

"Ta suy nghĩ!" Đoan Y đứng lên đi ra ngoài

"Cút ngay!" Khắp người hỏa khí Đoan Y đột nhiên hướng về phía đám người quần áo đen rống to, trong nháy mắt toàn bộ tránh ra

Mặc dù trong miệng treo hai chữ suy nghĩ, nhưng người vẫn xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện

Không đúng... Là nơi chết cũng không muốn trở lại... Nhìn chằm chằm ngôi nhà sang trọng trước mắt, nặng nề thở dài,

Đưa tay vừa muốn nhấn chuông cửa, cửa đột nhiên liền mở ra

"Di? Đoan Y thiếu gia... Tìm tổng tài sao?" Quản gia nhìn tay hắn cứng đờ trên không trung

"Ách... Ân..." Thả tay xuống đủ điều không muốn gật đầu

"Vào đi..." Quản gia mở rộng cửa cho cậu

"Cám ơn "

Đi theo quản gia đi tới lầu hai

"Tổng tài ở bên trong, liền có thể đi vào "

"Trực tiếp đi vào?" Cũng không cần thông báo?

"Tổng tài đã dặn dò, chỉ cần là thiếu gia tới, không cần thông báo "

"Ách... Nga... Cám ơn..."

Đoan Y nhẹ nhàng đẩy cửa ra thò đầu đi vào,người bên trong quay đầu nhìn hắn,

Vốn là gương mặt không cảm xúc, lập tức nâng lên nụ cười, từ trên ghế đứng lên đi về phía hắn

"Làm sao lại tới? " giọng ôn nhu

"Có thể giúp tôi một chuyện không? " Đoan Y tránh né hắn động tay động chân với mình

"Ân? " một cái liền tóm lấy hắn

"Giúp tôi bắt cóc Phùng Kiến Vũ " cuối cùng buông tha mặc người kia ôm

"Phùng Kiến Vũ? Thế nào?"

"Hắn thay chị hắn gả đi... Sau đó người kia đã biết chuyện, nhưng vẫn không thả hắn đi..."

"Hắn tên gọi là gì?"

"Thật giống như.. Vương... Vương, Vương Thanh?"

"Phốc!" Mộ Nhiên ngửa đầu cười to, Đoan Y nghi ngờ nhìn hắn

"Vương Thanh nga..."

"Quen biết?"

"Dĩ nhiên, đâu chỉ quen biết, từ nhỏ đến bây giờ..."

"Ách... Vậy làm sao bây giờ..." Quả nhiên biếи ŧɦái cùng biếи ŧɦái đều chung một hội

"Bắt cóc hắn đi ra là được sao?"

"Ân "

"Đơn giản! Ngày mai hắn sẽ xuất hiện ở trước mặt em" Mộ Nhiên cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại

Hơn mười giờ sáng hôm sau

Đinh đông, chuông cửa vang lên

Nặc Ngôn chạy đi mở cửa, nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đứng trước cửa thì vừa mừng vừa sợ

"Ngươi làm sao có thể ra ngoài?"

"Mộ Nhiên, đi vào quang minh chánh đại đem ta kéo ra ngoài..." Phùng Kiến Vũ nhìn người đang nằm trên ghế sa lon

"Ngươi không phải nói sẽ suy nghĩ sao? Khẩu thị tâm phi ~" Nặc Ngôn nheo cặp mắt lại nhìn kỹ hắn trên ghế sa lon

"Ai cần ngươi quản" Đoan Y bò dậy

"Nhưng mà... cái giá là cái gì?"

"Ngươi nói đi?" Đoan Y trợn mắt nhìn hắn một cái

"Ác... Hiểu ~~ "

"Cám ơn" Phùng Kiến Vũ nói với hắn

"Không cần... Coi như ta cùng cái tên đáng chết đó có nghiệt duyên là được rồi " Đoan Y đi trở về phòng

"Ta đột nhiên cảm thấy anh ta thật là đẹp trai!" những lời của Nặc Ngôn này rước lấy một cái liếc mắt của Phùng Kiến Vũ

Một lát sau, Đoan Y đi ra, trong tay là nhiều cái vali

"Đi đâu?"

"Nếu hắn đem Phùng Kiến Vũ bắt ra, dĩ nhiên ta nhất định phải thi hành chuyện đã đáp ứng với người ta "

"Chuyện gì?"

"Dời qua ở cùng hắn "

"Oa... Lần này cái giá không nhỏ a... Vậy anh mỗi ngày buổi tối phải cẩn thận ~~ có sói a!"

"Trần Nặc Ngôn!" Đoan Y thiếu chút nữa cầm hành lý trên tay ném qua

"Được rồi ~ anh cẩn thận" Nặc Ngôn trong lòng biết Mộ Nhiên không thể nào tổn thương anh hắn, ai kêu anh hắn là người mà người kia thích nhất a...

"Bái bai" Đoan Y sờ đầu Phùng Kiến Vũ liền đi ra ngoài

Một giờ đi xe, Đoan Y đến mục tiêu

Đứng ở cửa điền mật mã, đi vào

Đập vào mắt là cảnh tượng làm cho hắn sợ đến mức đem hành lý ném một cái

"Ngươi làm gì thế!" tóm lấy cái tay đang nắm cổ áo Mộ Nhiên

"Không có sao... Không cần lo!" Mộ Nhiên nhẹ nhàng kéo Đoan Y ra

"Không thể nào " Đoan Y đứng ở trước mặt hắn, che chở hắn

"Hắn là... Vương Thanh" lời của Mộ Nhiên khiến cho Đoan Y thiếu chút nữa ngã sấp xuống

"Anh muốn làm gì?" Đoan Y ưỡn ngực trợn mắt nhìn Vương Thanh, thật ra thì trong lòng sợ muốn chết

"Đem người trả lại cho tôi tự nhiên tôi sẽ đi" thanh âm của Vương Thanh làm đông cứng khí thế của Đoan Y

"Không liên quan đến em ấy, người là tôi mang đi" Mộ Nhiên đem Đoan Y kéo ra che chở ở phía sau

"Hôm nay nếu như ngươi không đem em ấy giao ra, tình bạn đến đây chấm dứt" Đoan Y trợn to đôi mắt nhìn Vương Thanh nói ra những lời này

"Vậy thì..."

"Vậy thì trả lại cho anh" lời của Đoan Y để cho Mộ Nhiên sửng sốt

"Chỉ cần trả lại cho anh là được đúng không..."

"Ân "

"Vậy anh phải đáp ứng tôi mấy chuyện, tôi mới có thể yên tâm để cho anh đem cậu ấy đi "

"Ngươi nói "

"Thứ nhất, không cho phép tổn thương cậu ấy, thứ hai, nếu như đến cuối cùng anh vẫn là không có biện pháp yêu cậu ấy thì hãy để cho cậu ấy đi... Cậy ấy là vô tội, thứ ba, anh phải hảo hảo đối xử với cậu ấy "

"Đoan Y, em có biết bây giờ em rất giống như gả con gái mà giao phó con rể không a?" Mộ Nhiên nói với hắn

"Im miệng" Đoan Y lấy cùi chỏ đẩy hắn

"Đáp ứng ngươi, tôi sẽ không thương tổn em ấy, sẽ hảo hảo đối xử với em ấy "

"Cái này, cậu ấy ở chỗ này" Đoan Y cầm tờ giấy ở phía trên viết xuống địa chỉ giao cho Vương Thanh

Vương Thanh cầm địa chỉ liền quay đầu rời đi

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó dừng bước lại quay đầu nói với hắn "Tôi yêu em ấy nhiều hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều"

------------------------ ● ta là đường phân cách● --------------------------