Thành Lệ tỉnh dậy làm tất cả mọi người biết chuyện đều thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cao hứng nhất chính là Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di. Nguyệt Bất Do thì không cần phải nói, cả hai đời hắn cũng chưa từng không tự do như thế. Mà Mạc Thế Di bởi vì Nguyệt Bất Do nên cũng càng ngày càng không chịu nổi trói buộc, chỉ mong Thành Lệ có thể nhanh chóng về kinh để thay cho thái tử giả mạo là y.
Từ ngày biết được thuốc trường sinh bất lão mình ăn không chỉ không phải tiên đan, ngược lại còn làm từ bột mì, chu sa và xác trùng tử, hoàng đế bệ hạ liền ở trong tẩm cung không ra ngoài nữa. Mỗi ngày ngự y ra ra vào vào sắc thuốc, đưa thuốc, xem chẩn cho hoàng đế. Cũng không biết là bị con trai chọc giận hay là thuốc kia quả thực gây hậu quả không tốt, hoàng đế bệ hạ nói chuyện càng ngày càng hụt hơi, thân thể nhanh chóng gầy yếu đi.
Dưới tình huống như vậy, chuyện mà thái tử đang phải giám quốc cần xử lý càng nhiều thêm. Tuy rằng vị hoàng đế lão nhân kia là cha đẻ của y, nhưng đối với vị thái tử giả mạo này mà nói, hoàng đế suy yếu thì y càng vui. Hoàng đế chết, Thành Lệ có thể đăng cơ, như vậy y và người nào đó có thể tiêu dao khoái hoạt rồi. Mà bây giờ biết được Thành Lệ đã tỉnh, vị thái tử giả mạo này ngày càng gian nan, nhất là khi đối mặt với chồng bản tấu và đống công văn kia, nếu không phải nhớ thương người huynh đệ ruột thịt của mình, y tuyệt đối sẽ kéo Nguyệt Bất Do chạy mất.
Phương thống lĩnh rời kinh đi đón Thành Lệ, Mạc Thế Di bên này an tâm rất nhiều. Thế cục kinh thành tuy rằng ổn định, tuy nhiên Mạc Thế Triệu vẫn ở lại kinh thành để ngừa vạn nhất. Thành Lệ cũng sắp về kinh, ở thời điểm này vạn lần không thể bị người khác phát hiện là có hai thái tử, nếu không toàn bộ cố gắng lúc trước của họ sẽ uổng phí hết.
Nóng lòng đợi khoảng mười ngày, cuối cùng Mạc Thế Di cũng nhận được tin tức của Mạc Thế Triệu, Thành Lệ bọn họ đã ở ngoài thành. Mạc Thế Di mang theo Nguyệt Bất Do nghênh ngang ra khỏi phủ thái tử, rồi hai người mới đến một tửu lâu thuê phòng để dịch dung, lặng lẽ đi từ cửa sổ ra ngoài, đến thẳng ngoài thành.
Một chiếc xe ngựa dừng lại cạnh một lương đình ngoài kinh thành cách không xa lắm. Mà hơn hai mươi người hộ tống chiếc xe ngựa này lại tiếp tục giục ngựa đi trước. Từ trên xe xuống là một vị công tử tuấn tú, đến quán nước của lão bà bà bên lương đình mua một chén trà, rồi mới bưng vào xe ngựa. Người đánh xe đứng ở bên cạnh xe thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa thành.
Qua ước chừng một khắc, trên mặt người nọ lộ ra tươi cười, xốc màn xe lên nói với người bên trong: “Đến rồi.” Rồi mới nhanh chóng lên xe, đi về hướng người đang tới.
Rời lương đình không lâu lắm, xe ngựa liền chạm mặt với hai người ngồi trên lưng ngựa chạy đến. Lập tức hai người nọ nhảy xuống, kích động bước tới trước xe, vén rèm lên. Hai người cũng không nói gì, trong nháy mắt khi rèm xốc lên thì trên mặt liền hiện nụ cười. Tiếp theo, nam tử thấp hơn lên xe, nam tử cao hơn thì buông màn xe, lên ngựa của mình, dắt con ngựa còn lại quay đầu.
Xe ngựa nhanh chóng chạy theo người nọ về phía kinh thành, bọn quan binh cửa thành theo thông lệ kiểm tra một chút rồi để họ vào thành. Người nọ mang những người trong xe dừng lại trước cửa một nhà dân. Một vị lão nhân ra mở cửa, khi người nọ xuống ngựa, trong xe ngựa có một đôi vợ chồng già và một vị tiểu công tử đi ra, ba người mang hành lý vào nhà. Tiếp theo vị đại thúc thấp bé lúc trước lên xe cũng đi ra, cõng theo một người tóc hoa râm xuống xe, không hề ngẩng đầu lên mà đi vào. Nam nhân cao hơn buộc cả hai con ngựa và xe ngựa vào cái cây bên ngoài gian nhà, cuối cùng mới đi vào một mình, đóng cửa lại. Ở nơi đông dân cư này trong kinh thành, không ai lại chú ý đến một gia đình như vậy. Nhà ai mà không có vài người già cả chứ.
Dưới sự trợ giúp của hai người, nhẹ nhàng đặt người trên lưng xuống giường, đại thúc trung niên thấp bé kéo da giả trên mặt mình ra, ánh mắt cong cong, lại kéo da giả trên mặt và tóc giả hoa râm trên đầu người kia ra, cúi đầu gọi một tiếng: “Thành Lệ.”
Người đang thần sắc kích động gắt gao cầm tay đối phương, giả bộ không vui: “Cái tên này, nếu không phải bây giờ ta không có sức lực, nhất định, phải cho ngươi một trận.”
“Hứ, lòng tốt không được báo đáp, ta cứu mạng ngươi, ngươi lại còn muốn đánh ta, thật sự là không có thiên lý.” Khôi phục tuổi thật, Nguyệt Bất Do ngồi xuống giường, rút bàn tay bị đối phương nắm ra, xoa bóp cánh tay Thành Lệ, vẫn rất lo lắng hỏi: “Sao rồi? Không phải tỉnh rồi à, sao còn không có sức lực?”
Thành Lệ đấm đối phương một phát nhẹ hều: “Ngươi cho ta là ngươi sao, khoẻ như trâu ấy. Hứa ca nói ta còn phải nằm mấy tháng. A, trời ạ, ta cảm thấy xương cốt mình sắp rụng hết rồi. Bây giờ ta chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc là đã muốn nôn, mỗi ngày nằm mơ đều mơ thấy hàng đống thịt to, ta sắp thèm chết rồi đây. Nhưng Hứa ca nói hiện giờ ta không thể ăn thức ăn quá mặn, thật sự là gian nan đến chết mất.”
Trong lòng Nguyệt Bất Do cũng thấy đồng cảm mà gật đầu: “Đúng vậy nha, khi ta vừa tỉnh lại chỉ hận không thể ăn ngay một con trâu.”
Cũng dịch dung, Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Ba và Ba Tùng ở một bên nhìn chỉ cười. Sắc mặt Thành Lệ đã hồng nhuận hơn, không bao giờ là vẻ tái nhợt không khoẻ mạnh trong quá khứ nữa. Nhìn hắn và Nguyệt Bất Do nói nói cười cười, trong mắt Hứa Thanh Thuỷ lướt qua vui mừng cùng lo lắng.
Một người xốc rèm cửa lên đi vào, Thành Lệ nhìn sang, nụ cười trên mặt nháy mắt biến thành kích động. Nguyệt Bất Do quay đầu, đứng lên, đối phương đi tới ngồi ở chỗ của Nguyệt Bất Do, cầm bàn tay Thành Lệ vươn tới.
“Thế Di……” Hầu kết Thành Lệ giật giật.
Mạc Thế Di vỗ vỗ mu bàn tay Thành Lệ, lộ ra một nét mỉm cười tự nhiên: “Ngươi coi như là tỉnh rồi nhỉ.”
Hứa Thanh Thuỷ kéo Hứa Ba và Ba Tùng đi ra ngoài, để lại nơi này cho ba người. Y biết Thành Lệ sẽ có rất nhiều lời muốn nói với hai người này.
Trong lòng rất cảm kích sự săn sóc của Hứa Thanh Thuỷ, Thành Lệ thấy họ đi ra ngoài thì vươn bàn tay kia với Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do cũng cầm tay hắn. Đặt tay Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di vào cùng nhau, Thành Lệ nắm chặt.
“Ta muốn nói cám ơn, nhưng lại cảm thấy như vậy quá giả dối.” Hốc mắt Thành Lệ đỏ lên, những chuyện hai người này, nhất là Nguyệt Bất Do làm vì hắn, không phải một câu cám ơn có thể nói hết được.
Nguyệt Bất Do sợ nhất trường hợp này, hắn lập tức nói: “Ngươi là huynh đệ của ta, ta đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu được. Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn chúng ta thì nhanh nhanh mà tĩnh dưỡng cho khoẻ đi, ngươi không biết cả ngày chúng ta ở Đông cung nghẹn khuất đến thế nào đâu. Nhất là Mạc Thế Di, mỗi ngày phải xử lý cả đống chuyện phiền toái còn chưa đủ, còn phải kêu hai người kia cái gì mà ‘Phụ hoàng’ mới chả ‘Mẫu hậu’, ép buộc y lắm đó.”
Thành Lệ nở nụ cười, chớp chớp nóng bỏng trong mắt, nhìn về phía người giống mình như đúc kia: “Thế Di, ủy khuất ngươi.” Không có ý tứ muốn Mạc Thế Di tha thứ cho hai người kia.
Mạc Thế Di không chút khách khí nói: “Ngươi đúng là rất ủy khuất ta, cho nên đừng oán giận thuốc đắng nữa, mau khoẻ lại đi. Ta đây một ngày cũng không ở nổi nữa đâu.”
Nhìn tươi cười tự nhiên trên mặt Mạc Thế Di, Thành Lệ dùng trêu ghẹo để che giấu cảm kích của mình: “Trông ngươi cười dễ nhìn hơn lúc trước khi ta đi, xem ra ngươi đã ăn Bất Do rồi.”
Mạc Thế Di cười sâu hơn, một tay ôm Nguyệt Bất Do: “Chờ ngươi khoẻ rồi, ta định mang Bất Do về tái bắc, đi thành thân.”
Nụ cười trên mặt Thành Lệ dừng lại, tiếp theo cau mày: “Các ngươi muốn đi?”
Ý cười trên mặt Mạc Thế Di cũng phai nhạt, nói: “Ta và Bất Do chắc chắn không thể ở lại kinh thành.”
Thành Lệ rầu rĩ, hắn tự nhiên biết rõ hai người này không thể ở lại kinh thành, trừ phi bọn họ dịch dung. Nhưng lời này nói ra thật sự là ủy khuất cho họ.
Một người đẩy đẩy Thành Lệ, Thành Lệ giương mắt, chỉ thấy người nọ cười hì hì nói: “Hoàng đế lão cha kia của ngươi bây giờ hoàn toàn vô tâm chính sự, ngươi mau mau khoẻ lên, đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn đi, rồi huấn luyện con trai của ngươi thành hoàng đế, thế không phải là ngươi có thể sớm thoái vị đi tìm chúng ta sao? Ai nha, muốn ta nói, hoàng đế kia có cái gì dễ làm chứ, mệt chết người ta.”
Thành Lệ nhíu mày, tươi cười khôi phục: “Thì ra ngươi cũng thay ta nghĩ tốt lắm rồi nha.”
Nguyệt Bất Do không khách khí giáo huấn: “Bây giờ ngươi coi như là sống lại một lần, làm gì phải bắt mình mệt như vậy, tiêu diêu tự tại mới là thật.”
Thành Lệ cười, không tỏ ra đồng ý hay không, chỉ nói: “Bất Do, ta cùng Thế Di có lời muốn nói, ngươi đi ra ngoài một chút đi.”
Nguyệt Bất Do trừng mắt: “Nói gì mà ta không thể nghe?”
“Bí mật.” Thành Lệ phất tay với hắn, bảo hắn đi ra ngoài.
Nguyệt Bất Do mất hứng, một người hôn lên khoé miệng của hắn ngay trước mặt Thành Lệ: “Ngươi đi ra ngoài trước, lát nữa ta nói cho ngươi.”
“Hừ!” Bất mãn hừ một tiếng, Nguyệt Bất Do đi ra ngoài. Tuy rằng hiếu kì Thành Lệ muốn nói gì với Mạc Thế Di, nhưng hắn mới không thèm đứng cửa nghe lén đâu, Mạc Thế Di nói là sẽ nói cho hắn.
Nguyệt Bất Do đi, Thành Lệ không cười, Mạc Thế Di cũng không cười. Trầm mặc một lát, Thành Lệ thấp giọng hỏi: “Thân thể Bất Do, đã hoàn toàn tốt chưa? Ta nghe Hứa ca nói, hắn vì cứu ta, tổn thất ít nhất mười năm công lực.”
Mạc Thế Di gật đầu, nghĩ đến sự kiện kia, y liền không nhịn được đau lòng.
“Khi chúng ta đi Hứa ca đã phối thuốc cho Bất Do, bây giờ Bất Do vẫn còn uống, thân thể đã tốt hơn rất nhiều. Lấy năng lực của Bất Do, công lực tổn thất không đến vài năm là có thể khôi phục lại, hắn còn nhỏ, cũng không cần lo lắng. Bất Do coi ngươi như huynh đệ, cứu ngươi cũng không xuất phát từ mục đích khác, nếu ngươi còn khách khí với hắn, hắn ngược lại sẽ mất hứng đấy.”
Mi tâm Thành Lệ nhíu thật chặt, thanh âm có chút nghẹn nói: “Tên kia, cũng không nói với ta một tiếng liền đâm vào tim ta, thiếu chút nữa hù chết ta luôn.”
Mạc Thế Di thở hắt ra: “Hắn chính là như vậy. Chuyện gì cũng tự mình gánh vác, nếu không phải Hứa ca bọn họ có tâm nhãn, ta cũng không thể nào tìm được.”
Thành Lệ cầm tay Mạc Thế Di: “Sau này ngươi cần phải chú ý hắn, đừng để hắn xằng bậy nữa.”
Mạc Thế Di gật đầu thật mạnh, sau này y sẽ càng phải cẩn thận.
Cầm lại tay Thành Lệ, Mạc Thế Di hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Thành Lệ nở nụ cười, hít sâu vài cái: “Tốt lắm, tuy rằng không có sức lực nhưng ngực rõ ràng thoải mái không ít.” Dứt lời, hai tay hắn cầm chặt lấy tay Mạc Thế Di: “Thế Di, ta nợ Bất Do một mạng. Người như hắn không thích trói buộc, cho dù ta phong hắn là vương gia hắn cũng sẽ không cần. Không phải hắn muốn một nơi có rừng có hồ sao? Ngươi đi tìm, tìm được rồi thì ta ra bạc, coi như ta làm huynh trưởng chuẩn bị sính lễ cho ngươi. Thế Di, ngươi nhất định phải đối tốt với Bất Do, nhất định không được phụ hắn.” Nói tới đây, hốc mắt Thành Lệ lại đỏ. Hắn thật may mắn, may mắn năm đó mình đã đi Giang Nam.
Mạc Thế Di vẫn gật đầu thật mạnh: “Cả đời này của ta đều là của hắn. Thành Lệ, ta thương hắn, ta chỉ muốn hắn.”
Thành Lệ khàn khàn nói: “Ngươi có người mình thích, ta cũng an tâm. Ngươi mang Bất Do đi tái bắc đi, nhớ phải để cho ta một phòng.”
Mạc Thế Di nắm chặt tay Thành Lệ, nở nụ cười.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hai huynh đệ song sinh Thành Lệ và Mạc Thế Di lại lần nữa tìm được thứ vốn thuộc về họ, mối quan hệ thân mật tuyệt đối từ trước khi sinh ra. Đã từng, họ căm ghét, oán hận lẫn nhau, nay, họ lại giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Mà hết thảy những điều này đều là bởi vì một người đột nhiên xuất hiện — Nguyệt Bất Do.
Nhìn tươi cười trên mặt Mạc Thế Di, trong lòng Thành Lệ cảm kích Nguyệt Bất Do thật sâu. Là người này làm cho huynh đệ của hắn học được nở nụ cười; là người này làm hắn có thể trọng sinh. Có thể nói, Nguyệt Bất Do chính là ân nhân của hai huynh đệ họ.
Giờ khắc này, huynh đệ hai người có bao lời không nói hết. Âm mưu cùng ám toán trong hoàng cung đều bị chắn ngoài cửa, nếu không có cái quy củ tàn nhẫn kia, tình huynh đệ này của họ sẽ không bị thất lạc suốt ba mươi năm.
Nói hết tình hình trong thời gian qua cho đối phương, hai người đều có vẻ cực kì không bình tĩnh. Tay Thành Lệ từ đầu tới cuối đều nắm tay Mạc Thế Di. Uống chén nước, để tâm tình lắng xuống, Thành Lệ nói: “Thành An và Thành Thông thì cứ nhốt đi, trước khi ta đăng cơ ta cũng không định muốn mạng của họ, còn Thành Khiêm và Vương Hiến, cũng tạm thời nhốt ở đó đã, bọn họ so với Thành An và Thành Thông càng đáng giận hơn, không thể tha thứ.”
“Tùy ngươi.” Cho dù có một người coi như là huynh đệ ruột của y, Mạc Thế Di lại không hề có tâm tư đồng tình.
Mà Thành Lệ còn một chuyện cực kì quan trọng muốn hỏi, hắn ho nhẹ vài tiếng, hạ giọng: “Ngươi nói Bất Do là con của ngươi, sau này ta phải làm sao?”
Cằm Mạc Thế Di cứng lại một chút, tiếp theo Thành Lệ nói: “Ta có thể nói Bất Do đã trở lại giang hồ, nhưng mà con riêng của thái tử…… Thân phận này sẽ mang đến phiền toái cho Bất Do.”
Mạc Thế Di nhếch miệng, Thành Lệ cũng không giục y, hắn chỉ không rõ vì sao hai người này phải tạo ra một thân phận như vậy. Trước không nói người khác, liệu sau này hai đứa con kia của hắn có tìm Nguyệt Bất Do gây phiền toái hay không hắn cũng không dám cam đoan. Con riêng của thái tử cũng không phải chỉ đơn giản là một thân phận như vậy.
Sau một lúc lâu, Mạc Thế Di mở miệng: “Bất Do…… quả thật là con của ta.”
“Cái gì?!” Thành Lệ khϊếp sợ, “Không phải các ngươi diễn trò sao?”
Mạc Thế Di không lảng tránh mà nhìn Thành Lệ, nói: “Bất Do, chính là đứa nhỏ do nữ nhân bị Tiếu Tố Mai cướp đi sinh hạ.”
“Cái gì?!” Miệng Thành Lệ há to, cả người đều ngây dại.
“Thành Lệ, chuyện này ta chỉ nói cho ngươi và nữ nhân trong cung kia. Nói cho nữ nhân kia là không muốn nàng tìm Bất Do gây chuyện; nói cho ngươi là để ngươi nghĩ biện pháp ngăn chặn người nào đó có thể mang đến phiền toái cho Bất Do. Thành Lệ, ngươi là huynh đệ của ta, chuyện này ngươi không cần khuyên ta, cũng không được cản ta.”
Mi tâm Thành Lệ nhăn thành chữ “Xuyên”, chuyện này hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn. Nguyệt Bất Do lại chính là con đẻ của Mạc Thế Di! Thậm chí thiếu chút nữa đã thành con hắn! Như vậy là cha con lσạи ɭυâи a!
“Thành Lệ, Bất Do chỉ có thân thể là con ta, hắn không phải.”
“Có ý gì!?”
Thành Lệ hoàn toàn không thể bình tĩnh.
※
“Nói cái gì vậy, lâu như thế chứ.” Người nào đó bị đuổi ra thực khó chịu, thực bực mình.
Ngồi đối diện với hắn, Hứa Ba vừa chia dược liệu vừa nói: “Thái tử ca ca đã lâu như thế không gặp Thế Di ca, chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói với Thế Di ca.”
“Vậy có cái gì mà ta không thể nghe?” Nguyệt Bất Do mất hứng, nguyên nhân rất lớn là hắn đoán được Thành Lệ bí mật nói gì với Mạc Thế Di, còn không phải cái chuyện cha con kia? Hừ!
Không muốn Nguyệt Bất Do giận dỗi Thành Lệ, Hứa Ba vội khuyên nhủ: “Thái tử ca ca rất cảm kích huynh, có thể là có vài chuyện ngượng ngùng không muốn nói trước mặt huynh. Sau khi thái tử ca ca biết huynh cứu hắn, đôi mắt đều đỏ lên.”
“Ta cứu hắn cũng không cần hắn cảm kích, nếu hắn không phải là anh trai của Mạc Thế Di, ta mới không thèm cứu hắn đâu.” Người bị đuổi ra ngoài rất là oán niệm.
Một người gọi: “Bất Do, ngươi lại đây, ta kiểm tra thân thể cho ngươi.”
Nguyệt Bất Do bĩu môi, bất động: “Ta đã rất tốt.” Hắn không cần uống thuốc.
“Được hay không phải để ta kiểm tra, ngươi tới đây.” Hứa Thanh Thuỷ vẫn gọi hắn.
Nguyệt Bất Do tâm không cam lòng không muốn đứng lên, vỗ vỗ ngực: “Thật sự tốt lắm.”
“Đến.” Hứa Thanh Thuỷ bất vi sở động.
Đi đến trước mặt Hứa Thanh Thuỷ, theo đối phương vào một phòng khác, Nguyệt Bất Do vẫn còn nói: “Ta thật sự tốt lắm.”
“Đưa tay ra đây.”
Hứa Ba quay đầu lại, thở dài: “Xem ra Bất Do ca cũng sợ uống thuốc như thái tử ca ca vậy.”
Hứa Thanh Thuỷ gọi Nguyệt Bất Do vào không đơn giản chỉ là kiểm tra thân thể cho hắn, y lo lắng một chuyện, một chuyện có thể sẽ mang đến thương tổn cho Nguyệt Bất Do. Mà khi Nguyệt Bất Do nhìn thấy trong mắt y sự lo lắng và muốn nói lại thôi, hắn cười hì hì: “Đừng lo lắng, Mạc Thế Di đã biết, ta nói cho y rồi.”
“Ngươi nói cho y?!” Hứa Thanh Thuỷ kinh ngạc cực kì.
Nguyệt Bất Do hoan hỉ gật đầu: “Ta nói với Mạc Thế Di, Mạc Thế Di không giận ta, còn nói muốn thành thân với ta nữa.” Tiếp theo, hắn làm động tác chớ có lên tiếng: “Việc này ngươi thay ta giữ bí mật nha, hơn nữa đừng nói với Hứa Ba.”
Hứa Thanh Thuỷ nhẹ nhàng thở ra: “Quá tốt, như vậy thì quá tốt, yên tâm, ta cũng sẽ không nói với ai, coi như ta không biết chuyện này, chỉ cần hai ngươi không sao là tốt rồi.”
Nhận ra Hứa Thanh Thuỷ thật sự lo lắng cho mình, hơn nữa không ngại mình ở cùng Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cười ha ha thấp giọng hỏi: “Khi ta thành thân với Mạc Thế Di, ngươi và Ba Tùng có muốn cũng thành luôn không? Hai ngươi còn không thành thân đâu.”
Hứa Thanh Thuỷ ngây người, là giật mình đến ngây người.
Nguyệt Bất Do thấy thế hiểu được mà gật đầu: “Vậy cũng thành luôn đi. Cứ như vậy là được rồi, khi nào về ta sẽ nói cho Mạc Thế Di.” Thừa dịp Hứa Thanh Thuỷ sững sờ, Nguyệt Bất Do vội rút tay về chạy mất, hắn thật sự là uống thuốc đến phát sợ rồi.
Ngơ ngác ngồi trên ghế, Hứa Thanh Thuỷ chậm rãi nâng tay che mặt mình, cùng Ba Tùng…… thành thân? Mặt nóng lên, trong lòng Hứa Thanh Thuỷ không thể bình tĩnh. Y, không nghĩ tới, từ trước đến nay, không nghĩ tới.
Nguyệt Bất Do trốn ra thì thấy cửa phòng Thành Lệ còn đóng, hắn nổi giận. Bước tới, hắn nâng tay liền gõ cửa: “Nói cái gì mà lâu thế, ta đói bụng!”
Cửa mở, một người ôm hắn vào trong ngực: “Đói bụng?”
“Đói bụng! Nói cái gì lâu thế!” Nguyệt Bất Do phồng má, rất bất mãn kiễng mũi chân nhìn người trong phòng kia.
Mạc Thế Di cúi đầu hôn một cái lên quai hàm hắn, ôn nhu nói: “Nói khi thành thân nên chuẩn bị cái gì.”
“Thật à?” Má Nguyệt Bất Do lập tức không phình nữa.
Có người ở phía sau Mạc Thế Di trả lời: “Giả. Đang nói khi hai ngươi thành thân có cần cho ngươi che khăn voan đỏ không?”
Nguyệt Bất Do thăm dò, vẻ mặt ngạc nhiên: “Khăn voan đỏ để làm gì?”
Một người trợn trắng mắt: “Tân nương tử phải che.”
Tân nương tử?! Nguyệt Bất Do lập tức gật đầu: “Phải che phải che! Ta muốn sinh đứa nhỏ cho Mạc Thế Di!”
“Phụt!” Có người phun.
“Rào!” Có người đánh rớt thảo dược.
“Khụ khụ khụ khụ……” Người vừa đi từ phòng cách vách ra bị nước miếng của chính mình làm sặc.
“Được.” Người nào đó thì ôm lấy tên không biết ngượng ngùng kia, trong mắt là chờ mong.
Nhìn hai người ở cửa ôm nhau một chỗ, trong lòng Thành Lệ thở ra một hơi thật dài, tiếp theo lộ ra vẻ tươi cười chúc phúc. Mà thôi mà thôi, tục ngữ nói hoàng đế không vội gấp chết thái giám, hắn là hoàng đế, cho nên chuyện này cứ để người khác nhọc lòng đi thôi.