- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Họa Đường Xuân
- Chương 22
Họa Đường Xuân
Chương 22
Bắc Đà trấn cách kinh thành chỉ khoảng năm sáu ngày hành trình. Càng gần kinh thành, nụ cười trên mặt Thành Lệ lại càng ít. Nhìn hắn, Nguyệt Bất Do lắc đầu vô số lần trong lòng, không muốn trở về thì đừng về, vì sao phải miễn cưỡng chính mình chứ. Hắn tự nhiên không thể lý giải sự kiên trì của Thành Lệ, đương nhiên, hắn càng không thể lý giải sự kiên trì của Mạc Thế Di.
Thái tử bị kẻ xấu bắt cóc đương nhiên không thể nghênh ngang trở lại kinh thành. Khi rời khỏi Bắc Đà, Thành Lệ bảo Mạc Thế Di âm thầm đưa tin cho quan phủ để ngũ hoàng tử Thành Khiêm đến dịch quán ở kinh thành đón hắn.
Tránh ở xa xa, nhìn Thành Lệ đã đổi y phục, một mình vào dịch quán, Nguyệt Bất Do nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Rõ ràng Thành Lệ không tin ngũ hoàng tử kia, vì sao còn gọi ngũ hoàng tử tới đón hắn? Chúng ta trực tiếp đưa hắn về kinh không phải xong sao?”
Mạc Thế Di thấp giọng trả lời: “Ngũ hoàng tử Thành Khiêm là đệ đệ cùng mẹ của Thành Lệ. Còn vì sao không để chúng ta đưa hắn hồi kinh, là vì không muốn cho ngươi ta rước lấy phiền toái. Thái tử bị nạn, sự tình rất quan trọng, cho dù là người cứu hắn cũng không tránh khỏi bị kiểm tra đủ đường, nhất là trong cung.”
Nguyệt Bất Do giật mình: “Ngũ hoàng tử kia là em trai hắn? Vậy lúc đó chẳng phải……” Mạc Thế Di còn không có phản ứng gì kìa, Nguyệt Bất Do trước hết tát cho mình một cái, rồi mới phì ba tiếng, tiếp theo nói: “Thành Lệ ngay cả em trai ruột của hắn cũng không tin, thật sự là quái thai.”
Mạc Thế Di lãnh đạm nói: “Ở nơi đó không có huynh đệ tay chân, cha nương thân nhân, chỉ có quyền thế và ích lợi.”
Nguyệt Bất Do đồng ý gật đầu, người này không phải là ví dụ trắng trợn sao. Nhàm chán đợi nửa ngày, từ phía kinh thành có một đội nhân mã chạy tới vây quanh dịch quán. Đồng thời, từ một phía khác cũng nổi lên từng đợt vó ngựa, mục tiêu cũng là dịch quán. Nam tử trẻ tuổi cầm đầu nhanh chóng xuống ngựa, vội vàng nói mấy câu với trưởng quan dẫn đầu đội nhân mã kia, sau đó sắc mặt khẩn trương vào dịch quán.
Nguyệt Bất Do kéo tay áo một người: “Tên kia có phải ngũ hoàng tử không?”
“Không biết, ta chưa thấy qua.”
“Không dễ coi như Thành Lệ, miễn cưỡng cũng không giống.” Nguyệt Bất Do tự nói một mình, lại bổ sung một câu, “Ngươi và Thành Lệ vẫn giống huynh đệ hơn.” Từ đáy lòng Nguyệt Bất Do đã coi Thành Lệ trở thành người bên mình. Đối với người bên mình hắn luôn luôn thiên vị.
Lúc này không đợi lâu lắm, Thành Lệ búi tóc, không mang mũ sa đi ra khỏi dịch quán, phía sau là hai người vừa đi vào. Hắn quay về hướng Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di đứng nhìn thoáng qua, rồi mới được ngũ hoàng tử Thành Khiêm trợ giúp lên ngựa. Hai đội nhân mã vây quanh Thành Lệ, hộ tống hắn hồi kinh.
“Ai, Thành Lệ cứ như thế trở lại đầm rồng hang hổ rồi.” Nguyệt Bất Do lắc đầu, có chút tiếc hận. Mạc Thế Di thì ý tứ không rõ thở dài một tiếng.
Đợi cho đại đội nhân mã đã chạy xa, Nguyệt Bất Do mới ló ra khỏi cây, vừa đi ra hai bước, hắn đã bị người tóm cổ tay. Quay lại, hắn có chút không bằng lòng nói: “Ta nói rồi, ta không trốn thì sẽ không trốn, tại sao ngươi luôn không tin ta?”
“Bởi vì lần nào ngươi cũng chạy thoát.” Mạc Thế Di vẫn còn đứng đằng sau cái cây. Kéo tay Mạc Thế Di ra, Nguyệt Bất Do nói: “Lúc trước là ta đánh không lại ngươi, đánh không lại đương nhiên phải chạy trốn chứ. Hiện tại ngươi ta coi như là bạn cùng chung hoạn nạn, ta trốn làm gì. Nếu không ngươi cùng đi với ta vậy.”
Mạc Thế Di cũng muốn đi cùng Nguyệt Bất Do, nhưng bây giờ trời còn sáng, mang mặt nạ quá mức gây chú ý. Kinh thành là địa bàn của Vương gia, chỉ cần y lộ diện, Vương gia có thể biết.
“Vậy ngươi nói phải làm sao đây? Nếu không ta không đi nữa, cùng ngươi đợi trời tối vậy.” Nguyệt Bất Do lui về sau cây, hắn đã nói là gϊếŧ hết những người đó rồi mà.
Không yên lòng Thành Lệ một mình trở về, sau khi trong lòng thiên nhân giao chiến một phen, Mạc Thế Di mở miệng: “Ngươi đi đi, ta tin ngươi.Sau khi trời tối ta sẽ lại vào thành.”
Nguyệt Bất Do cởi bao vải thô trên lưng xuống giao cho Mạc Thế Di: “Nơi này là toàn bộ gia sản của ta, giao cho ngươi, buổi tối chờ ngươi đến hai ta tìm một chỗ uống rượu đi.”
Mạc Thế Di nhận lấy.
Nhìn đường lớn đã không có bóng người, Nguyệt Bất Do nói: “Ta phải đi, không thể để tới kinh thành lại có biến được.”
Mạc Thế Di gật đầu, Nguyệt Bất Do thần không biết quỷ không hay lẩn vào đường lớn, hòa vào đám người đi vào kinh thành. Thành Lệ tuy rằng được em trai hắn đón đi nhưng hai người cũng không yên tâm, nhất định phải nhìn hắn bình an trở lại trong cung mới được. Nhưng bởi vì Mạc Thế Di bất đắc dĩ, chỉ có Nguyệt Bất Do đi theo.
Nắm bao vải thô, Mạc Thế Di nhìn mãi, cho đến không nhìn thấy Nguyệt Bất Do nữa mới thu hồi tầm mắt. Ngửa đầu nhìn trời, mi tâm dưới mặt nạ nhíu lại, trời sẽ tối nhanh thôi.
Dáng vẻ Nguyệt Bất Do rất được, lại đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, chất liệu cao cấp, cả người thoạt nhìn rất có khí chất của công tử nhà giàu. Đi theo phía sau một đôi vợ chồng già, Nguyệt Bất Do cười thân thiết với quan binh thủ thành, cũng tốt bụng đỡ lấy vị đại nương kia. Quan binh kiểm tra rất dễ dàng để hắn vào thành. Cấp trên nói đã tìm được thái tử, bọn họ không cần kiểm tra nghiêm mật người vào kinh nữa.
Thành Lệ bình an, gần như không mất một sợi tóc đã trở lại. Ngũ hoàng tử Thành Khiêm hộ tống thái tử còn chưa đến cửa cung, ngoài cửa cung đã có rất nhiều quan viên, thị tì bên cạnh hoàng thượng và hoàng hậu cũng đặc biệt thay mặt chủ nhân của mình tiến đến nghênh đón. Không hồi phủ thay y phục, Thành Lệ trực tiếp đi gặp phụ hoàng và mẫu hậu. Nhìn thấy nhi tử đã bình an trở lại, Vương hoàng hậu ôm Thành Lệ liền khóc lên, hoàng thượng cũng cuối cùng buông xuống lo lắng nhiều ngày qua, lộ ra tươi cười vui mừng.
Sau khi thân nhân đoàn tụ tự nhiên phải hỏi han những việc đã trải qua. Thành Lệ kể lại, có một đạo tặc nhắm vào thuyền của bọn họ, định thừa dịp trời tối lên thuyền kiếm chút bạc. Kết quả vừa lúc gặp phải thích khách. Trong hỗn loạn, đạo tặc kia nghe được có người gọi hắn “Điện hạ”, tưởng hắn là vị hoàng tử nào đó liền thừa dịp loạn cứu hắn ra, muốn nhờ việc này kiếm chút tiền thưởng. Kết quả sau đó đạo tặc nghe phong thanh thái tử mất tích, mới biết được mình phạm vào sai lầm lớn. Đạo tặc kia cũng không dám đòi tiền thưởng nữa, chỉ cầu có thể mau mau đưa hắn về kinh. Lại bởi vì sợ hãi bị quan gia chộp tới nên dọc đường đi đạo tặc kia cũng không chịu giúp hắn truyền tin cho kinh thành. Đến khi sắp đến kinh thành, đạo tặc mới mới giúp hắn đưa tin để người tới đón hắn.
Chuyện này nghe như do người giang hồ làm ra. Hơn nữa những thị vệ sống trở về nói kẻ cướp đi thái tử vừa bẩn vừa thối, giống như đạo tặc trộm cướp. Khó trách thái tử vẫn không có tin tức, thì ra thật đúng là bị người “cướp”. Nhưng cũng may đạo tặc này coi như thông minh, biết ngoan ngoãn đưa thái tử về. Hơn nữa thoạt nhìn đạo tặc chăm sóc thái tử cũng không tệ lắm, coi như là đánh bậy đánh bạ mà cứu được thái tử. Lập tức, hoàng đế hạ chỉ ban cho vị đạo tặc này năm trăm lượng bạc, cũng cho hắn chức vị ở thị vệ doanh, sau này không được đi làm chuyện trộm cướp nữa. Có thể nhận ra, thái tử bình an trở về làm long nhan đại duyệt.
Thân thể thái tử không tốt, hoàng đế quyết định ngày thứ hai thiết yến để an ủi thái tử. Sau khi hỏi han sinh hoạt trong mấy ngày ở ngoài của thái tử, hoàng đế bảo thái tử hồi cung nghỉ ngơi. Ra khỏi chỗ phụ hoàng, thái tử cũng không có lập tức về đông cung mà là đỡ mẫu hậu, đi tẩm cung của mẫu hậu.
Tiến vào tẩm cung hoàng hậu, một người liền kích động nói: “Thái tử đại ca, huynh có thể bình an trở về thật sự là quá tốt. Mẫu hậu cuối cùng cũng được yên tâm, thần đệ cũng có thể thanh thản ngủ yên rồi.”
Thành Lệ cười với đối phương, cảm kích nói: “Lần này đã vất vả đệ rồi. Vốn bản cung còn muốn để mẫu hậu bảo đệ ở biên quan tiếp tục học hỏi kinh nghiệm, sau khi trở về sẽ cầu phụ hoàng cho đệ chức vụ thật tốt. Kết quả bởi vì chuyện của bản cung mà lại làm đệ chậm trễ rồi.”
“Thái tử đại ca khách khí quá. Thần đệ là huynh đệ của huynh, huynh xảy ra chuyện, thần đệ có thể nào lại an tâm bên ngoài được. Hiện tại huynh đã bình an đã trở lại, thần đệ lại về biên quan cũng không muộn.” Ngũ hoàng tử Thành Khiêm hào sảng nói, thần sắc mang sự vất vả do mấy ngày liền tìm người. Bây giờ hắn vẫn chưa có vương hào, giống như tứ hoàng tử Thành Thông đều là hoàng tử bình thường.
Vương hoàng hậu kéo tay Thành Lệ và Thành Khiêm lại, đôi mắt phiếm hồng nói: “Huynh đệ các con đều là cốt nhục của mẫu hậu, ai xảy ra chuyện cũng đều là muốn mạng mẫu hậu. Lần này là ông trời phù hộ để thái tử bình an trở lại. Nếu thái tử có chuyện không hay xảy ra, mẫu hậu làm sao mà sống đây……”
“Mẫu hậu.”
Thành Lệ và Thành Khiêm đồng thời nắm chặt tay mẫu hậu, Thành Lệ nói: “Mẫu hậu, thực xin lỗi, nhi thần làm người lo lắng .”
“Con trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Sờ mặt Thành Lệ, Vương hoàng hậu nói: “Lần này thật sự là hữu kinh vô hiểm, nhưng rốt cuộc là ai phái sát thủ thì đến bây giờ còn chưa điều tra ra. Mẫu hậu thật sự lo lắng.”
Thành Khiêm lập tức nhỏ giọng nói: “Không phải nói là nhị ca làm sao?”
Thành Lệ nhíu mi: “Là Thành An?”
Vương hoàng hậu trầm giọng nói: “Hắn bị nghi ngờ lớn nhất, nhưng lại không có chứng cứ xác thực. Thích khách này không phải người Trung Nguyên, từ cách ăn mặc trên thi thể thì thấy chúng rất giống người Miêu Cương. Trung Nguyên cùng Miêu Cương trước nay đều là là nước giếng không phạm nước sông, Thành An có năng lực lớn đến mức có thể liên thủ với Miêu Cương sao? Với lại Miêu Cương rất lớn, thế lực hỗn tạp, cũng không biết là phái nào của người Miêu. Những người Miêu này vốn có đối địch với Trung Nguyên, cứ cho họ biết là người nào làm cũng không đời nào nói cho chúng ta biết. Triều đình càng không có khả năng mạo muội xuất binh. Tóm lại chuyện này trừ phi tra ra là ai làm, nếu không chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.” Nói tới đây, hốc mắt Vương hoàng hậu đong đầy lệ nhìn về phía thái tử, lại nói: “Cũng may con đã bình an trở lại.”
Thành Lệ áy náy nói: “Đều là nhi thần vô năng, làm mẫu hậu lo lắng .”
“Minh thương dễ tránh, bọn họ muốn gϊếŧ con, con có thể tránh thoát đã là ông trời phù hộ, sao còn có thể nói chính mình vô năng.” Vương hoàng hậu chà xát khóe mắt, tiếp theo nói: “Tuy nhiên phụ hoàng con đã phát chiếu thư tới Miêu Cương, bảo bọn họ ở địa bàn của mình mà an cư lạc nghiệp, không được nhúng tay vào triều chính ở Trung Nguyên. Xem như vừa đấm vừa xoa đi. Có chuyện như vậy, phụ hoàng con không thể không lên tiếng.”
“Nhi thần hiểu được, nhi thần có thể bình an trở về cũng đã đủ, còn bên Miêu Cương, nhi thần nghe phụ hoàng , sau này nhi thần sẽ cẩn thận hơn.
Vương hoàng hậu gật đầu.
Thành Khiêm mở miệng: “Thái tử đại ca, kẻ cứu huynh kia là người như thế nào? Thần đệ nghe thị vệ nói hắn vừa bẩn vừa thối, giống ăn mày.”
Ánh mắt Vương hoàng hậu thay đổi, nàng rất mẫn cảm với từ “ăn mày” này. Thành Lệ cười nói: “Người nọ cố ý giả dạng làm ăn mày. Chẳng qua có vẻ hắn sợ bản cung trả thù, chết sống không chịu nói cho bản cung hắn tên là gì, chỉ nói ở nhà hắn đứng thứ hai, bảo bản cung gọi hắn Tiểu Nhị.”
“Tiểu Nhị?” Thành Khiêm phì cười một tiếng, “Tên tuổi kiểu gì vậy?”
“Ha ha.”
Vương hoàng hậu mở miệng: “Thành Khiêm, lần này vất vả con rồi, con mau hồi phủ nghỉ ngơi một chút, mẫu hậu nói với thái tử đại ca của con mấy câu rồi cũng nghỉ ngơi.”
Thành Khiêm lập tức đứng lên: “Vâng. Mẫu hậu, nhi thần hồi phủ đây. Thái tử đại ca, thần đệ đi trước một bước.”
“Nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt. Vất vả đệ.”
“Nhi thần cáo lui, thần đệ cáo lui.”
Thành Khiêm đi. Hắn vừa đi, Vương hoàng hậu đi cùng thái tử vào mật thất. Trong mật thất, Vương hoàng hậu nghiêm túc hỏi: “Thái tử, con nói thật cho mẫu hậu, thật sự là đạo tặc kia đưa con về đây?”
Thành Lệ cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Là Thế Di đưa con về.”
Vương hoàng hậu thở hốc vì kinh ngạc. Thành Lệ nói: “Tên đạo tặc kia vốn là muốn lấy nhi thần đổi bạc, sau đó nhi thần thừa dịp hắn không chú ý trốn thoát, vừa lúc được Thế Di tìm thấy. Thế Di gϊếŧ đạo tặc kia. Lúc ấy nhi thần bị chấn kinh, phải tĩnh dưỡng vài ngày nên mới trì hoãn .”
“Đạo tặc kia chết?”
“Thế Di nói không thể lưu người nọ, quay trở lại gϊếŧ hắn.”
Vương hoàng hậu nhăn chặt mi: “Vậy Thế Di đâu?” Nếu chết, quên đi.
“Y không tiện đưa nhi thần vào kinh cho nên mới truyền tin cho Thành Khiêm, bảo Thành Khiêm tới đón nhi thần.”
Vương hoàng hậu có chút mất hứng. “Nếu Thế Di tìm được con rồi thì sao không gửi tin về kinh thành, làm mẫu hậu lo lắng như thế.”
Thành Lệ nói: “Là nhi thần không để Thế Di nói. Địch nhân ở trong tối, cho dù là người bên cạnh mẫu hậu cũng có khả năng có tâm tư khác.”
Trong lòng biết chuyện này nghĩa là gì, sự bất mãn của Vương hoàng hậu thoáng lui chút, lại hỏi: “Thế Di trở về rồi?”
“Y hẳn là đã trở về. Y nói sau khi nhi thần hồi kinh y sẽ trở về sơn trang.”
Vương hoàng hậu thở dài một tiếng, hồi lâu sau nàng nói: “Mẫu hậu biết đã nợ y rất nhiều, chỉ là mẫu hậu cũng là thân bất do kỷ. Lần này nếu không có y, mẫu hậu thật không biết làm thế nào.” Lại thở dài một tiếng, Vương hoàng hậu rất mệt mỏi nói: “Con trở về đi, mấy ngày tới không cần vào cung , nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng.”
Thành Lệ đứng lên.
Vương hoàng hậu lại dặn dò: “Ngày mai phụ hoàng con thiết yến để an ủi con, con không nên hỏi vì sao Thành An không có mặt.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Phụ hoàng con hoài nghi con gặp chuyện là có liên quan đến hắn, nên giam lỏng hắn trong phủ. Hiện tại Thành Thông mất tích, phụ hoàng con cũng phái người đi tìm hắn. Hiện tại chỉ có con và Thành Khiêm mới làm phụ hoàng con yên tâm, con đừng quên nói tốt cho Thành Khiêm trước mặt phụ hoàng. Các con là thân huynh đệ, trong hoàng cung này ngoài mẫu hậu, con cũng chỉ có thể tin tưởng ‘thân’ huynh đệ của mình.”
“Nhi thần hiểu được.”
Hành lễ, Thành Lệ rời khỏi tẩm cung hoàng hậu, chỉ có chính hắn biết nụ cười nơi khóe miệng của mình kia là có ý gì. “Thân” huynh đệ? Hắn chỉ thừa nhận một người là “thân” huynh đệ của hắn. Những người trong cung này, ai hắn cũng không tin.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Họa Đường Xuân
- Chương 22