Chương 15: Trăm mối nghi vấn

Rất nhanh thì Thái Ngọc Thành cùng Đinh Tiểu Tứ dẫn một đôi phu thê phú hộ trung niên vào sân.

Cặp phu thê này đi tới cửa nhà chính, thấy lý trưởng quỳ trên mặt đất, bên cạnh bàn vuông có một thiếu niên tuấn tú đang ngồi, trong lòng không khỏi có phần ngờ vực, hai mặt nhìn nhau không biết làm sao.

Thái Ngọc Thành thấp giọng nói: "Đây chính là Triệu đại nhân."

Hai phu thê này nghe tới đây, lúc này liền song song quỳ xuống, nam tử lớn tiếng kêu khóc: "Đại nhân, xin làm chủ cho tiểu dân!"

Nữ tử mặc dù đã ở tuổi trung niên, nhưng dáng dấp ưa nhìn, khuôn mặt đẫm lệ nói: "Đại nhân, dân phụ, dân phụ là tới tìm nữ nhi!"

Ngón tay thon dài của Triệu Thanh gõ vài cái trên mặt bàn đã bong tróc lớp sơn, Đinh Tiểu Tứ trầm giọng nói: "Từ từ nói rõ!"

Nam tử nghe vậy, trước vỗ vỗ lên tay thê tử, thấp giọng nói: "Để ta bẩm báo với đại nhân!"

Sau đó ông ta hướng Triệu Thanh dập đầu một cái, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay xì mũi, lúc này mới thuật lại đầu đuôi.

Ông ta vốn là dân ở thôn Tần Doanh, tên là Tần Đức Xuyên, hai vợ chồng chỉ có duy nhất một nữ nhi gọi là Bảo Châu, năm ngoái qua bà mối, gả cho Vương Ngọc Bảo, con trai của Vương Lan Điền ở Vương gia trang nằm bên bờ tây sông Vĩnh Bình.

Thành thân mới chỉ ba tháng, Vương Ngọc Bảo phải đi Đông Kinh buôn ngọc, chỉ để lại Bảo Châu ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng.

Hôm qua bởi vì nhớ thương nữ nhi, hai phu thê Tần Đức Xuyên cùng đầy tớ đem lễ vật qua Vương gia thăm nữ nhi, Vương gia lại nói cho ông biết hơn một tháng trước con dâu giận dỗi cha mẹ chồng, đã qua sông về nhà mẹ đẻ, hơn một tháng nay vẫn chưa trở về.

Phu thê Tần Đức Xuyên tức giận, liền ầm ĩ với người Vương gia một trận, đang muốn mời người đi cáo trạng, nghe nói huyện úy đại nhân đi tuần tra đồng ruộng vào thôn, lúc này mới tới kêu oan.

Thấy vị Triệu đại nhân trẻ tuổi này chuyên chú lắng nghe, Tần Đức Xuyên khuỵu xuống, áp sát bậc cửa ai oán nói: "Đại nhân, nhà họ Vương nói nữ nhi Bảo Châu của tiểu dân một tháng trước vì cãi nhau với cha mẹ chồng mà bực bội trở về nhà mẹ đẻ, chúng tiểu dân lại chưa hề gặp qua nữ nhi, hơn nữa, con dâu đi hơn một tháng, bọn họ không hỏi cũng không tìm, còn hợp tình hợp lý sao?"

Thê tử Tần Lý thị của ông ta ở phía sau nức nở: "Bảo Châu của nương..."

Triệu Thanh hỏi rõ tình huống, mở miệng phân phó lý trưởng: "Đưa phu thê Tần gia đi nghỉ ngơi trước."

Lý trưởng đã quỳ nửa ngày, chân đều đã tê rần, đáp ứng một tiếng, run rẩy đứng lên, chậm rãi lui ra ngoài.

Triệu Thanh lại phân phó Thái Ngọc Thành: "Ngươi đem hai người tới Vương gia trang gọi phu thê Vương Lan Điền tới."

Thái Ngọc Thành đáp 'vâng', liền dẫn hai cung thủ rời đi, dắt ngựa ra, thúc ngựa chạy tới Vương gia trang.

Triệu Thanh từ lúc nhậm chức, đã sớm nghiên cứu địa lý huyện Vĩnh Bình, biết rõ từ Tần Doanh thôn đến Vương gia trang, không chỉ đường đi khá xa, lại cần phải qua sông Vĩnh Bình, có chút phiền phức, bởi vậy cũng không vội.

Thấy Đinh Tiểu Tứ đưa đầu bếp mang theo từ nha huyện tới vào phòng bếp nhà lý trưởng thôn Tần Doanh, Triệu Thanh liền dẫn hai cung thủ khác ra thôn xem ruộng lúa.

Đúng là vào lúc đầu hạ, cây hòe to lớn đầu cửa thôn lá non xanh biếc một vùng trời, rợp xuống một bóng râm lớn. Vài thôn dân ngồi trên những tảng đá dưới bóng cây uống trà nghỉ ngơi, thấy một người tuấn tú mặc quan phục đi tới, tất cả đều ngạc nhiên, tầm mắt ngơ ngác đi theo bóng Triệu Thanh, trong đó có người quen mặt, nhận ra kiểu dáng quan phục trên người Triệu Thanh, thấp giọng nhắc nhở: "Là huyện úy đại nhân! Mau mau hành lễ!"

Chúng thôn dân sững sờ trong chốc lát, sau đó mới lục tục đứng dậy hành lễ

"Bái kiến đại nhân!"

"Kính chào đại nhân!"

...

Triệu Thanh cũng không nói nhiều, gật đầu, mở miệng dò hỏi: "Đến Vương gia trang thì phải đi thế nào?"

Thôn dân câm như hến hai mặt nhìn nhau, một lát mới có một người bình tĩnh ra khỏi hàng, nói: "Đại nhân, là Vương gia trang bên bờ tây sao?"

Triệu Thanh gật đầu.

Thôn dân nọ biết đường, nhiệt tình chỉ vẽ: "Đại nhân, ngài tới con đường nhỏ đằng trước, đi thẳng hướng tây, khoảng chừng hai dặm là đến bờ sông, tới bờ sông tự khắc có đò đưa qua, qua sông xong lại tiếp tục đi về phía tây, đi tới ngã tư thứ hai thì chuyển sang hướng nam, đi thẳng hướng nam, hết đường lớn thì tới Vương gia trang!"

Tâm tưởng Triệu Thanh bình tĩnh, theo hướng dẫn của thôn dân, trong đầu hắn hiện ra rõ ràng một đoạn đường chằng chịt, đi từ thôn Tần Doanh đến Vương gia trang.

Hắn chắp tay đứng yên, bởi vì ánh nắng gay gắt, mắt phượng hơi nheo nhìn về phía thôn dân kia, hàng lông mi dài rợp thành một bóng phủ: "Từ Tần Doanh đến Vương gia trang, có đường gần hơn không?"

Thôn dân cười nói: "Bẩm đại nhân, có đường đi qua ruộng lúa, hiện giờ lúa sắp được thu hoạch, không nhà nào để ai đi băng qua đâu!"

Triệu Thanh gật đầu, chắp tay nói: "Đa tạ!"

Hắn nhấc chân dọc theo con đường nhỏ đi về hướng tây.

Hai cung thủ đi theo sau.

Các thôn dân muốn theo sau xem náo nhiệt, lại không dám đi, chỉ đành đứng đó nhìn Triệu Thanh cùng hai cung thủ dần dần đi xa.

Hai bên đường đều là ruộng vườn trồng nào là thì là, rau chân vịt, hành và tỏi, cây mận gai cũng vừa mọc lên, dưa leo cũng vừa mới trèo lên, làm cả tầm mắt ngập một màu xanh biếc.

Đi dọc theo đường nhỏ một lúc, hai bên đường đã hiện lên ruộng lúa xanh rờn. Bông lúa chắc nịch đung đưa trong gió, trông rất đẹp mắt.

Triệu Thanh hái một bông lúa nhìn một chút, thấy hạt lúa tròn trĩnh, tâm tình liền thỏa mãn.

Hai cung thủ theo phía sau thấy thế, lại cười nói: "Đại nhân, nhờ phúc của ngài, Vĩnh Bình huyện năm nay có một mùa bội thu!"

Triệu Thanh không nói gì, vẫn còn thầm tính toán.

Năm nay lúa gạo bội thu, để tránh hiện tượng bị chèn giá, ép giá, cần phải sớm gom góp ngân lượng thu mua lúa gạo vào kho...

Huyện úy Vĩnh Bình chỉ là một chức quan cửu phẩm, chức vị nhỏ nhoi, thế nhưng lại trông coi việc luật pháp, thẩm tra xử lí án kiện, phán quyết công văn và trưng thu thuế má. Triệu Thanh chẳng qua là cảm thấy, bất kỳ vị trí nào, hắn nếu làm huyện úy Vĩnh Bình huyện, thì sẽ làm tốt việc của mình, không thể ngồi không ăn bám, chỉ chờ thăng chức.

Lại đi thêm một đoạn, Triệu Thanh thấy có một đôi phu thê già mang theo một đứa bé cỡ tám tuổi ra ruộng nhổ cây cỏ, liền lên tiếng chào, nói vài câu chuyện phiếm.

Đôi phu thê già thấy Triệu Thanh mặc quan phục, ban đầu có chút e dè, thế nhưng hàn huyên với Triệu Thanh một hồi, thấy hắn hỏi đều là về chuyện gặt lúa, liền thoải mái hơn, cũng dám nói giỡn vài câu.

Triệu Thanh thấy thế, liền cười hỏi: "Tần Bảo Châu trong thôn của hai vị, gần đây có về nhà mẹ đẻ không?" Hai người già này buổi trưa còn đang nhổ cỏ, chứng tỏ rất siêng năng, mà đây là con đường cần đi qua khi đi từ Vương gia trang về Tần Doanh thôn, nếu như Tần Bảo Châu trở về, hai người này hay ở ngoài đồng chắc chắn sẽ thấy.

Hai người nghe vậy suy nghĩ một lát, liền lắc đầu.

Đứa nhỏ kia trông hơi đen, lại lanh lợi, mắt to chớp chớp ngồi cạnh nghe chuyện, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ.

Nghe vậy nhóc kia nhả cọng cỏ ra cười hì hì nói: "Là Bảo Châu cô cô của Tần gia sao? Mấy ngày trước phụ thân mang con vào thành, con đứng trên lầu cao thấy được Bảo Châu cô cô!"

Nhóc ta lại giận dỗi: "Bảo Châu cô cô đang xem đồ hàng rong, cũng không thấy con!"

Ông lão nghe vậy liền giơ tay cốc lên đầu nhóc một cái: "Nhóc con nói linh tinh gì đấy?"

Sau lại cười làm lành: "Đại nhân, con nít không hiểu chuyện ăn nói lung tung..."

Đứa nhóc liếc mắt, không nói nữa.

Triệu Thanh mỉm cười nhìn thằng nhóc: "Nhóc ở chỗ nào trong thành thấy Bảo Châu cô cô?"

Nhóc con còn nhỏ nhưng cũng biết tốt xấu, thấy một ca ca dễ nhìn như vậy cười hỏi mình, liền cực kỳ phấn khởi nói: "Ngay chỗ hẻm Tiểu Hoa, nhà ngoại con cũng ở bên đó!"

Triệu Thanh lại hỏi vài câu, hỏi được tên ông lão, biết được đối phương họ Hồ, là họ khác trong thôn Tần Doanh, trong lòng liền hiểu —— một nhà của lão Hồ ở trong thành gặp được Tần Bảo Châu, nhưng bởi vì ngại khác họ trong thôn, không muốn gây chuyện, bởi vậy mới không nhiều lời.

Hắn giơ tay lên vỗ vai nhóc con Hồ gia, phân phó cung thủ đưa cho đứa nhóc một chuỗi đồng tiền mua kẹo ăn.

Nhóc con cầm lấy chuỗi tiền, cười híp mắt.

Dùng xong bữa trưa đơn giản, Triệu Thanh mới nâng chén trà lên, Thái Ngọc Thành đã trở về.

Hắn ta dừng ngựa lại rồi chạy vào, không để ý mồ hôi đầy mặt, vội vã vái chào: "Đại nhân, Vương gia thông gia với Tần gia sáng sớm nay đã dẫn người vào thành cáo trạng rồi!"

Triệu Thanh nghe vậy buông chén trà xuống, trong bụng liền biết chuyện này dần trở nên phức tạp.

Hắn trầm ngâm một lát, nói: "Lập tức trở về thành."

Thấy Thái Ngọc Thành chạy đi tập hợp người lẫn ngựa, Triệu Thanh liền nói thêm: "Để lý trưởng cùng phu thê Tần Đức Xuyên đi cùng."

Đến chiều, Vương thị sai Huệ Thanh thuê kiệu tới đón Ôn Gia cô cô.

Sau khi Ôn Gia cô cô đến, Vương thị trước sai tên sai vặt ra ngoài tửu lâu gọi một bàn tiệc, lại phân phó Tuệ Trân Tuệ Bảo đến sân phía tây mời nhị nương, tam nương, tứ nương và ngũ nương tới trò chuyện với Ôn Gia cô cô.

Không lâu sau đó, nhị nương Đổng Lan Anh, tam nương Chu Chi Tử, tứ nương Mã Điềm Điềm và ngũ nương Hàn Ngân Nhi đều trang điểm ăn mặc xinh đẹp đem theo nha hoàn tới, vây quanh Ôn Gia cô cô nói chuyện phiếm.

Bởi vì đêm đến, trời không nóng như lúc ban ngày, Vương thị liền phân phó tiệc rượu bày ở đình Mẫu Đơn sau hoa viên, lúc sau mọi người đều ngồi ổn định trên băng ghế đã xếp sẵn, cười nói vui vẻ.

Tam nương Chu Chi Tử trước kính Ôn Gia cô cô một chén rượu, lại kính Vương thị một chén nữa, cười hì hì ngồi xuống, dường như vô tình: "Đại tỷ, cô tới nhà, không để người đi gọi lão gia về sao?"

Vương thị im lặng. Dựa theo kế hoạch của Tuệ Nhã, Chu Tuấn không thể về nhà, nếu không Hàn Ngân Nhi có thể lén lút với Huệ Lâm sao?

Tuệ Nhã đứng bên cạnh hầu hạ, nàng biết sắp tới sinh nhật của Chu Chi Tử, dựa theo quy củ trong phủ, ngày sinh nhật ấy Chu Tuấn phải đi tới phòng Chu Chi Tử. Chu Chi Tử e là sợ Chu Tuấn không trở về, làm mất thể diện của nàng ta.

Nghĩ tới đây, Tuệ Nhã liền cầm bầu rượu vàng lên rót đầy ly cho Vương thị, mỉm cười thấp giọng nói: "Đại nương, không phải người nói sáng sớm đã cho người đi đón lão gia sao?"

Vương thị hiểu ý, mỉm cười nhìn Ôn Gia cô cô: "Cô, người xem Chi Tử sốt ruột kìa, nàng lại sợ lão nhân gia không trở lại bồi nàng đây mà!"

Lại nhìn Chu Chi Tử: "Muội muội của ta, người cứ yên tâm, đêm đó chắc chắn ngươi không phải một mình một phòng đâu!"

Chu Chi Tử đỏ mặt, không dám nói gì nữa.

Hàn Ngân Nhi ngồi vắt chân đang xâu một miếng trứng, nghe vậy cười lạnh.

Vương thị và Chu Chi Tử đều làm bộ không nghe được tiếng cười 'ha hả' của nàng ta.

Chu Chi Tử dường như ngượng ngùng làm nũng với Ôn Gia cô cô: "Cô, người xem đại nương trêu con!"

Rót rượu cho Vương thị xong, Tuệ Nhã lặng lẽ đổi một bầu rượu vàng khác, lại tới rót cho Hàn Ngân Nhi một ly, nhìn Hàn Ngân Nhi vô tư bưng ly rượu lên uống sạch một hơi.

Hàn Ngân Nhi tức giận Vương thị cùng Chu Chi Tử bỏ ngoài tai sự chế nhạo của nàng, không đến cuối tiệc, lại mượn cớ uống nhiều, không kiên nhẫn ngồi lâu, liền sớm về trước.

Ngồi trong phòng một lát, Hàn Ngân Nhi cảm thấy cả người phát nhiệt, nàng kêu Tiểu Ngọc đến, thấp giọng nói: "Ngươi đi gọi Huệ Lâm đến đêm liền tới!"

P/s: mấy ngày mới nhớ tới truyện để vào đăng tiếp, đợt này bận chạy deadline quá mà....