Chương 11: Phiên ngoại
Tiêu Nguyệt tự bạch Ta đến tột cùng có yêu Tu Chân không, ta thường tự hỏi chính mình. Sự dịu dàng, tinh thuần của Tu Chân, tất cả đều làm ta mê muội. Ta rất thích cảm giác ấm áp ngọt ngào khi ở cùng một chỗ với hắn. Hắn tựa như trà hoa cúc nhẹ nhàng phảng phất, thấm dần vào tâm phế (phổi). Thế nhưng ta thường thường cảm thấy chán ghét, cũng có một chút lo lắng. Sự dịu dàng đó của Tu Chân có thể tồn tại vĩnh hằng? Trải qua chuyện lúc nhỏ khiến ta không thể tin được bất luận kẻ nào. Cùng Tu Chân ở cùng một chỗ càng hài lòng, ta lại càng sợ nỗi đau bị ruồng bỏ trong tương lai. Sở dĩ ta thường thường chủ động rời đi, là bởi vì ta sợ nhìn thấy nhãn thần phản bội của hắn. Kỳ thực ở sâu trong nội tâm của ta, ta luôn chờ đợi một loại thâm tình vĩnh viễn không thay đổi. Ta yên lặng tính toán những lần ta và hắn chia tay, lần đầu tiên là hai năm, lần thứ hai là đi tới chân núi thì vòng vo trở lại, lần thứ ba kịp bắt đầu cũng đã thất bại. Ta bỗng nhiên cảm thấy an tâm, bởi vì ta phát hiện vô luận ta có tùy hứng cỡ nào, Tu Chân đều yên lặng chờ ta, không rời đi, tình cảm sâu đậm vô cùng. Cảm ơn ngươi, Tu Chân, vì đã yêu ta nhất.
Quốc bảoTửu lâu, Vĩnh Thương quốc, một thanh niên lẩm bẩm:
“Quốc bảo của Chu Viêm quốc là ngọc lưu ly bảy màu, (đang nằm trên cổ ta); quốc bảo của Sâm quốc là cung thần bắn mặt trời, (cất giấu trong phòng binh khí của); quốc bảo Vùng Trung Nguyên quốc là vô tướng Thiên Thư, (bị ta cho rằng là thọ lễ đưa cho Liễu sư phụ); như vậy quốc bảo của Vĩnh Thương quốc là cái gì?”
Một tiểu nhị đi tới, dùng nhãn thần khinh thường nói:
“Khách quan ngài là người bên ngoài a ~ ~, quốc bảo của Vĩnh thương quốc là hoàng hậu, Vĩnh Thương mọi người biết.”
Thanh niên kinh ngạc hỏi:
“Hoàng hậu Vĩnh thương quốc có chỗ nào hơn người?”
Tiểu nhị nhìn hắn xem thường:
“Phát triển khách du lịch, (rất nhiều người ngoại quốc vì hâm moojj aà đến đây quan sát phong thái hoàng hậu), ngành làm đẹp thịnh vượng, (vì tranh giành ánh nhìn của hoàng hậu, vô luận nam hay nữ đều trang điểm dung nhan), chấn hưng ngành ăn uống, (không có mỹ thực đẹp mắt không hấp dẫn được hoàng hậu đến), nâng cao thẩm mỹ của người dân, (hoàng hậu trở thành hình mẫu của cái đẹp), bảo trì thân thể hoàng đế bệ hạ khỏe mạnh, tâm tình khoái trá, (cái này còn cần phải nói sao?), bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia, (mấy lão già rảnh rỗi ngoan cố đều bị tức đến nôn ra máu).
Thanh niên sắc mặt trắng bệch, thì thào tự nói:
“Lẽ nào lần này ta phải đi ‘trộm người’?”
(hóa ra anh là chuyên thâu quốc bảo các nước ah ~ ~ ~ =)))))))))))))))