Nói xong, Tuệ Tú cũng có chút ngại ngùng, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một ráng hồng.
Trở về phòng, Tuệ Tú cất vải đi, dự định đợi xem tay nghề của thợ may Đông Kinh rồi mới cắt may, còn Tuệ Nhã lại bắt đầu tranh thủ thời gian rảnh rỗi mà bận rộn.
Nàng từng tiếp xúc gần với Triệu Thanh, nhớ rõ đỉnh đầu mình chỉ đến cằm hắn, Triệu Thanh là người có vóc dáng cao gầy, tuy có chút gầy yếu, nhưng lại là dáng người chuẩn với vai rộng eo thon chân dài...
Suy nghĩ một hồi, Tuệ Nhã đã có tính toán trong lòng, bắt đầu âm thầm lên kế hoạch.
Chu Tuấn bị thương nặng, vẫn luôn nằm trên giường dưỡng thương, mặc dù vậy, lúc thợ may từ Đông Kinh đến phủ may quần áo, Chu Tuấn vẫn may không ít bộ quần áo trong ngoài.
Lúc giúp Vương thị cất quần áo mới của Chu Tuấn, Tuệ Nhã nhân cơ hội quan sát từng bộ một, phát hiện kiểu dáng nam trang không khác năm ngoái là mấy, trang phục mùa hè vẫn chủ yếu là áo bào cổ tròn.
Bận rộn xong Tết Đoan Ngọ, Tuệ Nhã bắt đầu cắt may, chưa đầy bảy tám ngày đã may xong một chiếc áo bào cổ tròn bằng vải trắng, cổ áo thêu hoa văn mây bằng chỉ màu đen.
Tiếp đó, nàng lại dùng lụa trắng mềm mại may cho Triệu Thanh một bộ áσ ɭóŧ mặc trong vừa vặn.
Sau khi may xong quần áo, Tuệ Nhã đem đi giặt là phẳng phiu, sau đó gấp gọn gàng, dùng một miếng vải màu lam bọc lại, dự định tìm cơ hội tặng cho Triệu Thanh.
Món quà của Tuệ Nhã còn chưa kịp tặng, Chu phủ lại xảy ra chuyện.
Sáng sớm hôm ấy, giờ Mão, theo quy định của Chu gia, tiểu tư canh cổng mở cổng lớn, đến khắc sau, bà lão trông coi cửa thứ hai là Đổng bà tử mới mở cửa thứ hai.
Vừa mở cửa thứ hai, Đổng bà tử định quay về phòng, ai ngờ đâu lúc này, một nữ tử mặc áo cổ đứng tay hẹp bằng vải trắng, váy màu tím nhạt dệt kim tuyến, tóc tai rối bù, lấy tay che mặt từ trong Đông Khách viện chạy ra, xô ngã Đổng bà tử ở bên cạnh cửa rồi chạy thẳng.
Đổng bà tử bị xô ngã nhào xuống đất, vội vàng kêu lên: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Muốn chết hay sao!"
Vừa dứt lời, nữ tử tóc tai rối bù kia đã chạy ra khỏi cửa thứ hai, lao như bay về phía cổng lớn.
Quản gia Huệ Tinh đang đứng ở cổng lớn dặn dò Huệ Minh và Huệ Thanh đi tặng quà cho Bạch tri huyện, Vương thủ bị và Khương đề hình, không ngờ nữ tử kia lại chạy vụt qua người hắn.
Huệ Tinh bọn họ còn đang ngẩn người, phía sau đã vang lên tiếng hét thất thanh của Hồ ma ma - bà tử hầu hạ đại cô nương Chu Ngọc Liên: "Phi Hồng! Phi Hồng, con làm gì vậy? Phi Hồng!"
Bà ta chạy theo ra ngoài, vịn cửa thở hổn hển một lúc, sau đó mới gọi Huệ Tinh: "Huệ Tinh, Phi Hồng trong phòng đại nương nhà chúng ta không biết làm sao, sáng sớm đã dậy, đầu tóc không chải, mặt mũi không rửa đã chạy ra ngoài! Ngươi mau phái người đi tìm con bé về đi!"
Huệ Tinh vội vàng để Huệ Thanh ở lại trông coi cửa, còn mình thì dẫn Huệ Minh đuổi theo.
Nữ tử kia chạy rất nhanh, đợi Huệ Tinh và Huệ Minh đuổi theo, nàng ta đã chạy đến bờ sông Vận Lương, dừng lại một chút, sau đó không chút do dự nhảy xuống sông, trong nháy mắt đã biến mất giữa dòng nước cuồn cuộn.
Sông Vận Lương thông thẳng ra kênh đào ngoài thành, là đường thủy vận chuyển lương thực của phủ Uyển Châu, dòng nước chảy rất xiết, Huệ Tinh và Huệ Minh đều không biết bơi, vội vàng đi tìm mấy người bơi giỏi xuống mò, bận rộn nửa ngày cũng không vớt được gì, đành phải quay về báo cáo.
Vương thị đang dùng bữa sáng, nghe xong toàn bộ sự việc, cảm thấy vô cùng xui xẻo, bèn đặt đũa xuống hỏi Huệ Tinh: "Đại cô nãi nãi và Tống cô gia bên kia nói thế nào?"
Huệ Tinh đáp: "Lúc nô tài đến, Tiểu Tước cũng vừa đi tìm người về, nàng ta và Hồ ma ma trong phòng đại cô nãi nãi đều nói tối qua Trịnh Phi Hồng vẫn còn bình thường, sáng nay không biết vì sao lại phát điên, cứ thế chạy thẳng ra ngoài. Tống cô gia rất tức giận, nói Trịnh Phi Hồng là đứa tiện tì, tự tìm đường chết, chết thì thôi, báo quan một tiếng là xong!"
Vương thị nghe xong không khỏi trầm ngâm.
Tuệ Nhã vốn đang ôm Quý Ca chơi đùa trên trường kỷ, nghe Huệ Tinh nói xong, luôn cảm thấy có quá nhiều điểm đáng ngờ, suy nghĩ một chút, nàng cố ý nói: "Nếu Trịnh Phi Hồng muốn nhảy sông tự tử, tại sao còn phải che mặt chạy ra ngoài?"
Vương thị sững người, đột nhiên nhớ tới những lời Chu Tuấn từng nói về Tống Khổ Trai và Mao thái sư, nhíu mày phân phó Huệ Tinh: "Bảo Huệ Minh đến nha môn báo cáo một tiếng đi!" Sự việc như thế này cần phải trình báo cho huyện úy.
Tuệ Nhã trong lòng chùng xuống, cảm thấy hơi lạnh, vội vàng ôm chặt Quý Ca.
Mấy ngày nay, ruộng lúa mạch ở huyện Vĩnh Bình từ nam chí bắc lần lượt chín rộ, mùa gặt hái bắt đầu.
Triệu Thanh xuống nông thôn giám sát việc thu hoạch lúa mạch, bận rộn suốt mười mấy ngày.