- 🏠 Home
- Voz
- Kỹ Sư
- Hóa Đơn Tam Khúc
- Tiền Hóa đơn Chương 33
Hóa Đơn Tam Khúc
Tiền Hóa đơn Chương 33
Tối 2 đứa đi ăn vặt trên phố rồi loanh quanh tí lại về. Em bán hàng chưa lên, chị gái Luật chưa lên, tao với Luật tha hồ tung hoành. Nháy thứ 2 lúc đang chơi tư thế truyền thống, tao ghé sát tai bảo em có sướиɠ ko, anh ȶᏂασ mạnh nhé, Luật rên ấm ứ hơn, tao nắc mạnh, miệng bảo anh ȶᏂασ em đây, em sướиɠ ko, anh ȶᏂασ tung l*и em nhé...Thấy bím Luật co bóp cuồn cuộn, tao đéo chịu nổi phụt ra, cố nhấp thêm mấy hồi nữa. Luật rêи ɾỉ em sướиɠ quá, em chết mất...Chuẩn mẹ nó rồi, có lẽ khẩu da^ʍ kí©h thí©ɧ hơn...Đêm đó làm thêm 1 nháy nữa. bím Luật bóp mạnh tưởng như là tay em nắm ý. Ko thể tả nổi độ phê.
Khai xuân như thế là quá thỏa mãn, sáng hôm sau phi thẳng lên công ty, thằng thông hỏi hôm qua chinh chiến nơi nào, tao bảo bên nhà Luật chứ còn nơi đéo nào nữa. Thằng thông bảo ko về làm em bắc ninh phải thổn thức cả đêm, tao thấy tí lại sang phòng hỏi mày về chưa. Tao cười nói chém vừa thôi, thằng thông kêu thật đấy chém đéo gì...
Đồ án là cái nhà chung cư hai mấy tầng ấy. Về vẽ vời thì đéo phải nghĩ rồi. Còn tổ chức thi công thì cơ bản đéo biết gì. Lên hỏi các bố trên công ty thì kêu đéo biết, chưa đi thi công bao giờ, công ty cũng chưa nhận được gói tư vấn giám sát nào cả. Có hôm đi thông đồ án ông thầy gạch đỏ cái cẩu tháp mà đéo hiểu thế nào. Thầy cũng đéo nói, mãi lần sau thầy mới bảo đặt cẩu tháp ở đây thì cẩu thế đéo nào được hả cu. Tao vẫn ngơ ngác, thầy bảo thôi, đéo giải thích, những cái này ko trách bọn mày, tự tìm tòi đi.
Lão thầy này hỏi đã có chỗ làm đâu chưa, chưa có thì về làm cho tao. Nhìn nét vẽ chắc là đi làm rồi phải ko. Tao cười xòa bảo thầy tinh mắt quá ạ, em cũng đi tập tọe vẽ thiết kế. Ông thầy bảo tôi nhìn biết ngay, nét vẽ này là nét vẽ đi kiếm tiền rồi ko phải nét vẽ sinh viên. Tao hơi giật mình nghĩ thầy nói thế là ý gì, liệu có phải ý hỏi thăm phong bì ko, tao nghĩ là không vì thầy thiếu gì tiền. Lão bảo ok, cứ triển khai tiếp đi, mà bên chỗ anh ít việc thì sang bên tôi làm nhé. Tao cảm ơn khách sáo nọ kia rồi về.
Đi làm mới thấy cái sự quý giá của ngày nghỉ. Nhiều lúc thèm đến nhanh thứ 7 chủ nhật để được ngủ thoải mái. Thế mà hôm nay mới thứ 5. 2 đứa ngoại thương cũng năm cuối, thấy cũng đi suốt ngày, vậy là còn mỗi em bắc ninh ở nhà 1 mình, ẻm kêu chán. Tao đi thông đồ án về là khoảng 3h chiều, qua công ty thì nhỡ nên thôi về nhà luôn. Bắc ninh ngồi chồm hỗm ở cửa, nhìn thấy tao thì reo lên a anh về rồi, giống như trẻ con đợi mẹ đi chợ về. Tao hỏi sao ngồi đây, bắc ninh kêu ở nhà 1 mình sắp ngớ ngẩn rồi nên phải xuống đây nhìn bóng dáng người tí không lại bị ngố mất. Tao bảo tội nghiệp quá, lại anh ôm 1 cái nào. Tao dựng xe, choàng tay ôm thì bắc ninh né người, tao túm lấy áo, kéo, vô tình roạc 1 phát rách áo, hở hết nội y và 1 bên bầu ngực trắng.
Bắc ninh chạy vội lên phòng, tao cũng lên theo, ngại quá. Bắc ninh vào phòng thay áo rồi cầm áo rách ra kêu đền cho em ngay, tao bảo được, đền thì đền. Tao cầm cái áo rách đi vào phòng, bắc ninh hỏi cầm đi đâu đấy, tao bảo để dưới gối ngủ cho ngon, bắc ninh cười khích khích kêu anh bệnh vãi.
Rồi cũng thứ 7, thằng thông về quê, bắc ninh cũng về quê. May là 2 đứa ngoại thương ko về, tao vẫn có cơm nước ăn uống đàng hoàng. Rủ Luật sang chơi, Luật sang luôn, mua túi hoa quả sang, gọi 2 đứa ngoại thương lên ăn cùng. Nhìn cho kỹ thì dáng dấp của 2 đứa cũng được thật, mông ra mông, ngực ra ngực. Hỏi da nâu có ng yêu chưa thì em da đen kêu anh giờ còn hỏi thế, nó tốt nghiệp xong có khi cưới luôn cũng nên. Da nâu thì có bà cưới thì có, coi chừng ễnh bụng lên nhé.
2 đứa nó kể xấu nhau một hồi thì lượn. Tao nằm ra giường ôm eo Luật. Luật hỏi bao giờ anh bảo vệ đồ án, tao bảo còn lâu mà, cũng phải tầm tháng 6. Luật hỏi sao hôm em bảo vệ anh ko xuất hiện, bắc ninh nói anh có đi cùng nó mà. Anh bảo anh nghĩ lúc đó ko nên xuất hiện thì hay hơn.
Mân mê đùi rồi luồn tay lên ngực. Luật hỏi anh chia tay phấn thế nào. Tao cũng thật thà kể lại mọi chuyện. Luật bảo tiếc nhỉ, phấn xinh đẹp thật, giá như phấn ko làm nghề đó... Tao bảo thôi kệ ng ta, mỗi người mỗi cảnh, họ cũng ko gây hại gì cho mình mà. Luật bảo vậy em là người yêu thứ mấy của anh, tao trả lời ko biết, chỉ biết em là người đưa anh vào cơn mê thôi.
Tăng tần suất bóp, nắn. Cởϊ áσ Luật ra mà úp mặt vào vần vò. Luật lật gối ném vào tao. Thế beep nào lại lộ ra cái áo rách của bắc ninh hôm trước, Luật ngồi dậy, nét mặt sầm lại cầm áo hỏi cái gì đây, của ai đây anh ??? Tao trả lời là áo của bắc ninh đấy, hôm trước anh đùa nhau làm rách áo nó, nó bắt đền anh nên anh mang áo về. Tao nghĩ sự việc này bình thường quá nhưng có vẻ Luật ko nghĩ thế. Luật với áo của ẻm mặc vào, lấy điện thoại gọi cho bắc ninh, lại bật loa ngoài mới ác. Bắc ninh nghe máy, Luật hỏi với giọng bình thường, chị qua nhà anh chơi, thấy áo của cô trên giường lại bị rách nữa.
Bắc ninh im lặng như kiểu nhớ lại, rồi trả lời tao nghe rõ mồn một. Chị ạ, nếu chị đã biết thì em cũng ko giấu nữa, em với anh ấy ở cùng nhau nên cũng phát sinh tình cảm từ lâu, cũng thường xuyên qua lại, em xin lỗi chị... Bên bắc ninh tắt máy luôn, TᏂασ mẹ nó, cái gì thế, con dở này định làm gì mà nói linh tinh như vậy. Chính tao còn đang ngơ ngác thì nhìn thấy Luật sầm mặt, Luật đứng dậy, xách túi đi về, tao kéo giữ tay lại bảo nghe anh giải thích, bắc ninh nó trêu thôi, anh với nó ko có gì mà, Luật vùng vằng mạnh tay kêu bỏ tay em ra, Luật đi nhanh xuống cầu thang, rồi về. Tao đi theo nói nhảm mấy câu mà Luật ko nghe... Con bắc ninh này, tao thề ko xử lý mày thì tao ko còn là tao nữa.
Thất thểu đi vào, 2 em ngoại thương đang nấu cơm hỏi sao thế anh, làm gì để nàng giận dỗi bỏ về. Tao kể sơ bộ câu chuyện, 2 đứa cười sằng sặc bảo con bắc ninh này khá đấy, hay đấy. Tao bảo hay cái nồi. 2 đứa ngoại thương bảo anh ko phải lo, nó tự gây ra chuyện thì tự nó phải giải quyết, anh với nó ko có gì thì có gì mà lo, giận nhau vài hôm cho vui. Ờ vui, vui cái cccc.
ăn cơm với 2 ẻm, tao bảo chúng ta ăn ở với nhau đã lâu, sắp hết đời sinh viên rồi, các em có thấy buồn ko. 2 đứa tự dưng trầm ngâm ko nói gì. Tao cũng chả muốn hỏi nữa. 2 đứa nó cũng chuẩn bị ra trường rồi, sinh viên ngoại thương cao ngạo lắm, đéo biết có nên cơm cháo gì ko. Ăn xong tao ra cửa hút thuốc, da nâu rửa bát còn da đen chui tọt vào phòng. Tao hỏi da nâu em định ra trường làm ở đâu, da nâu kêu chưa biết ạ, chắc ở hà nội tìm việc thôi, thế anh thì thế nào. Tao bảo anh chắc cũng thế, mà có khi đi công trình cũng nên, sắp ko được ăn cơm em nấu nữa rồi.
Da nâu cười hihi nói ko em nấu thì lại có em khác nấu mà. Tao nói nghiêm túc lại rằng cơm em nấu ngon, đậm đà thật đấy, thế mà cũng ở cùng nhau mấy năm rồi nhỉ, hồi xưa anh thấy bọn em vênh váo anh ghét lắm. Da nâu kêu có bọn anh nát thì có, suốt ngày lô đề, gái gú. Tao nhìn sau lưng da nâu, mông cong thật, cong như mông Vàng anh ấy. Tao bảo thằng thông sao lại yêu em da đen ko biết, Nâu kêu em chịu, cũng ko rõ từ lúc nào, em chỉ biết cho đến khi 1 hôm về thì bắt gặp 2 người đang hú hí. haha. Tao hỏi mà anh chưa thấy cô đưa ng yêu về bao giờ. Nâu cười ko nói gì.
Tưởng được cuối tuần sung sướиɠ bên ng yêu ai ngờ mới gặp đã bị treo chim. Vẫn bực vụ bắc ninh nói linh tinh, tao lấy điện thoại gọi cho bắc ninh, ẻm alo anh yêu à, đã cất áo của em chưa, cười khanh khách. Tao bảo anh nhét vào trong quần rồi, em mà xuống hn anh thề hấp diêm em.
Bắc ninh cười hihi ôi thế còn gì bằng, xong em chụp ảnh gửi cho chị Luật thì hay. Đm, bó tay rồi.
Nhảm nhí 1 hồi bắc ninh mới bảo cho anh mốc mép mấy hôm nhé, sáng thứ 2 em xuống thì em giải quyết cho. Đệt mợ.
Ngồi online, thấy Luật cũng đang on. Tao vào pm bảo nghe anh nói đã, bắc ninh nói trêu em đấy thôi, chưa kịp gõ câu nữa thì Luật out. Chán đời, vào room chơi, nay thứ 7 room đông đủ vãi. Tất nhiên là có cả em Say người Hải Phòng, em thôi miên, và cả thằng lội ruộng. Thằng lội ruộng thấy tao vào room thì chào hỏi, rồi nhảy vào pm hỏi, đại khái ông chơi thế nào với nhóm đó, rồi thì tôi thấy ông thư sinh vậy sao chơi với nhóm đó làm gì, bọn đó thế nọ thế kia. Tao cũng đéo hơi đâu giải thích nhiều, chỉ nói sơ bộ là ông chơi được thì tôi cũng chơi được. Thằng lội ruộng cố giải thích là anh tôi chơi chứ tôi ko chơi, anh tôi còn cấm tôi chơi...Đm chuyện giang hồ tao chịu, tao nói nước đôi là thôi bỏ qua chuyện đó đi, mỗi ng đều có cuộc sống riêng, 2 thằng em hôm trước đi cùng cũng là dân công tử chứ ko phải dân xã hội đâu.
Mỹ nhân online, thấy mò vào room ngay. Tao pm bảo chờ mãi giày ko thấy đâu, mỹ nhân hihi kêu tưởng giữa mua cho anh rồi mà, đm, mua đéo đâu, chính vì lí do đôi giày mà tao mất bạn đấy. Tao bảo thôi, chờ giày của em thì chắc anh sưng phồng chân rồi. Vào room hát hò chém gió , kể cũng vui. Thấy máy bay giáo viên vào room, tao nhảy vào trêu phi công lần trước bay tốt ko chị, mụ bảo vớ vẩn, nó là cu em thuần khiết thôi, hôm đó chị về trước, nghe kể vụ đấy các cậu hoành tráng lắm. Tao bảo là do 2 thằng đi cùng chứ em thì thư sinh trói gà ko chặt. Mụ bảo thư sinh mà cũng ghê phết đấy, rảnh ko đi cafe kể chị nghe vụ hôm đấy đi. Tao chối, nói thật ko hứng thú lắm với mấy mối quan hệ kiểu này. Lúc đó cũng ngu nữa, chứ sau này thì mối quan hệ kiểu fwb lại thấy rất hay, giống như với chị phiên dịch, thống khoái lắm. Ngẩng mặt lên thấy hơn 3h rồi. Định đi ngủ thì em Say nhảy vào pm em mua 1 đôi giày tặng anh. Anh ở chỗ nào em đưa qua.
Tao nghĩ chắc chém cho vui nên bảo luôn địa chỉ là quán cafe đầu ngõ, rồi lăn ra gối ngủ...
Đang ngủ thì có điện thoại, là mỹ nhân gọi, mỹ nhân bảo anh đang ở đâu, tao bảo ở nhà chứ ở đâu. Mỹ nhân lại hỏi anh đang làm gì, tao bảo đang ngủ. Hỏi gì hỏi lắm thế. Mỹ nhân kêu dậy đi đón khách đây, tao bảo khách nào. Ẻm kêu hot girl đây, xuống mở cổng. Xuống nơi thì thấy mỹ nhân và say đi cùng nhau. Xách theo cái túi gì có hộp hộp bên trong. Tao cười bảo quý hóa quá rồng đến thăm tôm. Lên phòng tao vội dọn dẹp phủi qua cho gọn gàng, nhét cái áo rách của bắc ninh xuống dưới gối. Em say hỏi anh ở cùng bạn ạ, tao ừ. Mỹ nhân bảo để cho anh hết đòi thì em tặng anh 1 đôi giày, ko ngờ có người chung chí hướng là em Say đây cũng thế, mời anh bóc tem. Tao nhìn mỹ nhân hỏi em còn tem ko, mỹ nhân nói rất tự nhiên em ko còn, nhưng giày này vẫn nguyên tem. hihi. Tao ngó túi, có 2 hộp thật, tao mở ra thì thấy 1 hộp giày thể thao trắng, 1 hộp giày lười màu đen. Tao hỏi cái nào là của ai, mỹ nhân bảo đoán xem. Tao hỏi đoán trúng có thưởng ko, mỹ nhân bảo có, nhưng sai thì bị phạt, sai thì phải mời bọn em đi ăn, trúng thì sẽ có phần thưởng nói sau, đoán đi. Tao bảo đôi giày trắng là của em say mua, đôi giày đen là của mỹ nhân mua. 2 ẻm nhìn nhau rồi nhìn tao đồng thanh nói sao anh biết. Tao bảo khó gì đâu, đôi giày trắng mang tính chất mua tặng nên khác kiểu với giày trước của anh, đôi giày đen mà tính chất mua đền nên gần giống giày cũ. Cả 2 em đều cố để nhớ xem hôm đấy anh đi giày gì phải ko. 2 đứa chắp tay vái lạy thầy. Tao bảo miễn lễ...Mình xin phần quà nào. Mỹ nhân chỉ sang Say bảo đây, phần quà mà 1 mỹ nữ của thành phố hoa phượng đỏ, anh ăn vã luôn cho em, lần trước em ấy say anh là chính nhân quân tử, hôm nay em ấy tỉnh anh hóa thân thành bại hoại nhân đi, hahaha. TᏂασ cụ em mỹ nhân, thỉnh thoảng em có mấy trò lố vui phết, chả bù cho lúc mới quen cứ lầm lì ít nói, mà chính cái vẻ ít nói đấy lại hút hồn tao, giờ nó thân với tao, nói nhiều quá tao lại thấy bớt hấp dẫn. Tuy nhiên nét xinh thì ko thể phủ nhận, càng ngày càng xinh. Tao chẹp miệng trêu lại, nếu được ăn thật thì lại ngon quá, say mỉm cười, ko nói gì. Tao cảm ơn 2 ẻm, nó đã mua rồi cũng chả chối được. 2 ẻm ra về, tao bảo mỹ nhân anh nhờ 1 tí, mỹ nhân đứng lại, tao tiến lên ghé sát tai bảo em càng ngày càng xinh, anh thích ngắm em lắm. Mỹ nhân đỏ bừng mặt cười tươi bảo anh hâm quá. Tao biết ẻm đang sướиɠ trong lòng, đứa nào chả thích khen, tao biết mỹ nhân chắc chắn nhiều thằng theo đuổi, nhiều lời có cánh nên tao cũng chả tung hô làm gì, nhưng những lời khen đúng lúc có giá trị lớn hơn nhiều, thế gọi là nghệ thuật khen.
Trước khi về, mỹ nhân cũng đáp lại tao 1 câu: Anh với con giữa có gì mờ ám phải ko, thái độ nó với anh dạo này khác khác. Tao ko kịp trả lời thì nó đã vụt ga đi. Đm, khổ thật, 1 lần đưa chim để giờ cứ áy náy.
Tối, chả hiểu thế beep nào mà em da nâu vác quần áo lên bảo cho tắm nhờ phát, bảo da đen đang gội đầu lâu lắm. Tao bảo vội đi đâu à mà gấp, da nâu kêu thứ 7 máu chảy về tim mà lị. Tao đéo để ý nữa, ngồi đọc báo. 1 lúc thì nghe tiếng em da đen ở dưới gọi vọng lên là nâu ơi có điện thoại kìa, nâu ậm ừ rồi tí thì thấy chạy xuống, chắc tắm xong rồi. 10p sau thấy tiếng xe máy ở cổng, rồi tiếng của nâu, rồi tiếng xe máy đi. Chắc là bạn nó đến đón đi đâu. Tao chợt nhớ ơ thế tối có cơm ăn hay ko đây bèn mò xuống tầng 1, nghe tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm, chắc là da đen đang tắm rồi, tao đi lại bếp thăm do xem có cơm nước gì ko, vô tình đi qua nhìn vào phòng tắm, đệt, cửa khép, thấy bờ mông tròn lẳn và lưng trần của em da đèn qua khe cửa hẹp...Đm sao lại hớ hênh ko đóng cửa thế này.
Tao quay mặt đi, ko để phần con trỗi dậy được mặc dù thằng nhỏ cũng ngóc lên 1 cách tự nhiên.
Tao đi lên tầng, đứng chỗ chiếu nghỉ cầu thang gọi xuống đánh động. Tao gọi đen ơi, tối có nấu cơm ko, đen trong phòng tắm nói vọng ra có mà anh ơi, em cắm cơm rồi, đồ ăn trưa còn nhiều nấu lại thôi, anh xuống gọt hộ em ít dưa chuột thay rau. Tao bảo anh chưa tắm, tí nữa gọt nhé.
Ẻm ậm ừ. Có thông tin thế là được rồi. Tao đi tắm, phòng tắm trên tầng 2 ở cuối hành lang. Từ lúc ở đến giờ thì chỉ tao với thằng thông dùng, thi thoảng em đen với em nâu ở dưới bận thì cũng lên nhờ. Tao vào phòng tắm, ôi đệt, em nâu khi nãy xuống vội hay sao mà để nguyên quần áo thay ra trên móc, cả sữa tắm nọ kia cũng thế. Tao nhìn cái qυầи ɭóŧ nhỏ nhỏ màu kem, cầm xuống xem sao, thấy ở đũng có mấy vệt trắng trắng ố ố. Tao vứt mẹ vào chậu, cả dây dợ nọ kia cũng ném vào chậu. Tắm xong tao bê chậu xuống bảo đen là con nâu nó tắm nhờ để nguyên cả dây dợ lằng nhằng trên móc này, đen cười khinh khích.
Bữa cơm có 2 người, ăn nhanh chóng. Ăn xong tao hỏi em yêu thằng thông từ bao giờ thế, đen kêu từ sau khi chuyển sang đây 1 thời gian, ban đầu lão cứ lê la em cũng ko ưa, xong thấy cũng dễ mến, rồi yêu thôi. Tao bảo thằng thông sống hơi bị được đấy, đen cười nói các ông ko phải khen nhau làm gì, ông thông suốt ngày khen anh sống được, giờ lại đến lượt anh khen lão. Tao gãi đầu giải thích thì bọn anh chỉ nói sự thật thôi mà. Đen rửa bát xong thì giặt quần áo, tao bảo giặt hộ với, đen kêu mang xuống đê. OK, mang luôn.
Tối thứ 7 dự kiến là nhạt nhòa. Xong mọi việc thì đen vào phòng viết nhật ký, tao đoán chắc chỉ viết vài câu kiểu hôm nay con da nâu đi chơi, ng yêu mình về quê, mình ở nhà ăn cơm với bạn của ng yêu cũng là anh ở cùng chỗ trọ, anh ấy khen ng yêu mình sống được, đúng là tâng bốc nhau... Tao đi ra trà đá. Tháng 3 rồi, trời dở nóng dở lạnh, buổi tối ra đường thấy hơi mát mát nhưng không khí thì ẩm, cái mát khó chịu không giống cái mát của mùa thu. Qua quán trà đá ngồi hóng hớt, rảnh rỗi lại lấy điện thoại gọi cho Luật, ko biết ẻm nguôi giận chưa, Luật nghe máy hỏi anh gọi em làm gì, gọi bắc ninh ấy. Tao bảo anh gọi nó rồi, nó bảo mai ngày kia mới gọi điện giải thích cho em, chỉ là trêu thôi. Luật phụng phịu nói em nói cho anh biết nếu em phát hiện ra anh lằng nhằng thì đừng trách, giờ anh là ng yêu em rồi, ko phải như trước đâu mà vớ vẩn nhé. Tao vâng vâng dạ dạ cho hài hước, tao hỏi thế giờ em qua anh hay anh qua em. Luật bảo khi nào chưa rõ ràng thì ko qua lại gì hết, triêu niêu cảnh cáo. Đm, lại còn thế nữa. Tao bảo ở 1 mình buồn quá, Luật kêu kệ anh, cho chừa. Đm, chừa cái đíu gì ko biết.
Tình cờ gặp lại nhau. Thấy bóng dáng quen quen, là phấn, phấn cùng bạn đang đi bộ vào ngõ này. Tao quay mặt đi. Tao ko muốn dính dáng đến cái cũ, đặc biệt là tình cũ. Phấn đi qua, có lẽ cũng ko nhìn thấy. Tao nghe tiếng nói đang cười đùa với bạn đi cùng. Nhìn phấn từ phía sau, vẫn thân hình mỹ miều ấy, ko biết giờ đang là của ai...
Ngồi chán thì về, online đến 10h thì tắt điện đi ngủ. Vừa nằm xuống giường điện thoại chuông.
- 🏠 Home
- Voz
- Kỹ Sư
- Hóa Đơn Tam Khúc
- Tiền Hóa đơn Chương 33