Chương 9: Mới hồi rung động

✿ Editor + Beta: Mel Nguyễn ✿

Tuệ Nhã mặt đỏ bừng, tựa như quả cà, trái tim cũng 'thình thịch' đập liên hồi, nàng rũ hàng mi xuống, lúng ta lúng túng nói: "Nô tỳ sau này sẽ luyện chữ thật tốt..." Vừa dứt lời nàng liền muốn đánh mình một phát, nghĩ tới vừa thấy nam thần liền nhũn ra, đúng là không có khí tiết.

Triệu Thanh chỉ nhìn Tuệ Nhã trong chốc lát, lại nhớ tới bản ghi trong tay, "À" một tiếng, không nói gì nữa. Hắn nghĩ khí sắc Tuệ Nhã dường như khá hơn, lúc bị ướt mưa thì sắc mặt nàng tái nhợt, giờ tuy ăn mặc y phục không phù hợp lắm, nhưng da thịt sáng bóng, rõ ràng không bị lạnh nữa.

Dù mưa chưa ngớt, nhưng đã bớt nặng hạt, Đinh Tiểu Tứ phụng mệnh cầm ô dẫn Tuệ Nhã rời đi.

Giày thêu trên chân Tuệ Nhã đã ướt đẫm, không do dự đạp lên vũng nước. Nóng bừng trên mặt đã sớm biến mất, trong lòng có chút mờ mịt, lại có chút xấu hổ.

Nàng âm thầm nhắc nhở bản thân: Sau khi chuyện này kết thúc, không nên dính dáng gì đến Triệu Thanh nữa.

Tuệ Nhã hạ quyết tâm xong, trong lòng vốn vì được đến gần nam thần mà nhảy nhót dần bình lặng xuống, nàng nắm chặt bọc y phục trong tay, tăng nhanh bước chân.

Huệ Minh là một người biết tính toán, đã sớm đem xe ngựa chờ ngoài cửa đông nha huyện, một là chờ Tuệ Nhã, hai là muốn cho mọi người thấy xe ngựa của gia chủ Chu Tuấn dừng ở ngoài cửa đông nha huyện, ai nhìn vào ắt hẳn sẽ có suy đoán gia chủ Chu Tuấn có giao tình gì đó với Triệu huyện úy nổi danh khó kết giao.

Thấy Tuệ Nhã cầm một bọc vải đi theo Đinh Tiểu Tứ xuyên qua tán cây ngô đồng, Huệ Minh liền nhảy xuống xe.

Xe ngựa dưới làn mưa lất phất nhanh chóng rời khỏi cửa nha huyện.

Tuệ Nhã ngồi trong xe bình tĩnh lại, đem tình cảnh hỏi đáp trong nha huyện lúc nãy hồi tưởng lại, xác định mình biểu hiện không tệ lắm, hiệu quả như mong muốn, lúc này mới yên lòng.

Nàng đã tận lực, về phần Tôn Quý cuối cùng có thể bị liên lụy đến vụ án của Tôn Đại Thành hay không, đối với nàng mà nói chỉ có thể là người tính không bằng trời tính.

Lúc trở lại Chu phủ, Tuệ Nhã trước hướng chỗ Vương thị bẩm báo, sau đó mới về phòng tắm rửa, đem y phục mang về cùng đồ dùng khác tẩy rửa sạch sẽ, trong đó có áo khoác xanh ngọc với móc viền áo tuyết trắng kia của Triệu Thanh, giặt xong lại ủi qua một lần, thấy Tuệ Tú còn đang hầu hạ ở phòng chính, một chốc sẽ không trở về, nàng liền đem áo khoác mới khô một nửa này hong khô ngay trong phòng ngủ.

Làm xong mọi chuyện, Tuệ Nhã phải tới phòng chính hầu hạ. Trước khi rời đi, nàng lại nhìn nam bào đang treo ở trong phòng, không khỏi có chút do dự: Lỡ như bị Tuệ Trân, Tuệ Bảo phòng bên nhìn thấy thì sao? Các nàng liệu có nói lung tung ra bên ngoài hay không?

Tuệ Nhã cũng không phải lo lắng việc này đối với thanh danh của mình có tổn hại mà là nghĩ tới phiền toái giải thích.

Triệu Thanh điều tra vụ án Tôn Đại Thành xong xuôi, liền phân phó thư ký Hứa Gia Anh đem toàn bộ hồ sơ tập hợp lại đem đến chỗ tri huyện Bạch Cát Quang.

Bạch Cát Quang nhận đước hồ sơ Hứa Gia Anh đưa tới, nhìn sơ qua một lượt, trong lòng liền nổi lên vài vòng nghi vấn, vừa muốn mở miệng sai người đi mời Triệu Thanh, thế nhưng nghĩ nghĩ một hồi, mỉm cười nói: "Gia Anh, ngươi mang theo hồ sơ, ta tự mình đi gặp Triệu đại nhân!" Triệu Thanh tuy còn trẻ, chức quan cũng thấp hơn so với y, nhưng xuất thân lại cao quý, y vẫn cần vài điểm nịnh hót. Nghĩ đến huynh trưởng quyền cao chức trọng của Triệu Thanh, tâm Bạch Cát Quang liền bừng bừng, hận không thể luôn dính lấy Triệu Thanh, mượn Triệu Thanh làm trung gian với được huynh trưởng Triệu Thanh.

Triệu Thanh chỉnh lý xong mục thuế vụ của người tiền nhiệm lưu lại, cổ tay có chút mỏi, liền đứng dậy đi ra hành lang, mắt phượng lẳng lặng nhìn lâm viên trước mắt.

Lúc này đã xế chiều, mưa phùn vẫn đang lất phất, cả nha huyện phòng xá ốp gạch xanh cùng hàng tùng bách cao ngút đều che lấp trong màn mưa bụi, tươi mát như một bức tranh thủy mặc.

Triệu Thanh từ trong tay áo lấy ra túi hương thêu chỉ bạc nho nhỏ của Tuệ Nhã, đem tới chóp mũi khẽ ngửi, ngoại trừ hương mai vàng nhàn nhạt thơm tho, hắn còn ngửi được một hương vị thanh nhã, hình như là hương thơm thiếu nữ trên người Tuệ Nhã, cực kỳ dễ ngửi...

Bạch Cát Quang cùng thư ký Hứa Gia Anh và sư gia(1) Giang Bách Xuyên đi tới, ở xa liền thấy huyện úy Triệu đại nhân đang đứng ở ngoài hành lang đông sảnh, tay trái đặt ở chóp mũi, dường như đang xuất thần. Khung cảnh mỹ thiếu niên thanh lãnh một mình đứng lặng, thật sự là một bức tranh tuyệt đẹp, Bạch Cát Quang quả thực không dám lên tiếng, sợ làm kinh động phá hư cảnh đẹp như vậy.

Thấy Bạch Cát Quang tới, Triệu Thanh điềm nhiên như không đem túi hương thu lại vào trong tay áo, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười nhàn nhạt, chắp tay: "Bạch đại nhân!"

Bạch Cát Quang cười ha hả đáp lễ: "Triệu đại nhân, mời!"

Bởi vì sợ Triệu Thanh khinh thường, Bạch Cát Quang hàn huyên một phen liền bắt đầu nói chính sự. Y nói ngay vào điểm chính: "Tên Tôn Quý này đúng là kẻ tình nghi lớn nhất!"

Thấy Triệu Thanh khẽ nhíu mày nhìn y, Bạch Cát Quang trong lòng càng hứng khởi, tận lực bày ra bộ dạng công chính liêm minh, một lòng yêu dân, can đảm anh hùng, dõng dạc nói: "Kẻ hèn này luôn thờ phụng một câu nói —— 'Người đang làm, trời đang nhìn'. Tôn Quý mưu đoạt gia sản của Tôn Lưu thị, bán con gái của Tôn Lưu thị, đánh thê tử đến liệt giường, tạo nhiều nghiệt như vậy, nên bị trừng trị!"

Triệu Thanh nhìn chén trà sứ trắng trong tay, thản nhiên nói: "Đêm vụ án xảy ra, Tôn Quý đang đánh bạc tại đổ phường(2) Phú Quý ở thành Vĩnh Bình, tổng thắng được năm lượng tám đồng bạc, có sáu người có thể làm chứng cho y, đều đã ký tên đồng ý làm chứng cho y."

Bạch Cát Quang: "..."

Triệu Thanh lại chau mày, nâng chén trà lên hớp một ngụm.

Hương trà thanh mà đắng tràn trong khoang miệng, hắn biết Tuệ Nhã hận Tôn Quý, Tôn Quý quả thật cũng tạo rất nhiều nghiệt, thế nhưng, người xác thực không phải do Tôn Quý gϊếŧ.

Hắn buông chén trà nhìn về phía Bạch Cát Quang: "Doãn thị và biểu huynh nhà dì Lý Đĩnh đã cung khai." Doãn Quế Hương trước khi gả cho Tôn Đại Thành có gian tình với Lý biểu huynh nhà dì, sau khi gả lại thông đồng với Tôn Quý, thị thừa dịp Tôn Quý vào thành đánh bạc, hẹn Lý Đĩnh đêm đến tư hội, lại bị Tôn Đại Thành bắt được, liền cùng Lý Đĩnh gϊếŧ chết Tôn Đại Thành. Để giá họa cho chủ nợ Tôn Nhị Hổ, thị để cho Lý Đĩnh suốt đêm đem thi thể Tôn Đại Thành treo ở cửa nhà Tôn Nhị Hổ.

Bởi vì huyện úy Triệu Thanh tra hỏi siết sao, lại sợ liên lụy người tình Tôn Quý, Doãn Quế Hương liền đem nội tình khai ra hết.

Bạch Cát Quang trên trán đổ một tầng mồ hôi, cầm lấy hồ sơ đọc lại.

Sau nửa canh giờ, y mở miệng hỏi Triệu Thanh: "Triệu đại nhân, ngài thấy Tôn Quý nên xử lý như thế nào?" Doãn Quế Hương cùng Lý Đĩnh phải bị xử trảm là không thể bàn cãi, thế nhưng xử trí Tôn Quý còn phải châm chước một chút.

Triệu Thanh mắt phượng hiện lên ý cười, lập tức nói: "Bạch đại nhân luôn thật công minh..."

Bạch Cát Quang lúc này mới hiểu ý Triệu Thanh, liền nói: "Triệu đại nhân nói phải, Bạch mỗ xưa nay không quen nhìn những kẻ làm việc ác này..."

Hai người nhìn nhau cười, không ai nói ra.

Bởi vì trời mưa, gia chủ Chu Tuấn lại không có nhà, mấy nữ nhân nhàn thoại nửa ngày, không khỏi có phần buồn chán, tam nương Chu Chi Tử liền đề nghị mọi người góp tiền đặt một bàn tiệc rượu, lại mời một nữ nương kể chuyện xướng vài câu.

Vương thị cười đáp ứng, nâng mắt nhìn Tuệ Nhã đứng một bên, liền mỉm cười phân phó: "Tuệ Nhã, lấy trong tráp của ta một đồng bạc đem ra!" Nàng đây là để nói cho người biết, nàng không đυ.ng đến tiền trong khố phòng.

Tuệ Nhã nhanh nhẹn vâng dạ đi ngay, hướng phòng ngủ Vương thị đến lấy bạc.

Chu Chi Tử cười tủm tỉm nói: "Còn có ta!"

Nàng ta lấy từ trong hà bao ra một khối bạc vụn, nhìn qua tuyệt đối nhiều hơn so với một đồng tiền, đưa cho nha hoàn Tuệ Trân của Vương thị. Chu Chi Tử là quả phụ tái giá, mang theo đồ cưới rất nhiều, trong đám thê thϊếp ở Chu phủ là người nhiều tiền nhất, ra tay cũng rất hào phóng.

Nhị nương Đổng Lan Anh và tứ nương Mã Điềm Điềm thấy thế cũng vội lấy ra một đồng bạc góp vào.

Ngũ nương Hàn Ngân Nhi ngồi một bên nhìn, không khỏi có chút xót xa —— trong đám thê thϊếp của Chu Tuấn nàng là kẻ không có tiền, bình thường chỉ dùng một đồng bạc, còn phải hầu hạ Chu Tuấn thoải mái mới vòi thêm ở chỗ hắn, giờ đây Chu Tuấn vắng nhà vài ngày, nàng đào đâu ra tiền dư nhàn rỗi?

Nàng ngửa đầu treo trên khóe miệng nụ cười, giơ tay lên gỡ cây trâm hoa sen bạc trên búi tóc xuống, nhẹ nhàng đưa cho Tuệ Trân: "Ta lười sai người trở về lấy bạc, nay dùng cây trâm này dùng tạm đi!"

Đám người Vương thị tự nhiên hiểu rõ tình huống của Hàn Ngân Nhi, trong lòng cười thầm, lại giả vờ không biết, còn vui vẻ tươi cười với nàng ta.

Vương thị thường bị Hàn Ngân Nhi chèn ép, hôm nay khó có dịp chê cười Hàn Ngân Nhi, cười khanh khách nói: "Ngũ nương xuất thủ thật hào phóng, ngay cả hoa trâm tinh xảo cũng không tiếc, ta dù thúc ngựa cũng không theo kịp nha!"

Hàn Ngân Nhi trong lòng thầm hận lại không nói gì.

Người kể chuyện Bào Tam Nương rất nhanh liền theo Huệ Thanh tới, bàn tiệc cũng rục rịch bắt đầu.

Chu gia chính là nhà giàu mới nổi, còn chưa phải là ba đời phú quý, nếu nói bàn tiệc tốt nhất cũng bất quá chỉ là bốn món thức nhắm phổ biến như vịt nướng, cá ướp rượu, móng hấp cùng sườn chiên với các món rau, rượu thế nhưng lại là loại ngon, là một vò Kim Hoa rượu hảo hạng.

Vương thị vốn yêu thích Tuệ Nhã thông minh lanh lợi, liền để Tuệ Nhã ở bên cạnh hầu hạ rót rượu.

Chỉ là đang lúc vui vẻ đối ẩm, quản gia Huệ Lâm dẫn tới một bà mụ mang theo hai cái hộp tinh xảo đứng ở ngoài cửa hành lễ, nói là Tần gia ở hẻm Tiểu Hoa đem lễ vật tới tặng các vị phu nhân.

Tuệ Bảo và Tuệ Trân nhận lấy hộp lễ.

Hộp tuy nhỏ nhưng là được chế thành từ gỗ chương(3) thơm ngát, vỏ hộp được chạm trổ hoa văn cực kỳ tinh xảo, mở hộp ra, một hộp chứa năm cành hồng tươi mơn mởn, một hộp lại chứa duy nhất một cây trâm hoa sen điểm xanh.

Hàn Ngân Nhi hiểu rõ nội tình, biết được là Tần Bảo Châu tới ra oai, sắc mặt lúc này liền trầm xuống.

Vương thị thì không biết gì về chuyện này, hãy còn kinh ngạc: "Tần gia ở hẻm Tiểu Hoa? Chưa từng nghe nói tới!"

Tuệ Nhã đang đứng cạnh hầu hạ liền nói nhỏ bên tai nàng: "Đại nương, Tần Bảo Châu ở hẻm Tiểu Hoa là tình nhân bên ngoài mới đây của lão gia."

Vương thị vừa nghe liền muốn nổi đóa, Tuệ Nhã vươn tay kìm nàng lại, tiếng nhỏ như muỗi nói: "Đại nương, còn có ngũ nương mà!" Hàn Ngân Nhi thích nhất là ghen, không cần Vương thị xuất thủ, Hàn Ngân Nhi nghiễm nhiên sẽ ra mặt.

Nghe Tuệ Nhã nói như vậy, Vương thị nhìn về phía Hàn Ngân Nhi, thấy nàng ta tức giận đến đỏ mặt, đôi mắt hoa đào ngập nước, không khỏi vui vẻ trở lại, mở miệng phân phó bà mụ Tần gia: "Đã khiến mụ mụ nhọc công. Tuệ Nhã, thưởng!"

Tuệ Nhã liền tự chủ trương cầm năm mươi đồng thưởng cho bà mụ —— thưởng nhiều, Vương thị có phần không vui.

Hàn Ngân Nhi hất mặt nhìn bà mụ rời đi, trong lòng thầm suy tính —— nàng trước phải chỉnh đẹp đám người này, sau mới đi trị ả tiện nhân Tần Bảo Châu kia!

Đến chiều trở về phòng, Hàn Ngân Nhi lặng lẽ phân phó Tiểu Ngọc: "Khi mọi người ngủ rồi thì đi mời Huệ Lâm tới." Nàng một đêm không thể thiếu nam nhân, Chu Tuấn lần này ở bên ngoài quấn quít Tần Bảo Châu, nàng ở đây lại câu được quản gia Huệ Lâm.

Sau một phen khoái hoạt, Hàn Ngân Nhi đẩy Huệ Lâm nặng trịch ra, bàn bạc kỹ lưỡng một hồi.

Sau khi hầu hạ Vương thị ngủ xong, Tuệ Nhã và Tuệ Tú cùng nhau trở về phòng.

Nam bào viền trắng phơi trong phòng đã sớm được Tuệ Nhã tranh thủ thời gian về giấu đi.

Giường của Tuệ Nhã dựa ở tường tây, nàng ngại không riêng tư, liền tự mình bỏ tiền mua đoạn vải xanh mỏng, lại tự thêu hoa lên, làm thành một tấm màn.

Tuệ Nhã rửa mặt chải đầu xõa tóc dài xong xuôi, buông màn xuống.

Màn vừa buông xuống, nàng liền có một không gian riêng.

Tuệ Nhã im lặng ngồi trong màn một hồi, vươn tay lôi áo khoác viền trắng xếp gọn gàng dưới gối ra, ôm vào lòng, nước mắt không tự chủ lăn xuống gò má.

Lý trí có thể khống chế, nhưng tâm không cách nào khống chế.

Nàng biết rất rõ đó là ước muốn xa vời, lại cứ lần này tới lần khác rung động.

Qua bốn năm ngày sau, nha hoàn Tiểu Ngọc của ngũ nương Hàn Ngân Nhi nghe tin từ Tuệ Bảo, liền báo lại với Hàn Ngân Nhi. Cuối cùng nàng ta theo lời của Hàn Ngân Nhi, cầm một đôi vòng bạc, dùng khăn tay bọc lại đặt trong tay áo, lại bế con mèo bị bỏ đói hai ngày mà Huệ Lâm đem tới, đi tới nguyệt môn của chính phòng.

Tiểu Ngọc nhìn quanh, thấy chỉ có nhũ mẫu mang theo Quý Ca mặc áo ngủ gấm trắng tinh lại đeo chuỗi vòng vàng ròng đứng chờ ở hành lang, liền lặng lẽ thả mèo ra, mình thì mỉm cười vẫy nhũ mẫu, gọi nhũ mẫu đến chỗ nàng.

Nhũ mẫu vừa đi qua, Tiểu Ngọc liền kéo nhũ mẫu đến phía sau cây chuối, đem đôi vòng tay bạc đưa cho thị.

Nhũ mẫu đang vui mừng ngắm nghía đôi vòng tay, nhất thời liền không để ý đến Quý Ca bị thị ta bỏ lại trong viện.

(1) Sư gia: trợ lý

(2) Đổ phường: sòng bạc

(3) Chương: cây nhãn (theo QT)