Triệu Thanh nhìn về phía Mục Viễn Dương, biểu tình bình tĩnh: "Thập nhị ca, không nên náo loạn."
Mục Viễn Dương hậm hực nhìn Tuệ Nhã trốn sau lưng Triệu Thanh, đi tới bờ sông ngắt cọng cỏ lau, ngồi xổm xuống chọc nòng nọc.
Y và Triệu Thanh lớn lên cùng nhau, tuy rằng lớn hơn Triệu Thanh một tuổi, trong thâm tâm y vẫn luôn ỷ lại Triệu Thanh, biết rõ Triệu Thanh bình thường khó tức giận, nếu thật sự tức giận, thì ắt hẳn rất nghiêm trọng.
Mục Viễn Dương tuy rằng tư duy không đáng trông mong, nhưng luôn biết gặp hiền tránh dữ, không muốn đắc tội vị biểu đệ nhìn thì ôn hòa nhưng kì thực rất hung tàn này, rất sợ Triệu Thanh sau này sẽ không thèm quan tâm mình nữa.
Tuệ Nhã nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đã minh bạch Triệu Thanh chính là khắc tinh của vị đăng đồ tử kia, lập tức khanh khách cười, khuỵu gối hướng Triệu Thanh: "Tạ đại nhân!"
Sau khi đứng dậy nàng liền cáo từ Triệu Thanh rồi rời đi.
Triệu Thanh thấy đôi mắt trong suốt của nàng nhìn mình, trong lòng khấp khởi vui mừng, không khỏi có chút nóng mặt, rũ mi mắt nói: "Cô nương đi đi!"
Tuệ Nhã lúc này mới kéo Lý mụ mụ, cùng nhau rời đi.
Mục Viễn Dương quay đầu nhìn chằm chằm thân ảnh yểu điệu mà lanh lợi dần xa của Tuệ Nhã, trong lòng tràn ngập mất mát không cam lòng, nói thầm: "Lần này ta thế mà lại thật lòng, ta đối với vị cô nương này ——"
"Là lần thứ một ngàn nhất kiến chung tình," Triệu Thanh híp mắt phượng nhìn bóng lưng Tuệ Nhã biến mất vào rừng cây hòe trước mắt, mở miệng cắt đứt dòng thao thao bất tuyệt của Mục Viễn Dương. Hắn hiểu rõ biểu huynh trời sinh đa tình, nếu là để y nói xong, Triệu Thanh cũng đừng mong thanh tịnh.
Mục Viễn Dương bị hắn châm chọc, không khỏi cứng họng "..."
Một lát sau, Mục Viễn Dương buồn bã nói: "Triệu Thanh, ngươi chỉ là một tiểu tử, tình yêu nam nữ ngươi chưa hiểu..."
Triệu Thanh liếc mắt nhìn y, không để ý đến y nữa, tiếp tục cùng lý trưởng nghiên cứu việc phòng lụt mùa hạ. Hắn dự định trở về thương lượng một chút với tri huyện Bạch Cát Quang, chờ gặt lúa xong, xây một công trình trị thủy, ở hai bờ sông Vĩnh Bình tiến hành việc chống lũ lụt.
Tuệ Nhã và Lý mụ mụ vào kênh Tôn Gia, trực tiếp đi về nhà, trên đường nhìn thấy người quen liền gật đầu cười. Có vài mụ mụ hàn huyên với nàng vài câu, nàng liền ngượng ngùng cười cười, nói: "Ta trở về thăm nương cùng kế phụ, thuận tiện trả tiền công cho Mã đại nương."
Người trong thôn tất nhiên là không ngớt cảm thán.
Cửa nhà Tôn gia khép hờ, Tuệ Nhã nhẹ nhàng đẩy vào, đại môn 'két' một tiếng mở ra.
Tuệ Nhã và Lý mụ mụ vừa vào cửa, liền thấy Mã đại nương đang phơi áo quần ở trong sân.
Mã đại nương nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn thì thấy là Tuệ Nhã và Lý mụ mụ, lúc này thuận tiện đem bộ y phục trên tay vắt lên sào, tay lại xoa xoa một hồi lên áo quần trên người, cười tiến lên đón: "Đại cô nương đã trở về!"
Tuệ Nhã mỉm cười hàn huyên đôi câu, liền đi thẳng vào vấn đề: "Nương con đâu?"
Mã đại nương thoáng nhìn qua cửa nhà chính mở rộng, thấp giọng nói: "Kế phụ con mấy ngày vừa rồi đều ghé qua đây hỏi nương con về khế ước nhà đất, nương của con bị ông ta quấn lấy không thôi, liền không ra khỏi cửa nữa, chỉ ở trong phòng ngẩn ngơ."
Tuệ Nhã nghe vậy sửng sốt: Lẽ nào khế ước nhà đất còn chưa tới tay Tôn Quý? Khế ước? Trong nhà lúc trước còn có vài mẫu đất đấy!
Tuệ Nhã lại thầm tính toán.
Vừa nói chuyện, ba người bước vào tây phòng của Tôn Lưu thị.
Tôn Lưu thị lót một cái đệm dưới bụng, cả người tựa vào chiếu trải trên giường mơ màng ngủ, nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu dậy, thấy Tuệ Nhã trở về, không khỏi vui mừng, cười nói: "Nhã Nhã, con đã trở về."
Tuệ Nhã quan sát từ trên xuống dưới một phen, thấy sắc mặt Tôn Lưu thị khá hơn trước rất nhiều, gò má cũng đầy hơn, trong mắt lại có thần, liền biết Mã đại nương chăm sóc rất tốt.
Nàng đi tới mở vạt áo Tôn Lưu thị ra nhìn một chút, phát hiện vết thương đã tốt hơn nhiều, liền kéo một cái ghế tới ngồi cạnh giường.
Lý mụ mụ thấy thế, biết Tuệ Nhã sợ là có lời muốn nói với Tôn Lưu thị, liền kéo Mã đại nương đi: "Mã đại tỷ, ta đi giúp ngươi phơi áo quần."
Sau khi Lý mụ mụ và Mã đại nương rời đi, trong phòng bỗng chốc yên lặng.
Cây đa trong thôn, chim đỗ quyên đậu trên cành lá kêu 'cuốc cuốc', tiếng chim len vào căn phòng yên tĩnh càng thêm thanh thúy.
Tuệ Nhã bình tĩnh nhìn Tôn Lưu thị. Bây giờ nàng chăm sóc Tôn Lưu thị, cũng không phải là nàng đã tha thứ cho Tôn Lưu thị, mà là nàng không cách nào yên lòng —— vô luận thế nào, đều là người này mang nàng tới thế giới này, người này cũng từng rất yêu thương nàng.
Chỉ là, Tôn Lưu thị càng yêu hơn không phải là nữ nhi, mà là nam nhân.
Tôn Lưu thị hổ thẹn trong lòng, không dám đối diện với Tuệ Nhã, dần dần cúi đầu.
Thanh âm của Tuệ Nhã thong thả lại rõ ràng: "Nếu bị người đánh đến bộ dạng này, nửa đời sau chắc là đã chịu đủ giáo huấn, yên yên ổn ổn mà sống, con sẽ chăm sóc nương; nhưng nếu là cùng Tôn Quý..."
Nàng chưa nói, Tôn Lưu thị lại rất rõ.
Tôn Lưu thị khuôn mặt trắng bệch nghiêm túc nói: "Ta.. Ta không bao giờ... dám nữa..." Nàng cũng không nói nên lời chuyện gì xảy ra, là phiền chán nam nhân hiền lành như cha ruột Tôn Nhuận của Tuệ Nhã, hay là thích nam nhân anh tuấn hư hỏng như Tôn Quý...
Tuệ Nhã nhìn chằm chằm mẫu thân: "Giấy tờ nhà đất của chúng ta ở đâu?"
Tôn Lưu thị lặng lẽ. Khế ước nhà vô luận ra sao nàng đều giữ chặt không đưa cho Tôn Quý, thế nhưng khế ước đất đã sớm bị Tôn Quý lừa lấy, đâu còn trong tay?
Tuệ Nhã trong lòng liền nổi lên phiền chán, thanh âm lại bất giác lạnh hẳn: "Giấy tờ đất bị chiếm, phòng ở cũng bị chiếm, chờ Tôn Quý khỏe lại, chuyện thứ nhất phải làm là sẽ gϊếŧ chết nương, cưới một nữ nhân khác về, ở trong phòng của nương, tiêu tiền của ngươi, chiếm ruộng đồng của nương."
Tôn Lưu thị suy nghĩ, cảm thấy Tuệ Nhã đúng là hiểu rõ Tôn Quý, đây đích thị là chuyện Tôn Quý dám làm.
Nước mắt của nàng bỗng trào ra, tí tí tách tách nói không nên lời, chỉ là khóc.
Tuệ Nhã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm nàng, đang muốn thêm dầu vào lửa, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tôn Quý từ ngoài truyền vào: "Mụ già họ Mã kia, suốt ngày cho lão tử ăn cháo loãng, một chút thịt cũng không có, ngươi có phải muốn bỏ đói lão tử hay không!" Mã đại nương mỗi khi làm cơm, dành cho Tôn Lưu thị đều là một bát đầy ắp, cho y chỉ là cơm thừa canh cặn, suýt nữa khiến y chết đói, bởi vậy y mới động thủ, lặng lẽ dỗ Tôn Lưu thị chừa cho y vài bánh màn thầu ăn đỡ đói.
Tuệ Nhã cau mày, đứng dậy muốn ra ngoài xem, lại nghe Mã đại nương dùng thanh âm mang khí thế ngùn ngụt đè bẹp Tôn Quý: "Lại đái dầm sao? Ta là người sạch sẽ, chỉ chăm sóc người, không quản kẻ vô lại!"
Tôn Quý dùng sức vỗ giường: "Họ Mã, ngươi chờ đó, chờ huynh đệ ta tới thu thập ngươi!"
Mã đại nương 'ha hả' cười: "Mau tới mau tới, ta chờ đây!"
Tuệ Nhã không khỏi nở nụ cười, nhấc chân ra khỏi tây phòng.
Tôn Quý vừa ầm ĩ với Mã đại nương, vừa khom người đỡ lấy cái ghế, chỉ mới chuyển cái ghế đến ngang cửa, đang muốn nhấc cái ghế qua bậc cửa, thình lình liền thấy Tuệ Nhã đứng trong sân.
Tuệ Nhã xinh xắn đứng trong sân, mi thanh mục tú, mái tóc đen bóng rũ xuống, ánh nắng xuyên qua tán cây ngô đồng trong sân phủ lên khuôn mặt trắng nộn của nàng một tầng bóng lá tản mạn, một đôi mắt đen láy, lẳng lặng nhìn y.
Trong lòng Tôn Quý chợt nghĩ tới dáng dấp phụ thân của Tuệ Nhã, y không khỏi sợ run cả người, lập tức vội vã xoay người trở về, lại xoay vội quá, thoáng cãi ngã trên mặt đất.
Tuệ Nhã thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Tôn Quý như bị ma ám lết vào đông phòng.
Nàng cong khóe miệng nở nụ cười, biết Tôn Quý nhất định tựa vào cửa sổ nhìn lén, liền từ trong túi lấy ra chừng ba đồng bạc vụn, thuận tiện đưa cho Mã đại nương, tự nhiên cười: "Mã đại nương, đây là ba đồng bạc."
"Ôi, ta sao dám mặt dày như vậy?" Mã đại nương nhận lấy bạc, lấy tay đong thử, chợt giật mình, trên mặt hiện lên thần sắc kinh hỉ, trong miệng lại giả vờ khước từ, nói: "Không phải nói là một tháng hai đồng bạc tiền công sao..."
Tuệ Nhã đảo mắt, thanh âm nhỏ xuống: "Đại nương chăm sóc cho cả nương và kế phụ con rất tốt, trong lòng con rất cảm kích." Mắt nhìn Mã đại nương, nhấn mạnh hai chữ 'kế phụ' này.
Mã đại nương nhìn Tuệ Nhã.
Tuệ Nhã mỉm cười thấp giọng nói: "Con thấy hỏa khí của kế phụ vẫn còn lớn, như vậy không tốt, ảnh hưởng tới việc lành vết thương, cần uống nhiều trà hoa cúc đậu xanh giải trừ hỏa khí." Để cho y đi nhà xí vài chuyến đi!
Mã đại nương nở nụ cười: "Đó là đương nhiên."
Tuệ Nhã lại nói: "Nếu như kế phụ của con hỏi đại nương chúng ta nói chuyện gì, đại nương chỉ cần nói con đưa tiền cho bà, nghìn vạn lần không cần nói cho y chuyện khác, khiến y hoảng sợ!" Tôn Quý có lòng nghi ngờ nặng, nàng chính là muốn Tôn Quý phiền não một trận.
Bởi vì Tuệ Nhã thích ăn mì, Lý mụ mụ liền tới phòng bếp rửa mặt, dùng vải bố lau mặt sạch sẽ, đợi tới buổi trưa nướng vài cái bánh hành chiên.
Tuệ Nhã nhìn từ trong ra ngoài viện một lần, lấy một lẵng hoa nho nhỏ cùng một cây kéo trúc đi ra ngoài, dự định cắm vài bình hoa.
Phụ thân nàng khi còn sống rất thích dọn dẹp nhà, sửa soạn sân phòng sạch sẽ, hậu viện sẽ trồng rau, tiền viện bày không ít hoa và cây cảnh.
Đất trống ngoài đại môn có một gốc ngô đồng.
Phía đông đại môn có vài bụi hoa dành dành và hoa hồng, hoa dành dành đang nở rộ, những đóa hoa tuyết trắng tỏa ra hương thơm say lòng người; vài cây hoa hồng vươn cao, mặt trên đa phần là hoa màu đỏ, tiếp theo là màu hoa vàng nhạt cùng phấn hồng, mang mùi thơm lan tỏa khắp không gian.
Phía tây đại môn trồng một đám hoa la đơn, hôm nay dù chưa nở, lại mang một màu xanh biếc; trên tường sân màu xanh thẫm, hoa hồng leo kín, đang thời nở rộ, tuyết trắng, hồng phấn, tím nhạt, đỏ thẫm đóa hoa chập chờn trong gió.
Tuệ Nhã hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Đây thật là một nơi tốt để sống! Nếu nhưng tương lai đủ bạc chuộc thân ra, mang theo Lý mụ mụ trở về đây, làm việc kiếm tiền, từng ngày trôi qua an nhàn biết mấy...
Đã như vậy, nên tính toán từng bước như thế nào đoạt lại nhà cửa từ tay Tôn Quý đây?
Tuệ Nhã vừa nghĩ, vừa dùng kéo cắt một cành hoa dành dành, một cành hồng đỏ thẫm cùng một cành hồng phấn, nàng đang vươn kéo lên tường leo cắt bông hồng, lại nghe có người gọi: "Tuệ Nhã cô nương!"
Bởi vì suy nghĩ vô cùng chuyên chú, Tuệ Nhã bị thanh âm đột ngột kia dọa giật mình, đầu ngón tay sượt qua cành gai, giọt máu đỏ tươi ứa ra, đau đến độ nàng hít vào một ngụm khí.
Tuệ Nhã vừa đem ngón tay bị thương lên miệng ngậm, vừa quay đầu nhìn lại, phát hiện thì ra là Triệu Thanh và vị đăng đồ tử kia tới, phía xa xa còn có một đám người, trong đó lý trưởng kênh Tôn Gia bị kẹp giữa một đám cung thủ.
Triệu Thanh buổi sáng đã thăm dò sông Vĩnh Bình xong, lại đi xem tình hình đồng ruộng ở kênh Tôn Gia, chuẩn bị qua nhà lý trưởng dùng vài món nghỉ ngơi một hồi, sau đó tiếp tục tới phía bắc xem xét.
Triệu Thanh chắp tay đi tới, trong lòng suy nghĩ công sự.
Mục Viễn Dương tuy rằng lớn hơn Triệu Thanh một tuổi, nhìn cao lớn ra dáng đại nhân, nhưng bởi vì mẫu thân qua đời sớm, phụ thân bận rộn với đám nữ nhân rộn ràng kia, bình thường không liếc mắt đến đứa con trai này, các tỷ tỷ đều không cùng một nương sinh ra, hoặc đã gả cho người khác hoặc cũng theo đuổi tâm tư của mình, bởi vậy y luôn coi Triệu Thanh như là phụ thân cũng như mẫu thân mà ỷ lại, cho nên vẫn luôn theo sát Triệu Thanh.
Phó đội cung thủ Phó Xuân Hằng là người lanh lợi, thấy Mục Viễn Dương theo sát Triệu Thanh, như muốn nói chuyện gì, liền lôi kéo lý trưởng cùng đám cung thủ đi rớt lại phía sau, chậm rãi đi tới, đề phòng lại là chuyện đáng chê cười gì.
Triệu Thanh từ nhỏ đã quen với tính ỷ lại của Mục Viễn Dương, liền như thường ngày vừa đi vừa suy nghĩ, vô tình nhìn thoáng tới phía trước, liếc mắt liền thấy một nữ tử xinh xắn đứng cạnh bụi hoa, tóc dài buông thả cùng áo hồng phấn và tà váy trắng ngần, đích thị là bộ dạng của Tuệ Nhã.
Lòng Triệu Thanh có chút vui mừng, trên mặt lại không xuất hiện thần sắc khác thường.
Mục Viễn Dương bên cạnh hắn lại hì hì kêu lớn: "Tuệ Nhã cô nương!" Tóc dài đen bóng, áo hồng váy trắng, không phải là Tuệ Nhã cô nương mà y đuổi theo lúc nãy sao?
Tuệ Nhã quay đầu nhìn Triệu Thanh, bởi vì ngón tay đau xót, nên vẫn ngậm trong miệng để cầm máu.
Triệu Thanh cũng không rõ là gì, chỉ đơn giản thấy bờ môi đỏ bừng đầy đặn của Tuệ Nhã ngậm lấy đầu ngón tay trắng ngần, trong lòng liền thấy rung động, một cảm giác tê dại như đâm vào tâm khảm lan từ thắt lưng truyền đến ngực, phía dưới cũng có phản ứng...
Hắn theo bản năng dùng ống tay áo che phía trước.
Mục Viễn Dương là người từng trải, thấy Tuệ Nhã vẻ mặt ngây ngô đang ngậm lấy ngón tay trắng nộn, y lại không có phản ứng thân thể gì, chỉ là có phần xem đến phát ngốc —— dáng dấp ngây thơ mị hoặc đến vậy, lại làm động tác như thế, thực sự là...
Tuệ Nhã liếc mắt nhìn thấy bộ dạng của Mục Viễn Dương, phút chốc ý thức được hành động của mình hơi mập mờ, vội rút ngón tay ra, lấy khăn tay bọc lấy, vội vàng hướng Triệu Thanh vén áo thi lễ: "Bái kiến đại nhân!"
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thanh ửng đỏ, hàng mi như mực rũ xuống, 'Ừ' một tiếng liền vội rời đi.
Mục Viễn Dương cũng vội vàng đuổi theo.
Lúc này Phó Xuân Hằng từ phía sau chạy tới, hắn ở phía sau thấy huyện úy đại nhân dừng lại cùng Tuệ Nhã nói chuyện, huyện úy đại nhân nói chuyện gì với Tuệ Nhã cô nương này hắn không nghe được, lại bằng trực giác cảm thấy được Triệu huyện úy vốn luôn thanh lãnh nhưng lại có chút ý tứ đối với cô nương này, liền tới chào, cố ý lớn tiếng nói: "Tuệ Nhã cô nương, bữa trưa hôm nay của đại nhân chúng ta dùng ở nhà cô có được hay không?"
Triệu Thanh chưa đi xa, nghe thấy Phó Xuân Hằng nói như vậy, cũng không phản đối, trực tiếp rời đi.
Mặt của hắn vẫn nong nóng như trước, chắc chắn còn hồng hồng, tuyệt đối không thể để cho Tuệ Nhã thấy, bằng không mất mặt muốn chết!
Tuệ Nhã đáp ứng, đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của Triệu Thanh —— Triệu Thanh đi vội như vậy, chẳng lẽ không muốn dùng cơm ở chỗ nàng?
Nàng trước là thất vọng một hồi, trái tim cũng nhói nhói, có chút khó chịu.
Sau Tuệ Nhã lại phẫn nộ nghĩ: Ngươi chẳng phải là không thích dùng cơm ở nhà ta sao? Ta lại cố ý nấu thật ngon thật phong phú đấy! Hừ!
Tuệ Nhã xoay người vào cửa, từ trong phòng Tôn Lưu thị tìm được một cái bình sứ trắng miệng rộng, múc nước vào đầy nửa bình, đem mấy cây hoa cắm vào, ngắm nghía một hồi liền bày trong phòng Tôn Lưu thị, sau mới đứng dậy gọi Mã đại nương: "Mã đại nương, bà theo con vào thôn mua rau thịt đi!"
Sắp đến trưa, hàng rau hàng thịt bày trên mấy băng đá thưa thớt tụ tập không ít người.
Nam nhân trong thôn từ ruộng trở về, đều có chút mệt mỏi, ngay tại hàng quán mua rượu, lại thêm một dĩa đậu phộng cùng đậu hũ trộn hành, vừa uống rượu vừa ăn, chốc chốc lấy chiếc đũa chấm chút rượu ngồi trêu hài tử, chờ khi uống xong ăn xong, liền dắt hài tử khoan khoái về nhà ăn cơm trưa.
Tuệ Nhã nhìn thấy cảnh đó, mũi có chút chua xót —— phụ thân Tôn Nhuận của nàng khi còn sống, cũng thường thường mang nàng theo uống rượu —— cho tới bây giờ, Tuệ Nhã còn nhớ vị ngọt của hàng rượu năm đó...
Nàng hít sâu một hơi, thẳng lưng tới hàng chợ. Chuyện gì qua đã qua, người sống phải tiếp tục sống, chỉ có thể tiến về phía trước.
Tuệ Nhã ở bếp lớn bếp nhỏ trong Chu phủ làm việc vài lần, học từ đầu bếp không ít thứ, nấu ăn cũng không ít, hôm nay nàng dự định làm thịt kho tàu, rán cá nhỏ, tim cật hay gà xào đều là món mặn, liền nghĩ chuẩn bị thêm vài món, cần phải khiến Triệu Thanh nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Chọn một rổ rau xong, Tuệ Nhã trả tiền rồi cùng Mã đại nương tới hàng khác, dự định tới bờ sông Vĩnh Bình mua một ít cá trích nhỏ tươi.
Chủ hàng cùng mấy người thôn dân ngồi uống rượu thấy Tuệ Nhã, kêu Tuệ Nhã nhũ danh thiện ý hỏi: "Nhã Nhã à, ngươi mua nhiều thịt như vậy làm gì đấy?"
Tuệ Nhã ngây thơ cười: "Kế phụ ta thích ăn thịt, ta định nấu một nồi thịt kho tàu đây!"
Mấy thôn dân kia nghe xong, đều cảm khái: "Nhã Nhã cô nương này thật thấu tình đạt lý! Những chuyện súc sinh trước kia Tôn Quý làm, hài tử Tuệ Nhã này lại không hề ghi hận, đối với y lại tốt đến vậy!"
Đại bộ phận thôn dân ở kênh Tôn Gia đều mang họ Tôn, đều thuộc gia tộc Tôn thị, đối với bọn họ mà nói, phụ thân ruột thịt Tôn Nhuận của Tuệ Nhã là người một nhà, kế phụ Tôn Quý của Tuệ Nhã cũng là người một nhà, ngay cả Tuệ Nhã từ nhỏ bị Tôn Quý bán đi cũng là người một nhà, người trong nhà có thể giải quyết việc nội bộ, tự nhiên là việc tốt.