✿ Editor + Beta: Mel Nguyễn ✿
Lúc này dù là đêm khuya, thế nhưng bởi vì tiếng hô hoán của Lý mụ mụ, toàn bộ nữ quyến đều bị đánh thức, mấy nữ nhân đến chen chúc chật ních trong phòng Hàn Ngân Nhi.
Tuệ Nhã đứng trong sân, cũng không chen lên trước.
Lúc này nhị nương Đổng Lan Anh, tam nương Chu Chi Tử và tứ nương Mã Điềm Điềm cũng được nha hoàn đỡ tới, mỗi người tóc tai y phục chỉnh tề, chứng tỏ đều là tới xem một hồi trò cười, nhưng khuôn mặt lại có phần lo lắng.
Các nàng sớm đã biết chuyện của nàng ta với Huệ Lâm, bằng không cái chuyện cần bí mật này cũng không truyền khắp phủ, chỉ là làm bộ không biết mà thôi.
Mã Điềm Điềm vốn luôn giao hảo với Hàn Ngân Nhi là khoa trương nhất, nàng chen vào bên cạnh Vương thị cùng Ôn Gia cô cô, ngón tay đeo nhẫn vàng chỉ vào Hàn Ngân Nhi, véo von nói: "Ngân Nhi tỷ, tỷ sao lại làm người như vậy? Đặt thể diện lão gia ở đâu?"
Dứt lời, nàng ta dường như cũng không nhìn nổi nữa, che mặt đi.
Nhị nương Đổng Lan Anh ở phía sau nhìn, thở dài vài tiếng, niệm vài câu kinh phật, xoay người để nha hoàn đỡ về phòng lại.
Tam nương Chu Chi Tử thấy Hàn Ngân Nhi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị kẹp trên giường, tóc tai tán loạn, chật vật không nói nổi, đắc ý lúc trước không thấy tăm hơi, có phần thương hại, bởi vậy trong vui mừng thoáng có nét bi thương, nàng muốn rời đi, lại không muốn đi, tầm mắt rơi xuống Tuệ Nhã phía sau đám người.
Lúc này chung quanh hỗn loạn, nha đầu Tuệ Nhã kia lại yên tĩnh đứng giữa sân, trên người mặc áo trắng quần trắng, đầu tóc không mang trang sức, thập phần đơn giản, lại mang theo một phong thái mị hoặc lạ thường, ánh trăng chiếu lên người nàng, dường như phủ lên thân nàng một vầng sáng, lấp lánh vô cùng, đẹp không tả xiết.
Tâm tình Chu Chi Tử bỗng chốc rối rắm, nghĩ đến Chu Tuấn luôn háo sắc, lặng lẽ siết chặt khăn tay trắng tinh trong tay.
Sự tình đến nước này, Tuệ Nhã vốn không cần phải chen chúc xem trò, nàng nhìn trước mắt một hồi nháo kịch, lòng biết rõ kế sách tối nay quả thật hữu hiệu, tuy đả thương đối thủ một nhưng lại hại mình mười, từ nay về sau danh tiếng Chu gia sợ là thêm thối.
Nhưng Chu Tuấn vốn cũng là nhà giàu mới nổi, loại nữ nhân nào cũng chạm vào, danh tiếng Chu gia bên ngoài cũng không mấy tốt đẹp.
Ôn Gia cô cô nhìn hai người trần trụi bị mấy bà tử áp trên giường, quả thật không cách nào nhìn thẳng, xoay người rời đi, trong miệng phân phó Vương thị: "Cháu dâu, mau bắt trói tiện nhân đáng xấu hổ này lại, để cháu trai về xử lý!"
Vương thị lần này muốn đem mọi chuyện giải quyết xong, liền nhìn Lý mụ mụ nháy mắt. Nàng và Chu Tuấn là phu thê nhiều năm, biết rõ tính tình Chu Tuấn, nếu như Hàn Ngân Nhi muốn hại Quý Ca, Chu Tuấn có thể bị Hàn Ngân Nhi dỗ ngọt; thế nhưng nếu Hàn Ngân Nhi dám can đảm quyến rũ kẻ khác, Chu Tuấn chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Lý mụ mụ gật đầu, nhỏ giọng phân phó bà tử: "Dùng dây bố trói lại!" Dây bố dùng vải rách chà xát thành dây thừng, buộc trên người không gây thương tích, lại khó giãy ra.
Bà tử ngầm hiểu, đem Hàn Ngân Nhi và Huệ Lâm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trói lại, nhét giẻ vào miệng rồi ném lên giường gỗ, đem Tiểu Ngọc bị trói ở bên ngoài vào, trói vào chân giường.
Thấy sự tình đã xong, Tuệ Nhã để Tuệ Trân, Tuệ Bảo hầu hạ Vương thị, nàng về ngủ trước. Giờ đây Tuệ Nhã dường như đã là đại nha hoàn bên cạnh Vương thị, Tuệ Trân, Tuệ Bảo tuy không cam lòng nhưng cũng không dám tỏ thái độ.
Đêm này Tuệ Nhã ngủ cực ngon.
Sau khi tỉnh lại nàng nghe tiếng nói chuyện, cũng không rõ đã canh mấy.
Tuệ Nhã ôm chăn ngồi trên giường, ngẩn ngơ một hồi, chờ đến lúc hoàn toàn tỉnh ngủ mới vén chăn xuống giường rửa mặt.
Rửa mặt xong Tuệ Nhã đứng trước bàn trang điểm.
Nàng biết rõ mình có khuôn mặt xinh đẹp, luôn gây chú ý với Chu Tuấn, bởi vậy không dám trang điểm tỉ mỉ, mái tóc chải sơ qua, nhẹ nhàng rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại không chút son phấn, thế nhưng hiện lên mặt gương, vẫn là một dạng mi thanh mục tú môi hồng răng trắng.
Tuệ Nhã nhìn gương một lát, đóng hộp trang điểm lại, vừa khoác áo vào, vừa yên lặng suy nghĩ đường lui.
Bên ngoài đỗ quyên kêu không ngừng, đúng là khí trời dễ ngủ, Chu Tuấn lại bị Huệ Minh ồn ào đánh tỉnh, chỉ phải khoác áo ra ngoài xem.
Huệ Minh thấy gã bước ra, không hề nói nhiều, liền quỳ rạp xuống ôm lấy chân Chu Tuấn: "Lão gia, trong nhà xảy ra chuyện lớn, ngài về nhanh xem xét đi!"
Mọi chuyện đêm qua đều xảy ra trong phòng, sai vặt bên ngoài không được biết, chỉ là Huệ Minh thận trọng, không thấy quản gia Huệ Lâm, đã sớm đoán được vài phần, lại không dám nói nhiều.
Chu Tuấn đá Huệ Minh một cước, mắt thấy không hỏi được gì, chỉ đành dỗ Tần Bảo Châu để về nhà một chuyến.
Tần Bảo Châu cùng gã sớm tối gần gũi, sao có thể bỏ được? Dựa vào cửa phòng cầm lấy khăn tay đỏ thẫm: "Gia, tối nhớ tới sớm chút!"
Chu Tuấn đáp ứng một tiếng, đón lấy dây cương từ tay Huệ Minh, vội vã lên ngựa.
Tuệ Nhã đến nhà chính, đã thấy Chu Tuấn ôm Quý Ca ngồi đó, Vương thị ngồi bên cạnh dùng trà.
Lý mụ mụ dò xét một chỗ vắng kéo nàng ra đó, nói nhỏ: "Lão gia đến phòng Hàn Ngân Nhi nhìn, một câu cũng không nói, để nha hoàn mặc quần áo cho ngũ nương cùng Huệ Lâm, đem Huệ Lâm đuổi ra ngoài. Ngũ nương và Tiểu Ngọc thì bị đưa tới chỗ Tiền tẩu buôn người đem ra ngoài bán, nghe nói Tiểu Ngọc được bán vào một chỗ khá ổn, ngũ nương thì không biết ra sao."
Tuệ Nhã rũ mắt xuống, trong lòng biết Chu Tuấn đối với Hàn Ngân Nhi còn có tình, không nỡ đẩy nàng ta vào đường chết, ngược lại an bài cũng thỏa đáng.
Chu Tuấn gặp phải chuyện mất mặt như vậy, gã cũng không còn tâm tình ra ngoài phong lưu, liền thành thật ngẩn người ở nhà mấy ngày, tới sinh nhật Chu Chi Tử, liền tới phòng Chu Chi Tử ở lại ba đêm.
Vương thị cùng Chu Chi Tử có giao hảo, biết Chu Chi Tử không thể sinh con, nên cũng yên tâm, thanh nhàn nuôi nấng Quý Ca, không nói gì.
Đảo mắt đã tới cuối tháng, sáng sớm Tuệ Nhã liền xin Vương thị nghỉ, dự định quay về kênh Tôn Gia thăm Tôn Lưu thị.
Nàng ở Chu phủ ngây ngẩn, gần đây hỗn loạn, lại bởi vì tình cảm với Tôn Lưu thị không sâu, cho nên rất ít khi nhớ tới Tôn Lưu thị, chỉ là hôm nay mặc kệ ra sao, Tôn Lưu thị là trách nhiệm của nàng, đến cuối tháng, Tuệ Nhã vẫn phải đi nhìn một chút, một là đưa tiền công cho Mã đại nương, hai là đưa tiền tiêu cho Tôn Lưu thị.
Mặt khác, Tuệ Nhã đối với nhà cũ của mình, có phần tâm tư không muốn để người ngoài chiếm đoạt...
Nhờ có Tuệ Nhã, Vương thị mới trả thù cho Quý Ca được, lại đuổi được mối họa Hàn Ngân Nhi, bởi vậy nàng càng nể trọng Tuệ Nhã, nghe Tuệ Nhã phải về nhà thăm mẫu thân Tôn Lưu thị, Vương thị thốt lên: "Tuệ Nhã, ngươi vài ngày nay cực khổ, ta thưởng cho ngươi hai... một lượng bạc đi đường!" Nàng vốn muốn thưởng Tuệ Nhã hai lượng bạc, nói đến miệng lại có chút tiếc rẻ, liền đổi thành một lượng bạc.
Tuy là như vậy, Tuệ Nhã vẫn vui vẻ ra mặt, cười khanh khách quỳ gối cảm tạ: "Tạ ơn đại nương!" Một lượng bạc cũng đã rất nhiều rồi!
Thấy Tuệ Nhã híp mắt cười đến khả ái, gò má ẩn hiện lúm đồng tiền, Vương thị cũng vui mừng, liền từ trên búi tóc rút một cây trâm hoa lê trắng bằng bạc khảm ngọc: "Tuệ Nhã, tháng năm là sinh nhật ngươi, trâm cài này là lễ vật cho ngươi!"
Tuệ Nhã càng thêm vui mừng, cười tủm tỉm nhận lấy cây trâm, lại chào một tiếng. Đây là trâm cài mấy ngày trước Vương thị mới gọi thợ bạc tới đánh, hôm nay còn là lần đầu dùng, chỉ lấy bạc cùng ngọc trắng khảm thành hình hoa lê, cực kỳ tinh xảo. Quan trọng hơn, nếu như đem đi cầm, nói không chừng có thể được hai, ba lượng bạc!
Vương thị thấy Tuệ Nhã nhận lấy cây trâm, trước có chút xót của, sau lại nghĩ: Tiết kiệm được lễ vật cho Tuệ Nhã mười lăm tuổi đến độ cập kê!
Nàng lại thêm mừng. Tuệ Nhã mặc dù là tiểu nha hoàn, thế nhưng sinh nhật mười lăm tuổi dù sao đối với một nữ hài tử cũng rất quan trọng, nàng làm chủ tử không thể tận tâm, đưa chút lễ vật này, lại tiết kiệm được một khoản.
Tuệ Nhã chào Vương thị xong, liền tới chỗ Huệ Thanh nhờ thuê một chiếc kiệu, dự định nhân lúc sáng sớm mát mẻ, xuất phát quay về kênh Tôn Gia.
Triệu Thanh sáng sớm đã dậy, tập luyện một hồi đến lúc cả người mồ hôi mới trở về tắm rửa —— mỗi lần tập luyện xong, hắn lại dựa theo lời sư phụ năm đó dạy, dùng nước nóng lẫn lạnh luân phiên tẩy rửa người.
Hắn đang tắm, Đinh Tiểu Ngũ hấp tấp chạy vào, cách bình phong bẩm báo: "Đại nhân, không thấy Mục công tử!"
Triệu Thanh múc một gáo nước lạnh dội lên người, thân thể phát lạnh, tiếp theo cả người đều thư thái.
Hắn trầm giọng nói: "Tùy y đi thôi!"
Làm biểu huynh, Mục Viễn Dương một chút hình tượng ca ca cũng không có, từ trước đến nay làm gì cũng không hề đáng tin, Triệu Thanh luôn đi theo dọn dẹp tàn cuộc, đã sớm quen.
Hơn nữa, Mục Viễn Dương nếu đi tới huyện Vĩnh Bình, bệ hạ dù cho tức sủi bọt mép, cũng sẽ không đem tính mạng của y ra nói giỡn —— Mục Viễn Dương còn phải vì hoàng tộc nối dõi tông đường, cho dù chết, y cũng phải để lại hậu thế đã —— cho nên bên cạnh Mục Viễn Dương chắc chắn có đại nội thị vệ âm thầm bảo vệ.
Đinh Tiểu Ngũ vốn luôn tin tưởng Triệu Thanh, lúc này thấy hắn chắc chắn như vậy, liền không nóng vội nữa, quay ra đi chuẩn bị điểm tâm.
Dựa theo quy định, làm huyện úy, Triệu Thanh và tri huyện Bạch Cát Quang là như nhau, trước giờ mẹo cần phải tới nha huyện, giờ mão bàn thảo kiện tụng cùng xử lý công việc, bắt đầu một ngày làm việc.
Bởi vậy mặt trời còn chưa ló dạng, Triệu Thanh đã thần thái sáng láng tới chính đường nha huyện, cùng tri huyện Bạch Cát Quang hàn huyên đôi câu rồi bắt đầu giờ mão.
Sau nửa canh giờ, Triệu Thanh rời khỏi chính đường trở lại đông sảnh, lệnh Thái Ngọc Thành dẫn theo người đi mời phu thê Tần Đức Xuyên ở thôn Tần Doanh, lệnh Phó Xuân Hằng dẫn người đi mời phu thê Vương Lan Điền của Vương gia trang, chính thức bắt đầu điều tra vụ án Tần Bảo Châu mất tích.
Thái Ngọc Thành sau khi rời khỏi, Triệu Thanh gọi Đinh Tiểu Tứ tiến vào, dặn dò một phen, sau mới để Đinh Tiểu Tứ rời đi.
Đinh Tiểu Tứ mới đi, Thái Ngọc Thành liền dẫn phu thê Tần Đức Xuyên tới.
Phu thê Tần Đức Xuyên mới dập đầu, vừa nhấc đầu lên liền thấy phu thê Vương Lan Điền đã tới, nhất thời vành mắt đỏ ngầu, đỏ mặt tía tai nhảy dựng lên, chỉ vào hai người Vương Lan Điền mắng chửi "kẻ gϊếŧ người", "tên tiện nhân" không ngớt.
Phu thê Vương Lan Điền cũng không phải dễ bắt nạt, vừa vội hành lễ, vừa quay lại mắng trả, đem nữ nhân tổ tông mấy đời của Tần gia mắng thành da^ʍ phụ, lúc này mới cho qua.
Triệu Thanh ngồi ngay ngắn ở sau án thư, yên lặng nghe một lát, đem sự tình hiểu thấu.
Nữ nhi Tần Bảo Châu của phu thê Tần Đức Xuyên thuở nhỏ được nuông chiều, không ít của hồi môn đáng giá đều đem qua nhà Vương Lan Điền; Vương Lan Điền sợ con trai ở nhà không làm được gì, liền đuổi con trai là Vương Ngọc Bảo đến Đông Kinh buôn ngọc, đến nay vẫn chưa về, nương tử muốn chiếm đồ cưới của con dâu Tần Bảo Châu, cùng con dâu ầm ỹ, xảy ra tranh chấp.
Giờ đây phu thê Vương Lan Điền nói rằng con dâu đã về nhà mẹ đẻ, hai phu thê Tần Đức Xuyên hãm hại bọn họ, lặng lẽ đem Tần Bảo Châu gả cho người khác.
Mà phu thê Tần Đức Xuyên lại thề thốt, nói rằng nữ nhi chưa từng trở về nhà, sợ là bị phu thê Vương Lan Điền hại chết.
Hai nhà ầm ỹ liền muốn đánh nhau, Triệu Thanh lúc này mới vỗ thanh gỗ một cái thật vang, Thái Ngọc Thành và Phó Xuân Hằng hiểu ý, kéo phu thê hai nhà ra, khiển trách một hồi, để cho bọn họ về chỗ của mình.
Triệu Thanh lười nói nhiều, trực tiếp hỏi phu thê họ Vương: "Các ngươi nói Tần Bảo Châu đã về nhà mẹ đẻ, ngày nào thì trở về? Có ai đi theo không? Có ai nhìn thấy?"
Vương nương tử đang muốn nói, lại bị trượng phu bấm một cái, chỉ đành im lặng.
Vương Lan Điền quỳ xuống, dập đầu một cái, lúc này mới nói: "Đại nhân, Tần thị vào giờ mẹo sáng hai mươi lăm tháng ba bị thê tử tiểu nhân gọi dậy, hai người cãi vã vài câu, Tần thị liền hậm hực ra khỏi nhà, một người cũng không mang theo. Khi đó trời còn chưa sáng, người trong thôn sợ là còn ngủ, chỉ có tiểu nhân cùng Vương Lão Ngũ dọn phân trâu nhìn thấy!"
Triệu Thanh sai Thái Ngọc Thành: "Ngươi dẫn Vương Lão Ngũ của Vương gia trang tới làm chứng."
Tạm thời hạ đường, Triệu Thanh sai người đem hai cặp phu thê dẫn xuống, tự mình mang theo Phó Xuân Hằng ra khỏi thành đi thẳng đến kênh Tôn Gia, tiếp tục tuần tra đồng ruộng.
Đinh Tiểu Tứ phụng mệnh Triệu Thanh, thay đổi một thân y phục lại đội mũ nhỏ, vui vẻ lật đật tới hẻm Tiểu Hoa, dựa theo lời dặn của Triệu Thanh, mua một bọc bí đỏ rang muối, vừa đi vừa ăn, lần lượt quan sát mấy nhà lầu, cuối cùng từ trong miệng một tiểu tử mười tuổi thăm dò được một tháng trước có một tiểu nương tử xinh đẹp chuyển đến, là tình nhân bên ngoài của phú hộ Chu Tuấn, thường ngày hay thấy Chu Tuấn ghé qua.
Khi nghe được tin này, Đinh Tiểu Tứ đảo mắt, liền cầm bọc bí đỏ còn sót lại đều cho tên tiểu tử kia, rồi vội vã rời đi.
Cách hẻm Tiểu Hoa, Đinh Tiểu Tứ liền đi thẳng đến cửa hàng Chu gia tìm Huệ Minh, để Huệ Minh đãi hắn bữa rượu thiếu đợt trước.
Huệ Minh đương buồn ngủ thì Đinh Tiểu Tứ đến, lúc này để Đinh Tiểu Tứ ở bên ngoài chờ, chính mình bẩm báo với gia chủ Chu Tuấn.
Chu Tuấn nghe vậy cực kỳ vui mừng, lúc này thưởng Huệ Minh mười lượng bạc, để Huệ Minh đãi Đinh Tiểu Tứ một bữa ra trò, lại đi thanh lâu một chuyến, cần phải kết giao với Đinh Tiểu Tứ.
Vị Triệu huyện úy này thật sự khó kết giao, thật vất vả có cơ hội nịnh bợ gã sai vặt bên cạnh Triệu Thanh, Chu Tuấn đương nhiên sẽ tận dụng thật tốt.
Từ chỗ Chu Tuấn trở lại, Huệ Minh cất bạc, kéo Đinh Tiểu Tứ đi uống rượu.
Mới ngồi xuống tửu lâu, Đinh Tiểu Tứ kêu tiểu nhị tới, đang muốn gọi món, vai bỗng bị một người vỗ, lập tức giật mình thiếu chút nữa hồn phi phách tán.