Hai mắt Tuệ Nhã trong suốt lạ thường chăm chú nhìn Triệu Thanh: “…… A Thanh, chàng nói là đại tẩu……”
Triệu Thanh nhìn kĩ hai mắt nàng, gật gật đầu. Việc xấu trong nhà hắn chưa bao giờ muốn nhắc tới, nhưng Tuệ Nhã chắc chắn sẽ thành thê tử của hắn, hắn sợ Tuệ Nhã không biết nội tình lại chịu thiệt thòi.
Tuệ Nhã đã hiểu, không kìm lòng được cầm lấy hai tay của Triệu Thanh: “A Thanh chàng……” Nàng biết mẫu thân Triệu Thanh qua đời sớm, phụ thân lại cưới kế mẫu, trong nhà đại tẩu quản lí, nhưng không ngờ lại có thể tới nông nỗi như bây giờ.
Nghĩ tới Triệu Thanh còn nhỏ như vậy đã không có mẫu thân bên cạnh, lại lớn lên trong một gia đình như vậy, Tuệ Nhã không khỏi thấy đau lòng. Nàng cúi người đem mặt dán lên lòng bàn tay Triệu Thanh, sau một lúc lâu mới buồn buồn nói: “A Thanh, thϊếp sẽ đối tốt với chàng.”
Chàng yên tâm, ta sẽ yêu chàng, bên cạnh chàng, cùng chàng nắm tay đến già……
Triệu Thanh cảm nhận được khuôn mặt non mềm ấm áp của Tuệ Nhã dán lên lòng bàn tay hắn, làm tâm hắn rung động không thôi, l*иg ngực như thêm tràn đầy……
Không biết qua bao lâu, Tuệ Nhã nâng đầu dậy, mắt to long lanh, tràn ngập ý cười nhìn Triệu Thanh: “A Thanh, sau này hai người chúng ta sẽ sống thật tốt!”
“Được.” Triệu Thanh gật đầu.
Bởi vì có chút xấu hổ, hắn không dám nhìn Tuệ Nhã, nâng tay cầm cuốn sách ban nãy lên, tiếp tục đọc sách, nhưng một chữ cũng không xem vào.
Tuệ Nhã trong tay đang bóc hột gà nướng, vô tình liếc nhìn sang Triệu Thanh, mắt nàng không khỏi nheo thành hình vầng trăng cong cong nhìn Triệu Thanh: “A Thanh, chàng đọc đến đâu rồi?”
Triệu Thanh nghe vậy liền lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện sách trong tay mình cầm ngược, không nhịn được mặt đỏ tai hồng, buông sách nhấc chân đi ra ngoài.
Tuệ Nhã cười nằm sấp trên bàn: “Thϊếp nói A Thanh này, thϊếp bóc dùm chàng vài quả trứng đây, sao chàng không ăn lại đi rồi?”
Triệu Thanh má đỏ tim đập nhanh đứng trong sân, thầm nghĩ: hột gà nướng vừa mềm vừa đắng, hương vị là lạ, cũng chỉ có mỗi Tuệ Nhã mới thích ăn, lại tưởng ai cũng như nàng muốn ăn đây!
Tuệ Nhã thấy Triệu Thanh không trở vào, liền cố ý làm nũng: “A Thanh, thϊếp bóc trứng có chút đau tay, chàng tới giúp thϊếp bóc đi!”
Triệu Thanh nghe vậy vén rèm trở lại nhà chính.
Đinh Tiểu Tứ cùng Đinh Tiểu Ngũ nghỉ tạm ở đông sương phòng, nghe Tôn đại cô nương chọc ghẹo đại nhân nhà mình, mà đại nhân nhà mình lại ngây ngây ngốc ngốc bị trêu đùa, hai huynh đệ chỉ biết tuyệt vọng: đại nhân ơi là đại nhân, sao ngài gặp Tôn đại công nương thì lại hóa ngốc rồi? Tôn đại công nương sai ngài làm gì thì ngài liền làm cái đó, ngài còn có là nam tử hán không vậy?
Triệu Thanh vào nhà chính, phát hiện đèn lưu ly trên bàn lập lòe ánh lửa, nhưng trong phòng không có bóng người, lại không rõ Tuệ Nhã đã đi đâu.
Trong lòng hắn hoảng hốt, vội gọi một tiếng “Tuệ Nhã”.
Đang hoảng loạn, Triệu Thanh bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một luồng hơi ấm mềm mại ập tới, tiếp theo đôi mắt hắn đã bị một đôi bàn tay mềm mềm che kín.
Cả người Triệu Thanh lập tức cứng ngắc lại: “…… Tuệ Nhã?”
Tuệ Nhã tận lực đi khẽ tới sau lưng Triệu Thanh, nàng cười hì hì nói: “A Thanh, ta là ai nha?”
Triệu Thanh chỉ cảm nhận được hai khối mềm mại rung động trên người Tuệ Nhã áp sau người mình, cách một lớp áo lụa trắng dán lên lưng hắn, một cảm giác tê dại từ từ xuất hiện, dần dần lan ra toàn thân, làm tâm hắn cũng run rẩy theo……
Tuệ Nhã từ từ nhận ra Triệu Thanh có phần không đúng, vội cười thả Triệu Thanh ra, đi tới cạnh bàn vuông bưng một chén trà lạnh lên, chậm rãi uống.
Triệu Thanh quay lưng lại với Tuệ Nhã, hít sâu một hơi, đứng yên một lúc lâu, sau mới nói: “Ta trở về tắm rửa đi ngủ.”
Tuệ Nhã “ừ” một tiếng, xấu hổ không nhìn hắn.
Nhất thời Triệu Thanh trở về đông sương phòng, tắm nước lạnh một trận, xong mới ngủ lại phòng trong ở đông sương phòng. Huynh đệ Đinh Tiểu Tứ Đinh Tiểu Ngũ thì ngủ ở phòng ngoài đông sương phòng.
Rạng sáng hôm sau, sắc trời còn chưa rõ, bởi vì muốn về nha huyện điểm mão, nên Triệu Thanh sáng sớm đã dẫn người rời đi.
Bận rộn tại công đường nha huyện nửa ngày xong, Triệu Thanh nhấc chân ra khỏi công đường, đi ra phía sau tiến vào hành lang, từ hành lang đi tới đông viện.
Đinh Tiểu Tứ đang giám sát nhân công trát vữa lại tường bên trong lẫn bên ngoài đông viện, thấy Triệu Thanh dẫn Đinh Tiểu Ngũ tới, vội chạy qua hành lễ.
Triệu Thanh tản bộ nhìn một lượt đông viện từ trong ra ngoài.
Đông viện này có hai lớp, lớp bên ngoài là sân ngoài để hắn dùng tiếp khách và đọc sách, lớp bên trong tương lai sẽ là nơi ở của Tuệ Nhã, hai sân nối với nhau bằng nghi môn(1), sau này kiệu của Tuệ Nhã có thể trực tiếp đi tới nghi môn mới dừng.
Đinh Tiểu Tứ bám theo Triệu Thanh, hỏi ý kiến Triệu Thanh vài điều: “Đại nhân, không phải ngài bảo vườn ở sân trong toàn bộ trồng hoa mai sao? Tiểu nhân nghĩ qua, tất cả đều trồng mai trắng, ngài xem có được không?”
Triệu Thanh gật đầu, nói: “Hậu viện trồng vài cây mai đỏ đi!”
Đinh Tiểu Tứ ghi nhớ trong lòng, dẫn Triệu Thanh tới phòng chính sân trong.
Nhìn phòng chính trống rỗng, Triệu Thanh khoanh tay trước ngực, đứng yên một chỗ, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Đinh Tiểu Tứ quan sát sắc mặt hắn một phen, mới nói: “Đại nhân, dù ngài chưa quyết định gì, nhưng theo tiểu nhân thấy, gia cụ trong phòng này thực dụng là được, ví dụ như gỗ tùng gỗ bạch hoa là được, không nhất thiết phải là gỗ đỏ gỗ hoàng hoa lê các thứ……” Tiền bạc trong tay đại nhân vốn cũng không ít, nhưng vì mua đồ cưới bổ sung cho Tôn đại cô nương nên chỉ còn một ít, còn cần thu dọn phòng ốc sân vườn, gia cụ bày biện không bằng tiết kiệm chút.
Triệu Thanh cảm thấy ảm đạm: thành thân là chuyện một đời của hắn với Tuệ Nhã, nhưng mà hắn lại không thể vì Tuệ Nhã bố trí gia cụ gỗ hoàng hoa lê……
Tuệ Nhã tuy sẽ không bận tâm chuyện này, nhưng hắn lại không nỡ để Tuệ Nhã chịu một chút thua thiệt nào.
Hắn chưa bao giờ là người chỉ biết than thở sa sút tinh thần, rất nhanh đã nghĩ ra một cách —— tòa nhà của hắn ở phía sau hiệu sách Tử Kinh, Giang thái thú vẫn luôn muốn mua lại, đã nói với hắn vài lần, không bằng bán tòa nhà kia cho Giang thái thú.
Dù sao cũng không để Tuệ Nhã bị thua thiệt được.
Tới chiều, chùa Hoàng Cương ở đông nam huyện Vĩnh Bình phát sinh một vụ án hòa thượng bị người dùng đá đập vào đầu mà chết, Triệu Thanh dẫn nha huyện tam bảo đi tới hiện trường ở chùa Hoàng Cương khám xét, mãi đến khi trời tối đen mới trở về nha huyện.
Hắn chỉ vừa mới tới sân nhỏ đông sảnh thì Thái Ngọc Thành ở lại canh giữ nha huyện đã tới nghênh đón: “Đại nhân, Cố thị vệ tới!”
Triệu Thanh ngồi xuống thư án.
Cố Lăng Vân tiến tới cung kính hành lễ với hắn, đưa cho Triệu Thanh một phong thư dày cộp.
Triệu Thanh vừa thấy phong thư đề bốn chữ thanh mảnh “Thân gửi Thanh đệ” ắt hẳn là nét chữ riêng của Mục Viễn Dương, không nhịn được nở nụ cười, cũng không dùng dao rọc giấy, trực tiếp xé mở bì thư, phát hiện bên trong không có giấy thư, chỉ có một xấp ngân phiếu.
Hắn lấy làm lạ đành lấy ngân phiếu ra xem, phát hiện đều là ngân phiếu xuất ra từ cửa tiệm Trường Phúc ở Đông Kinh.
Giới thượng lưu Đông Kinh đều biết một điều, ông chủ đứng sau tiệm Trường Phúc chính là đương kim thiên tử Thái Bình đế, cửa tiệm Trường Phúc cũng coi như là kho bạc riêng của bệ hạ, Mục Viễn Dương làm cách nào lại có thể lấy ngân lượng từ chỗ Thái Bình đế tới đây?
Cố Lăng Vân lúc này mới khom người, trang nghiêm thuật lại nguyên văn lời của Mục Viễn Dương: “Bẩm đại nhân, Phủ Doãn đại nhân chúng ta nói rằng, ‘A Thanh sắp thành thân, đương nhiên cần ngân lượng, nhưng mà Định Viễn hầu phủ chắc chắn vắt cổ chày ra nước, A Thanh lại rất thanh cao, khinh thường chuyện tham ô, ta trước tiên đưa bạc cho đệ ấy, coi như đây là một phen tâm ý của ca ca ta đây. Nhớ kĩ nhắc nhở A Thanh, ngàn vạn lần không được vong ân phụ nghĩa, sau này ta tới nhà đệ ấy, nhất định phải để Tôn nương tử nhà đệ ấy xuống bếp làm vài món nhắm rượu cho ta.’ tiểu nhân đã truyền lời xong.”
Triệu Thanh vừa bực vừa buồn cười, trong lòng nhưng vô cùng cảm động.
Hắn cúi đầu nhìn đống ngân phiếu trong tay, sống mũi cay cay, mắt cũng ươn ướt, sau một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: “Thay ta cảm tạ thập nhị ca.”
Suốt buổi sáng Tuệ Nhã liên tục thêu hoa.
Tới chiều, nàng thấy nắng to nên ra mặt sân phơi đồ, nàng cùng Lí mụ mụ trải một lớp chiếu tre trên mặt đất, lại phủ một tấm nỉ đỏ lớn, sau đó liền bắt đầu làm chăn bông cho nàng và Triệu Thanh dùng sau khi thành thân.
Tuệ Nhã phụ trách trải bông ra.
Nàng vừa mới trải hết lớp bông mới, Lí mụ mụ lại cười nói: “Quá dày rồi, phải mỏng lại một chút!”
Tuệ Nhã thấy khó hiểu: “Mụ mụ, trước kia con làm chăn mùa đông cũng dày như vậy mà!”
“Sau này lại không giống,” Lí mụ mụ cười tủm tỉm, “Nam nhân hỏa lực lớn, dày quá dễ đổ mồ hôi.”
Tuệ Nhã: “……” Mụ mụ, người chưa thành thân bao giờ, sao cái gì người cũng biết vậy?
Hai người đang cười đùa, ngoài cổng lớn bỗng nhiên có người gõ cửa: “Nô là nữ tử một mình đi ngang qua đây, đi đường khô họng khô miệng, muốn xin một chén nước uống!”
Trường hợp này trong thôn cũng thường gặp, Lí mụ mụ nghe là nữ tử một thân một mình, liền đứng dậy mở cổng, thấy bên ngoài là một nữ tử cao gầy trẻ tuổi đang đứng chờ, mắt hạnh má đào, vai gầy eo nhỏ, trông rất chỉnh tề, chỉ có điều bờ môi đã khô khốc.
Lí mụ mụ vội mời nàng tiến vào, tới nhà chính rót cho nàng ta một chén trà ấm bưng qua: “Cô nương nhanh uống đi!”
Nữ tử qua đường kia khom gối tạ lễ, bưng lấy chén trà chậm rãi uống, đôi mắt lại thỉnh thoảng dừng trên khuôn mặt Tuệ Nhã.
Tuệ Nhã hiện giờ đã cập kê, nhưng vẫn như cũ là mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen bóng búi thấp, phần đuôi toàn bộ thả tự nhiên, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, mắt to sáng ngời, bờ môi hồng hào, sáng rực rỡ trước mắt người khác.
Nữ tử qua đường kia thầm giật mình: thực không ngờ giữa vùng quê lại có một viên ngọc trong căn nhà sơ sài này, trách không được nhị công tử Triệu Thanh của Định Viễn hầu phủ muốn cưới nàng, trách không được nhị gia một lòng muốn có được nàng……
Nàng uống vài hớp nước, liền bưng chén trà nhỏ đứng trò chuyện với Tuệ Nhã và Lí mụ mụ.
Tuệ Nhã nói chuyện rất ít, chỉ đắm chìm xe chỉ luồn kim may chăn gấm, ngược lại Lí mụ mụ cùng nàng ta hàn huyên đôi câu.
Nữ tử qua đường kia uống trà xong lại trịnh trọng nói cảm tạ, lúc này mới rời đi.
Tuệ Nhã chờ nàng ta đi hẳn, lúc này mới bắt đầu lải nhải căn dặn Lí mụ mụ: “Mụ mụ, sau này cho dù là nữ tử gõ cửa, cũng không nên dễ dàng mở cửa, lỡ lại là bẫy của mấy kẻ xấu. Chúng ta không có nam nhân trong nhà, nếu thật sự cần đồ ăn nước uống, người ta có thể đi tới nhà khác có nam nhân trong nhà.”
Giọng nói nàng nhỏ nhẹ, ngữ khí thong thả, nói đến Lí mụ mụ cũng tin phục, gật đầu nói: “Tuệ Nhã, ta biết rồi.” Bà đáng lẽ phải nghĩ tới, trong nhà chỉ có đơn độc hai nữ nhân, mà Tuệ Nhã lại xinh đẹp như vậy, sau này phải cẩn thận một chút.
Tố Trăn giả dạng thành nữ tử qua đường rời khỏi kênh Tôn Gia, lại thuê xe ngựa, nhắm thẳng dịch trạm của nha huyện mà đi tới.
Tiến vào sân của Định Viễn hầu phủ trong dịch trạm, nàng trước đi rửa mặt một phen, lại lần nữa giả trang, lúc này mới tiến vào nhà chính bái kiến hầu phu nhân Doãn thị: “Phu nhân, nô tì đã tới kênh Tôn Gia hỏi thăm về Tôn thị xong!” Nhị gia không phải muốn nàng chia rẽ Tôn Tuệ Nhã với Triệu Thanh sao, vậy nàng trước tiên xuống tay từ chỗ hầu phu nhân Doãn thị là được.
Doãn phu nhân vẻ mặt lạnh nhạt, cầm một que gảy vàng ròng khêu khêu trong lò hương vàng ròng đốt hương bách hợp, lại bảo: “Nói qua đi!”
Tố Trăn trước tiên nở nụ cười, nói tiếp: “Phu nhân, nô tì sau khi nghe ngóng, thật sự là kinh hoàng một phen, Tôn thị này quả thực là một thôn cô đây!”
Doãn phu nhân nghe vậy ngước mắt nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục.
Khuôn mặt Tố Trăn tươi cười, quan sát phản ứng của Doãn phu nhân, trong lòng thầm suy đoán, miệng lại nói: “Không chỉ là một thôn cô, lúc trước còn bị kế phụ bán tới Chu đại hộ trong huyện làm nha hoàn, năm nay mới chuộc thân thành lương dân đây!”
Doãn phu nhân tựa như đang chuyên tâm khều hương liệu trong lô hương, khuôn mặt không có phản ứng gì đặc biệt.
Tố Trăn nói nửa ngày trời, còn nói đến miệng khô lưỡi khô, thấy Doãn phu nhân vẫn là một bộ dạng này, liền không nói nữa, chuyển đề tài: “Nhưng mà Tôn thị thực sự xinh đẹp, nô tì chưa thấy nữ nhân nào đẹp như nàng ấy!”
Doãn phu nhân cười cười, không nói gì.
Uổng phí nàng trước kia xem trọng Triệu Thanh vài phần, hiện giờ xem ra nam nhân đều như nhau, với nữ nhân thì chỉ nhìn khuôn mặt, sau này sẽ có lúc Triệu Thanh hối hận.
Tố Trăn ra khỏi nhà chính, thầm nghĩ: Doãn thị vẫn không nói gì, xem ra việc này vẫn phải tính toán dài lâu một chút.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tuệ Nhã suy tư thật lâu, mãi sau mới chọn ra một bộ giao lĩnh trắng ngà dài thêu hoa lan cùng một váy lụa hồ lam, lại chọn ra một bộ trang sức vàng ròng phỉ thúy mà Triệu Thanh tặng, dự định ngày mai sẽ mặc.
Hôn lễ ở Đại Chu chia làm sáu giai đoạn, phân biệt là nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ cùng thân nghinh.
Ngày mai là ngày nạp thải, tức là quan môi bên nhà Triệu Thanh sẽ tới nhà nàng đề thân, trang phục của nàng cần trang trọng chút, không thể để lại ấn tượng không tốt cho người khác.
Hôm sau Tuệ Nhã thức dậy tỉ mỉ rửa mặt chải đầu một phen, trước tiên mặc vào y phục đã lựa sẵn, soi gương một lúc lâu, cảm thấy mọi thứ đều thỏa đáng, nhưng trong lòng vẫn có phần không yên.
Vì giúp mình bình tâm lại, Tuệ Nhã ngồi ngay ngắn trước cửa sổ tiếp tục thêu hoa, tâm tình dần dần bình phục xuống.
Quan môi Đông Kinh là Thôi Thái Trân hẹn quan môi huyện Vĩnh Bình là Trương Ngân Nhi cùng nhau trước đi bái kiến Định Viễn hầu phu nhân Doãn thị đang trú ở dịch trạm, rồi mới tới nha huyện huyện Vĩnh Bình bái kiến Triệu Thanh.
Triệu Thanh tiên lễ hậu binh(2), dọa hai vị quan môi này một phen, sau đó mới phân phó Phó Xuân Hằng: “Ngươi đi sắp xếp hai cỗ kiệu, chọn ra mười hai tên cung thủ đi theo, tiễn hai vị quan gia tới kênh Tôn Gia!”
Hai vị quan môi: “……” Có thể khiến tiểu Triệu đại nhân tuấn tú thanh lãnh bảo hộ như vậy, bọn họ ngược lại muốn nhìn xem vị Tôn đại cô nương này là thần thánh phương nào!