Tiền Hóa đơn Chương 12

Cuối tháng 2, tao lấy lương. Đạp xe 1 mạch về mỹ đình, thấy 2 chị em cô em ở nhà, vào trò chuyện 1 lúc thì thấy Luật đi về. Tao sang trả tiền Luật, Luật cười. Cô em hỏi sao anh vay tiền Luật làm gì, tao trả lời à hôm vô tình gặp, vay hộ. Cô em kểu sao ko hỏi em, tao bảo ko có gì đâu, chuyện vô tình thôi... Ngồi chơi thêm chút thì tao về, vừa đi được vài chục mét thì Luật gọi điện, bảo anh chờ em tí. Tao đứng chờ, Luật đi ra, tay cầm hộp đéo gì ý. Luật đưa tao, kêu tuần trước đi siêu thị với chị gái, em mua được cái áo sơ mi tặng anh. Tao từ chối, Luật lại giở bài có coi em là bạn ko. Tao đành nhận. Về đến nhà, đéo thấy bộ máy tính của thằng thông đâu, tưởng trộm, mà khi nãy cửa vẫn khóa mà. Gọi thằng thông, nó bảo nó đi gửi. Đm thằng bạn, lại đi cắm rồi.

Buồn, vừa nằm xuống giường thì thấy có tin nhắn điện thoại, là cô em nhắn" Khi nãy em thấy anh đứng cùng với Luật, 2 người có vẻ tình cảm lắm thì phải".

Định mệnh, đúng là khi gặp khó thì lại đủ chuyện khó. Mệt mỏi, đau đầu, đéo nhắn lại. Thằng thông về, tao hỏi mày cắm máy à, thông kêu ừ. Tao vớ bao thuốc trên bàn, đéo còn điếu nào.

Thằng thông rút trong túi quẳng tao bảo thuốc đây. Thằng thông hỏi tao mày còn nợ bao nhiêu.

Tao trả lời hơn triệu nữa thôi. Thằng thông rút tiền ra đếm đếm bảo mày cầm 1 triệu này, tao vừa cắm cả bộ được 3 triệu. Đi trả nợ trước triệu rưỡi, còn triệu rưỡi nữa thì mày cầm 1 triệu trả bớt nợ đi. Tao bảo tao vừa lấy lương, trả em Luật 500 rồi, túi vẫn còn hơn triệu. Đóng tiền nhà tháng tới tầm gần 800 rồi, dư vài trăm, thôi để tiền đấy chi tiêu đã, nợ trả sau...

Xóm tao rủ chung nhau kéo đường internet về. Phòng cặp vợ chồng nhận đầu tư ban đầu. Có 4 phòng, lần lượt mỗi phòng trả 1 tháng. Có internet lại càng tồi tệ, cả tuần chắc đi học được 1 buổi, thời gian còn lại chỉ ngủ, xem phim, tính lô. Lô bập bõm, thua nhiều hơn được. Lúc nào cũng trong tình trạng hết tiền, cô em hải dương biết chuyện. 2 chị em nó thay nhau sỉ vả, tao càng chán. Kệ mẹ. Khoảng cách xa dần.

Càng thua càng hăng, đến giữa tháng 4 thì bộ máy tính của tao cũng vào tiệm cầm đồ. Nhiều hôm 2 thằng đi dạy về buổi tối, nhìn gian phòng xơ xác thấy chán chường vô cùng.

Thứ 7, thằng thông hỏi còn tiền ko. Tao bảo còn vài chục, thằng thông kêu thôi để nó đi cắm điện thoại. Tao bảo cắm làm gì, nó kêu cắm lấy tiền ăn chứ nhịn đói à. Xe đạp của thằng thông thì coi như mất luôn, ko lấy về làm gì nữa, tiền lãi có khi hơn tiền gốc rồi. Tao đưa điện thoại bảo cắm nốt cái của tao đi, thằng thông bảo ko được, để 1 cái còn liên lạc. Ừ, nó cũng là thằng biết nghĩ.

Tối hôm đó tao nhớ thằng thông cắm điện thoại được 400, đánh 10 điểm lô với 1 con xiên 3 20k.

Còn trăm rưỡi thì thằng thông bảo ra làm mấy cốc beer, đm, hết tiền còn bia bọt đéo gì. Nhưng đang chán nên nghĩ thế thôi chứ vẫn lê mông đi. May mắn, hoặc có thể coi là không may khi hôm đấy trúng cả lô, cả xiên. Cầm về 1 triệu 6. Vậy là không lo đói. Bảo thằng thông nhổ điện thoại luôn đi thì nó kêu để đấy đã. Đêm hôm ấy mơ ngủ ra số má gì ko nhớ nhưng hôm sau bảo thằng thông đánh, thằng thông kêu ông mơ thật ko, tao bảo thật như xem kết quả. Thằng thông bảo thế đánh tất nhé, tao ừ. Để lại 200k còn đâu đánh tất, hình như đánh 50đ với xiên, đề, linh tinh.

Nghĩ lại hôm ấy thật đen đủi khi lô về 2 nháy. Cầm 8 triệu, mặt 2 thằng rạng rỡ, ra quán vịt ngồi ăn uống chém phành phạch. Đéo có máy tính nên 2 thằng lại ra quán net ngồi.

Luật online, Luật kêu xóm bên đấy cũng mới nối net, Luật cũng mới mua laptop. Hỏi thăm tao sao dạo này ko thấy sang bên đấy chơi, có chuyện gì với ng yêu à. Tao ậm ờ. Luật kể phòng hương phấn chuyển đi rồi. Phòng cũ của anh mấy đứa mà ở sau anh cũng rục rịch chuyển đi, thế là sắp có 2 phòng trống. Luật bảo hay anh quay lại đây ở cho vui, tao bảo ko, vui gì mà ở. Dãy trọ đấy giờ cũng ko hot như hồi tao mới chuyển đến, hơn 2 năm rồi, Hà nội thay đổi chóng mặt, các phòng trọ mới xây rất nhiều, toàn khép kín hết.

Cô em gọi điện bảo mai anh sang cài hộ máy tính cho em, em mới mua. Chợt nhớ ra phải nửa tháng nay ko liên lạc gì với ng yêu. Từ hôm cãi nhau chuyện lô đề, có vẻ như cô em giận tao thật, đéo thèm nhắn tin gọi điện gì hết. Tao cũng chán chường nên cũng ko màng đến, thế là cả 2 cùng im lặng.

Tối về nằm thống kê với thằng thông số tiền đang âm. 1 cái điện thoại, 2 bộ máy tính, cũng hơn 7 củ rồi. Vay mượn linh tinh, âm của vài chỗ ghi lô thì tổng 2 thằng cũng nợ đến hơn chục triệu.

Tao bảo thằng thông thôi lấy bộ máy tính của mày về trước và trả hết nợ linh tinh. Thằng thông ừ.

Cơ mà chuyện đéo đơn giản như vậy. Sáng hôm sau đang định đi lấy máy tính thì em bắc ninh chả hiểu sao đang dắt xe định đi đâu bỗng lăn ra ngã. Tao với thằng thông phải chở đi bệnh viện ngay, chụp chiếu nọ kia các kiểu bảo ko sao, chắc trúng gió hay tụt huyết áp gì đấy. Nằm thêm theo dõi. 2 thằng tao ở lại trông, Thằng thông đứng ra đặt cọc viện phí hình như 500 thì phải.

Bắc ninh gọi điện cho người nhà ẻm. Đến trưa người nhà em lên thì bọn tao mới về. Bắc ninh cũng có vẻ giận bọn tao nên nàng cũng ko như trước, thái độ lắm. Tao cũng kệ mẹ, nước chảy bèo trôi, đến đâu thì đến.

Thằng thông bảo thôi đéo nhổ máy tính nữa, tối đánh tiếp, trúng để mai trả hết nợ, lấy hết về, làm lại từ đầu. Tối hôm ấy trượt hơn triệu. Đã trượt rồi thì tâm trạng nào mà nhổ máy về nữa.

Hôm sau là thứ 2, 2 thằng bảo nhau đi học. Vận đen chưa hết, lên lớp nhận tin bị cấm thi 1 môn vì nghỉ quá số buổi, mẹ kiếp môn ấy hay điểm danh, mấy thằng điểm danh hộ bị bắt quả tang thành ra bị gạch tên. Cấm thi.

Trưa về, chuyện với thằng thông, thằng thông bảo nó cũng dính 1 môn, biết từ tuần trước. Việc cấm thi với việc thi trượt khác nhau hoàn toàn, cấm thi đồng nghĩa với học lại luôn, nếu thi trượt thì còn cơ hội lúc thi lại cày vào ôn, tin rằng chịu khó ôn sẽ qua. Tao chưa dính học lại môn nào, giờ dính. Cay ra phết.

Tối đi dạy, gần hết tháng 4 rồi, giai đoạn nước rút cho các sĩ tử ôn thi. Về cơ bản thì các học sinh của tao học ko hề kém, tao nghĩ hóa với toán mà học được như lý thì tầm 20 điểm đại học là nằm trong tầm tay. Điểm ấy đủ đỗ nhiều trường. Tóc vàng và giữa rủ nhau thi trường Mở cho dễ, tao bảo học đéo gì trường đấy, 2 đứa muội thi kinh tế đi. 2 đứa nó bảo kinh tế khó lắm. Tao bảo thế các muội thích ngành nghề gì thì 2 đứa bảo ko biết, chả biết thích ngành gì. Mẹ, tao bảo thôi thế thi trường đéo nào thì thi.

Đạp xe về, trời đầu hè, ko nóng. Đạp xe chậm rãi mà lòng nặng trĩu suy nghĩ, chuyện học hành, chuyện tiền bạc, chuyện yêu đương. Hôm qua ko sang cài máy cho cô em được, tối hôm qua cô em nhắn tin rằng em chờ anh cả 1 ngày dài. Anh thật quá đáng. Buồn, cũng ko nhắn lại gì.

Tuần ấy trôi qua cũng là hết tháng 4. Tao nhận lương về cũng là hôm thằng thông hết tiền, máy tính đéo lấy được, 8 triệu đánh lô 1 tuần thì hết nhẵn...

Không thể cập bờ như mong muốn. Cay. Thằng thông về quê, tao dặn qua nhà lấy tiền hộ tao luôn. Thứ 7 nằm dài, nắng chói chang đéo buồn dậy. Bắc ninh sang, bảo trả tiền hôm trước anh thông đặt cọc viện phí, tao bảo ừ. Bắc ninh để tiền lên bàn rồi quay ra luôn. Ko nói thêm câu nào.

Chán, ra quán net ngồi. Giữa online, bảo huynh ở nhà ko muội rủ bọn nó qua chơi, từ hôm huynh chuyển chỗ mấy lần ra mỹ đình ko gặp làm mọi người có chút nhớ. Tao bảo tuần nào chả gặp 2 buổi mà nhớ gì, Giữa hihi bảo đấy là 2 thằng kia nó nói, còn muội với tóc vàng thì có gì mà nhớ, thấy huynh còn khó chịu vì bị quát mắng ấy chứ. Mẹ, tao nhắc nhở việc học hành chứ quát bao giờ, láo thật. Phòng trọ hoang tàn, con người thối chí chả muốn gặp nên bảo bọn nó là về quê rồi, hôm sau lên thì gặp. Thấy chị em hải dương đều sáng đèn, mà đéo dám pm. Cô em thì thấy treo status Buồn lắm ai ơi....

Rốt cuộc tao cũng ko kiên trì hơn được, pm cho ẻm. Bảo anh xin lỗi, có lẽ anh chưa đủ chín chắn hay trưởng thành như em mong muốn. Xin lỗi em nhé. Tao out nick luôn. Cũng gần trưa rồi, đi ăn cơm. Vào quán cơm, gặp em bắc ninh đang ăn, tao chào 1 câu em đi ăn sớm thế. E ngước lên nhìn tao 1 cái rồi thở ra câu vâng, vài phút sau thì em đứng dậy, tao nhìn qua, cơm mới ăn được nửa. Ồ, tất cả quay lưng với mình ư, sao lại thế nhỉ. Tao tự nhếch mép cười, trong đầu nghĩ bố đéo cần.

Đang nhai cơm, xem ti vi thì thấy giọng nữ Ơ anh, tao nhìn lên. Là Hương phấn. Phấn mang đĩa cơm lại ngồi đối diện tao, hỏi anh ở khu này à, tao ừ. Phấn kêu em cũng mới chuyển ra khu này, tao bảo chuyển chỗ làm là, phấn bảo vâng, giọng hơi ái ngại. Nói chuyện 1 lúc phấn bảo lâu ko gặp, anh vẫn đẹp trai như xưa nhỉ, nhưng có vẻ gầy hơn chút. Tao cũng khách sáo nói lại em thì càng ngày càng xinh, phấn cười tít mắt. Ra về, phấn bảo về chỗ phấn chơi. Tao đi theo, thì ra chỗ trọ gần quán cơm, vậy là cách chỗ tao chỉ 500m. Phấn ở 1 mình, tao hỏi 2 nàng kia đâu thì phấn kêu 2 chị ấy chuyển lên khu chợ mơ thì phải, 2 chị ấn dấn sâu quá em ko theo được. Tao cười cười kêu sâu cỡ nào. Phấn bảo sâu hết cỡ rồi. Vậy là 2 nàng ấy đã lên đời từ nhân viên quán hát sang nhân viên chơi nhạc cụ chăng.

Hỏi phấn là đang làm ở đâu, phấn kêu làm cho mấy quán gì chỗ kim mã. Hỏi có ng yêu chưa thì phấn kêu sắp rồi ạ, chắc mấy năm nữa là có. Tao nhìn phấn một hồi rồi trêu anh cóp mãi chưa đủ tiền để thưởng thức em. Phẫn xì mặt bảo anh, em nhắc lại em ko phải gái làm tiền. Tao cười xin lỗi. Phấn kêu quanh anh nào Luật, nào hải dương, nào mấy đứa con gái đến chơi có đứa nào ko xinh đẹp đâu, anh chả coi em ra gì thì có. Câu nói này thật động chạm, bây giờ có còn ai ở bên đâu. Thấy tao mặt đượm buồn nên phấn hỏi. Tao cũng kể, kể hết chuyện lô đề, nợ nần, ng yêu giận dỗi, bạn thân bỏ đi...Phấn nghe 1 hồi bảo anh bỏ lô đề đi anh, tương lai của các anh em thấy sáng lắm, có ăn học đàng hoàng, lại người như anh tương lai chắc chắn không nghèo khó được.

Xét về độ trải đời có lẽ tao ko bằng Phấn thật.

Phấn xin số điện thoại của tao. Ngồi chơi chán thì tao về, phấn bảo thi thoảng qua em chơi nhé, em ở 1 mình chán lắm...