Chương 10: Ký Ức

Hoàn Anh vẫn duy trì cuộc sống "đi làm" văn phòng hằng ngày, sau khi tan làm sẽ cùng Thái Giang Minh đi đây đó chơi bời hoặc ăn uống rồi mới về nhà ngủ. Cuộc sống của cô cũng không quá buồn tẻ, ít nhất có Thái Giang Minh và con trai anh ta chịu pha trò cùng cô.

Tính đến thời điểm hiện tại, ngoài việc đi họp nội bộ thì Thái Giang Thiên không hề bắt ép cô làm việc, luôn luôn đối xử với cô chừng mực, điềm đạm. Chỉ là, nhiều khi cô bắt gặp anh nhìn cô rất chăm chú, điều này làm cô cảm thấy có phần hoài nghi.

Kimmy vẫn giữ trọng trách đưa Hoàn Anh đi làm. Kimmy tuy không thích Hoàn Anh nhưng ngoài mặt vẫn duy trì thái độ chuẩn mực. Hoàn Anh đối lại với cô ta cũng không mặn không nhạt, chào hỏi cô ta, thỉnh thoảng pha cho cô ta một cốc trà, thỉnh thoảng mua được đồ ăn ngon cũng mang cho Kimmy một ít. Kimmy luôn luôn cảm thấy khó hiểu về việc làm vô nghĩa của Hoàn Anh, còn Hoàn Anh chỉ nghĩ bản thân muốn chia sẻ một chút với người khác.

Như thường lệ, buổi sáng Hoàn Anh thức dậy sớm để trang điểm đi làm. Hôm nay cô mới sáng tạo ra được phong cách mới, đang mải tô tô vẽ vẽ trên mặt thì điện thoại vang lên làm cô giật mình, cây bút kẻ mắt trên tay để lại một đường dài xấu xí. Cô hậm hực nghe máy:

-Mẹ! Có chuyện gì mẹ gọi sớm thế?

-Con gái, nghe nói con đang đi làm cho Tập đoàn IME hả?-Đầu dây bên kia truyền tới giọng phụ nữ ở cao độ ngạc nhiên. Nối tiếp đó là giọng đàn ông thúc giục. -Bà nhiều lời làm gì, vào thẳng vấn đề chính đi!

Hoàn Anh bật chế độ loa ngoài, tiếp tục sửa đường kẻ mắt độc lạ trên mặt. Bên kia, người phụ nữ tiếp tục:

-Hoàn Anh, ba mẹ rất vui khi biết con đã chịu thay đổi theo hướng tích cực hơn.

-Hướng tích cực gì, thay đổi theo hướng ba mẹ muốn thì có! -Cô lầm bầm.

-Ba mẹ đang ở dưới nhà con, con chuẩn bị xong xuống đây, ba mẹ đưa con đi làm nhé!

Cô ngạc nhiên, đứng bật dậy mở rèm cửa nhìn xuống khoảng sân dưới nhà, một dàn siêu xe đã đỗ hiên ngang dọc đường nhà cô. Điều này cô cảm thấy dễ hiểu bởi đó là phong cách đi làm thường ngày của ba mẹ cô, hai người ngồi trong một siêu xe, những siêu xe còn lại cái đi trước cái theo sau để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hai chủ nhân. Nhưng vấn đề là, một "nhân viên hờ" như cô, đi làm với dàn siêu xe đó sao?

Đúng lúc này, Thái Giang Thiên gọi điện tới, thông báo hôm nay Kimmy và anh ta cần tiếp một vị khách gấp, anh vẫn ân cần hỏi cô:

-Tôi điều người khác tới đón cô được chứ?

Cô nhìn dàn siêu xe bên dưới, thôi tốt nhất cứ đi cùng hai đấng sinh thành cho xong. Cô lắc đầu:

-Không cần phiền người khác đâu, hôm nay có nhiều người tới đón tôi đi làm lắm!

Thái Giang Thiên hơi khó hiểu về câu trả lời không rõ đầu đuôi của cô, nhưng Kimmy bên cạnh liên tục nhắc anh về việc đã tới giờ họp, anh đành tắt máy vứt chuyện của Hoàn Anh sang một bên.

Hoàn Anh chỉnh trang xong, cô xuống nhà, chiếc Maybach toạ lạc ở giữa hàng xe nháy đèn ra hiệu, cô nhanh chóng bước lên chiếc xe đó. Trên xe, ba mẹ cô đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng ngon miệng và hợp khẩu vị của cô. Hoàn Anh thong thả ăn uống, hai bên tai đều là những câu hỏi chất vấn của ba mẹ.

-Hoàn Anh, đi làm có mệt không con?

-Sao con được IME nhận vào làm thế?

-Con đi làm có xích mích với ai không?

-IME giờ tuyển người không có bằng đại học như con sao?

Những câu hỏi đến quá dồn dập, cô không có lấy khoảng trống thời gian nào để trả lời, chỉ có thể gật đầu, hoặc lắc đầu.

Đường đi làm buổi sáng rất tắc nghẽn, dàn xe của hai đấng sinh thành luôn phải nối đuôi nhau nên thời gian di chuyển cũng tăng lên rất nhiều. Cô nhìn đồng hồ, ba cô liền lên tiếng:

-Yên tâm, không muộn giờ làm của con gái đâu!

Một lúc sau, dàn siêu xe uy nghiêm dừng trước cửa tập đoàn. Ai có mặt ở đó cũng tròn mắt nhìn, chỉ khách quý của tập đoàn mới được đón tiếp bằng dàn siêu xe như thế, nhưng hôm nay họ đâu có nhận được thông báo về sự xuất hiện của khách quý nào đâu nhỉ?

Đúng lúc này, Thái Giang Thiên, Thái Giang Minh cùng Kimmy đã kết thúc cuộc đàm phán với khách hàng, bọn họ đang tiễn khách hàng thì bắt gặp dàn xe sang trọng kia. Vị khách hàng kia lên tiếng hỏi:

-Ồ, tập đoàn IME hôm nay đón khách siêu VIP à?

Thái Giang Thiên và Thái Giang Minh hoàn toàn mờ mịt, khách siêu VIP nào nhỉ? Kimmy nhanh nhẹn cười thảo mai:

-Khách siêu VIP có thể tới đột xuất bất cứ lúc nào, chúng tôi luôn sẵn sàng đón tiếp.

Chiếc Maybach mở cửa, một cô gái trẻ trông "không có vẻ giống khách siêu VIP lắm" bước xuống. Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng cùng chân váy ngắn màu đen, phối cùng đôi boot cao cổ tới qua đầu gối, mái tóc được đánh rối nhìn rất phong cách. Người trong xe nói gì thêm với cô gái, cô gái mang vẻ mặt bảy phần bất lực ba phần hậm hực gật đầu rồi đi vào trong.

Thái Giang Minh nhanh chóng nhận ra cô nàng Hoàn Anh đáng ghét, lớn giọng:

-Vi Ngọc Hoàn Anh, hôm qua cô vừa trúng số hay sao mà hôm nay đã đổi đời rồi?

Trong ấn tượng của cậu, Hoàn Anh cũng thuộc dạng con nhà có điều kiện nhưng để đạt mức xa hoa như kia thì cậu không nghĩ tới.

Hoàn Anh nhíu mày, hét lại lớn không kém:

-Mồm anh gắn loa phát thanh hay sao mà nói to thế?

Thái Giang Minh vẫn phải tiếp khách nên không thể đôi co thêm với cô, đành nhìn cô bước vào thang máy trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhân viên khác.

Từ hôm đó trở đi, mọi người trong tập đoàn đều đưa ra rất nhiều câu hỏi về Hoàn Anh, từ gia thế, tới học thức, rồi mục đích của cô khi vào tập đoàn. Nhiều tin đồn thất thiệt cũng từ đó mà ra, như là cô và Thái Giang Minh đã có hôn ước, cô tới đây làm để có nhiều thời gian ở với cậu hơn. Lại có tin đồn khác, Thái Giang Thiên mời Hoàn Anh tới đây để làm Kimmy sáng mắt không mơ tưởng tới anh nữa vì Hoàn Anh là tiểu thư sống trong nhung lụa, còn Kimmy xuất thân thấp, chỉ là sự cố gắng của Kimmy khiến cô ta có thể sánh vai cùng Thái Giang Thiên mà thôi.

Sự bùng nổ của những tin đồn này khiến Kimmy cảm thấy khó chịu, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hoàn Anh, cô ta lai sinh chán ghét tột cùng. Chỉ dựa vào xuất thân, Hoàn Anh đã bỏ xa cô ta, thật bất công!

Một ngày, Hoàn Anh mua được hộp bánh su kem dát vàng, cô muốn chia sẻ đồ ăn cùng mọi người. Cô xuống tầng 25 chia cho mỗi người một cái, Thái Giang Minh trêu cô vài câu, cô nhét vào miệng anh ta một cái:



-Ăn đi rồi nói ít thôi.

Hình ảnh này đã được một người chụp lại, tung lên đoạn chat chung của công ty. Tuy bên ngoài cô và Thái Giang Minh cãi nhau đôi co liên tục nhưng trong ảnh lại hoà hợp bất ngờ, cô gái nhỏ nhắn ngẩng đầu đút bánh cho chàng trai, chàng trai cúi đầu nhìn cô gái bằng ánh mắt nuông chiều. Mọi người liền vào chúc phúc cho cặp đôi trẻ này. Đối với tin đồn này, cả hai nhân vật chính đều không để tâm, bởi họ đều biết đối phương không có tình cảm nam nữ với mình.

Kimmy nhìn hình ảnh mới được gửi trong đoạn chat, cười khẩy:

-Đến cả bánh, cô ta còn ăn bánh dát vàng!

Đúng lúc này, một chiếc bánh su kem dát vàng được đặt gọn gàng xinh xắn trước mặt Kimmy:

-Mời chị, em mới mua được ít bánh su kem, thấy khá ngon. Chị ăn thử xem có được không!

Kimmy nhìn bánh su kem, lại nhìn đôi mắt đen láy của Hoàn Anh, chị ta thẳng tay hất chiếc bánh vào người Hoàn Anh:

-Không cần, mang đi chỗ khác mà ăn.

Hoàn Anh nhìn vạt áo khoác bị kem dính bẩn của mình, cô không phải người hiền lành dễ bắt nạt. Đang định lên tiếng chất vấn, giọng nam trầm ấm vang lên sau cô:

-Hoàn Anh, không vào làm việc còn đứng đây làm gì?

Kimmy giật mình, nhanh tay lau đi vết kem dính trên ngón tay mình, thảo mai:

-Tổng Giám đốc, em ấy mời tôi ăn bánh, không cẩn thận làm rơi bánh xuống sàn nhà.-Kimmy nhìn Hoàn Anh, ánh mắt không phần thiện cảm.-Em vào làm đi, để chị thu dọn cho.

Thái Giang Thiên lấy từ trong túi áo một chiếc khăn, lau đi vệt kem dính trên vạt áo của Hoàn Anh:

-Thay mặt nhân sự của tôi, tôi đền bù cho cô một chiếc áo khoác khác được không?

Hoàn Anh thông minh hiểu ra, anh vừa hiểu sự việc này do Kimmy, anh vừa không làm mất mặt Kimmy. Cô lắc đầu:

-Không sao, về giặt là hết mà.

Anh gật đầu, hài lòng về cô bé này, nhóc con này rất biết tiến biết lùi. Anh gật đầu:

-Vào làm việc đi. Kimmy, gọi người dọn chỗ này đi!

Hoàn Anh theo anh vào phòng làm việc. Kimmy từ đầu vẫn đứng chết trân tại chỗ, chị ta làm việc cùng Thái Giang Thiên bao năm, anh ta cũng chưa từng dùng hành động dịu dàng như thế với chị ta. Kimmy không thể nào để yên thêm được nữa, chị ta trích xuất từ camera hình ảnh Thái Giang Thiên cúi người lau vạt áo cho Hoàn Anh, gửi thẳng tới số điện thoại của Đào Hân Giang- vị hôn thê trên danh nghĩa của Giang Thiên.

Hoàn Anh lười biếng nằm vắt vẻo trên sofa của anh, vừa nghịch điện thoại vừa ăn snack. Thái Giang Thiên nhìn cô nhóc nhỏ, lắc đầu:

-Không sợ có người vào nhìn thấy sao?

-Người ta cũng biết tôi không thực sự đi làm mà, việc gì phải diễn nữa.

Cô trả lời xong, đổi tư thế thành nằm úp để thoải mái hơn. Thái Giang Thiên nhìn vệt màu đỏ chói loá xuất hiện trên chân váy ngắn của cô, khó khăn cân nhắc lời nói, không biết phải nhắc cô như thế nào. Mãi một lúc sau thấy anh vẫn nhìn mình, Hoàn Anh thắc mắc:

-Bộ mặt tôi dính gì hả?

-Mặt cô không dính gì, nhưng váy của cô thì có.

Hoàn Anh sau mấy giây thất thần, liền đứng bật dậy, nhìn chiếc ghế sofa cũng bị dính một vệt đỏ, áy náy:

-Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi...

Nhìn cô nhóc hằng ngày tài lanh đến giờ ngại ngùng không nói nên lời, anh phất tay với cô:

-Được rồi, cô vào nhà vệ sinh đi.

Hoàn Anh nghe như được xá tội, chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Bên trong phòng Tổng Giám đốc còn có một phòng ngủ kèm nhà vệ sinh khép kín, trước giờ cô chưa từng "xâm phạm" địa bàn của anh bao giờ.

Hoàn Anh nhanh chóng rửa đi vết máu, nhưng thêm một vấn đề là, qυầи ɭóŧ đã bẩn, cô cũng không mang theo băng vệ sinh. Cô ôm đầu ngồi sụp xuống cắn môi:

-Đúng là ngu ngốc mà!

Đúng lúc này, cánh cửa vang lên tiếng gõ đều đặn cùng giọng đàn ông trầm ấm:

-Đồ cô cần, tôi để ngoài cửa nhé. Tôi ra ngoài đây!

5 phút sau Hoàn Anh mới dám thò mặt ra khỏi cửa, người đàn ông đã đi ra ngoài, chỉ còn để lại một chiếc qυầи ɭóŧ dùng một lần, một chiếc chân váy mới tinh và bịch băng vệ sinh. Hoàn Anh vừa thay đồ vừa lẩm bẩm:

-Sao lại có người đàn ông chu đáo thế chứ!

Thay đồ xong, xác nhận mọi thứ sạch sẽ cô mới bước ra ngoài. Vừa ra tới văn phòng chính, cô há hốc mồm, nhìn vị Tổng Giám đốc đang cúi người lau vết máu cô làm dây ra trên ghế sofa, cô vội chạy lại giật lấy khăn ướt trên tay anh:

-Để tôi lau cho, anh đừng động vào, bẩn lắm!

Anh nhìn cô vài giây, nhẹ nhàng rút chiếc khăn khỏi tay cô, ném vào thùng rác:

-Cô mới đừng động vào, sang kia ngồi đi.



-Nhưng mà...

-Hoàn Anh, nghe lời!

Cô giật mình, câu nói quen thuộc này, trước đây chỉ có một người nói với cô. Hoàn Anh lắc đầu, tự cho rằng bản thân nghĩ nhiều, đi sang bên đối diện ngồi ngoan ngoãn. Cô lẩm bẩm:

-Thái Giang Thiên tài cao đức trọng sao có thể là anh ấy cơ chứ!

Thái Giang Thiên lau dọn xong, vừa lúc nghe cô lẩm bẩm gì đó tên mình, nhướn mày:

-Nói xấu gì tôi?

-Nói anh vừa đẹp trai vừa chu đáo!

-Không dám nhận.

Thái Giang Thiên quay về bàn làm việc của mình, sự việc vừa rồi thật sự gợi cho anh nhớ gì đó về quá khứ. Hoàn Anh một lúc sau mới lên tiếng:

-Sao anh lại dọn giúp tôi?

-Tại sao lại không?

-Anh biết nó không sạch mà, tự tôi có thể dọn được.

-Tiện tay thì dọn thôi!-Anh lạnh lùng đáp lời. Thực ra, khi cô chạy vào nhà vệ sinh, đoạn ký ức cũ ùa về với anh, hình ảnh một cô gái mặc võ phục chạy đi, trên quần dính một mảng máu, anh cũng mặc võ phục cúi người dịu dàng dọn "đống dâu" của cô gái kia. Đống hình ảnh ấy cứ như thước phim tua đi tua lại trong đầu anh khiến anh phải đứng dậy dọn dẹp.

Dạo gần đây, đầu anh rất hay bị đau bởi những ký ức cũ trước khi anh gặp tai nạn dội về. Hình ảnh bóng lưng của cô gái nhỏ nào đó xuất hiện vô số lần, anh có cố gắng tới mấy cũng không nhìn được khuôn mặt cô gái. Chỉ là giọng nói cô gái có phần giống với Hoàn Anh.

Sau một hồi đắn đo, anh quyết định hỏi cô:

-Hoàn Anh, trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa?

Cô ngây ngô nhìn anh, ánh mắt mờ mịt:

-Trước đây, là lúc nào?

-Trước khi tôi tới tìm cô ở trước cửa nhà cô!

-Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh mà!

Anh lắc đầu, bỏ bớt những suy nghĩ chằng chịt trong đầu, nếu cô gái kia là Hoàn Anh, hẳn là Hoàn Anh phải nhớ ra anh rồi.

-Sao thế?-Hoàn Anh tò mò gặng hỏi.-Anh bị mất trí nhớ hả?

Câu hỏi của Hoàn Anh nửa đùa nửa thật, nào ngờ anh gật đầu:

-Có từng gặp tai nạn ảnh hướng tới trí nhớ.

-Ồ, vậy anh đang tìm lại trí nhớ sao?

-Tôi không tìm lại trí nhớ, trí nhớ tìm lại tôi thì đúng hơn.

Hoàn Anh bị thu hút bởi chủ đề này, cô bỏ điện thoại xuống:

-Trí nhớ của anh về được tới đâu rồi?

-Vẫn mờ mịt.

-Nếu anh nhớ ra toàn bộ, anh sẽ làm gì?

Đúng! Làm gì nhỉ? Anh chưa từng hỏi bản thân câu này. Anh sẽ đi tìm cô gái trong hồi ức kia sao? Hay anh sẽ mặc kệ ký ức?

Nhìn anh nhíu mày, Hoàn Anh có thể đoán ra câu trả lời. Cô tiếp tục:

-Anh cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, tập trung vào cuộc sống hiện tại hơn. Ký ức cũng đã qua, có nhớ lại cũng không thay đổi được gì. Biết đâu, khi nhớ lại toàn bộ anh lại muốn quên toàn bộ thì sao.

-Cô thì sao? Cũng có chuyện muốn quên sao?

-Nửa muốn quên, nửa không muốn quên.

Cô nói lấp lửng, dường như chạm tới nỗi đau của bản thân, anh nhìn ánh mắt đầy tâm sự của cô, anh chưa từng bắt gặp ánh mắt này ở cô bao giờ. Anh liền chuyển chủ đề:

- Hôm nay cô cũng biết nói chuyện nghiêm túc cơ đấy.

-Anh cần tôi nghiêm túc khi nào tôi cũng làm được hết!

-Ghê nhỉ.